Thursday, February 5, 2015

Thư mực tím - 17









Thư mực tím 17




Em đang bị chia trí với bao nhiêu thứ chung quanh, việc nhà, việc sở, bên nào cũng phải thanh toán cho xong trước cuối năm... Tết đến nơi, em có một cái truyền thống là phải làm cho hết, dọn cho sạch mọi thứ trước giao thừa. Năm này em đang buồn. Nửa muốn làm, nửa không. Mọi thứ với em hình như không còn ý nghĩa gì nữa...

Vậy mà anh đến. Bất ngờ như từ trên trời rơi xuống. Em nửa mừng, nửa buồn, nửa muốn khóc, nửa cười. Anh đến như một bóng râm cho em nương tựa hay anh đến như những cơn gió lốc cuốn em đi càng lúc càng xa hơn cái thực tại của em? Hay anh đến làm cho em nhớ rõ hơn kỷ niệm của những ngày xưa cũ, xưa thật xưa, xưa bằng cả ba phần tư cuộc đời của em?

Từ bài thơ Les feuilles mortes, em đang còn xôn xao với những con chữ anh gửi đến ngày sinh nhật em, cảm động vô cùng qua lời thơ anh dịch. Em đang còn chìm trong cảm giác mênh mang với bài hát với bài thơ. Em đọc nhiều, nghe nhiều, chưa bao giờ có lời thơ nào làm em xúc động đến thế. Có phải vì những con chữ đó từ anh viết ra, và từ anh gửi đến cho em? Có bao giờ em biết trước được, sẽ có ngày chữ nghĩa của anh chạm sâu vào tâm khảm em đến như thế?

Anh của khoảng đời rong ruổi xa xưa, em của tháng ngày thơ ngây cắp sách trên đồi cỏ hồng. Có ai biết trước mình sẽ lạc nhau, và có ai đoán được mình sẽ gặp lại nhau - sau một khoảng thời gian đằng đẵng tưởng như tuyệt vọng. Anh đã làm em rơi nước mắt. Chuyện có thật mà như cổ tích. Chuyện đang xảy ra mà như trong phim ảnh. À thì cứ coi như một cuốn phim, bắt đầu từ ngày xa xưa ấy, gián đoạn vì thời gian, và bây giờ có thể nối lại thêm một vài thước hình ảnh...


Em ru gì, lời ru cho anh, một đời đam mê, một đời giông tố,
em ru gì cho ta, khi bao ngày phôi pha,
 .....
em ru gì, lời ru cho ngày mai,
thời gian có bao giờ trở lại, 

(Đâu phải bởi mùa thu - Phú Quang)

 
Có phải trùng hợp không, đây là bài nhạc em rất thích, hôm nay nghe anh hát, em đã không cầm được nước mắt. Em không mong muốn gì hơn, không muốn tin cũng không được. Thời gian chả bao giờ trở lại, mình đã mất hết khoảng đời xưa, nhưng giờ đây, gặp lại nhau là may mắn lắm phải không anh? Em chúc anh phần đời còn lại có thật nhiều niềm vui. Mãi mãi niềm hạnh ngộ này là hạnh phúc của em.

Nguyệt Hạ
Feb 5, 2015




Đâu Phải Bởi Mùa Thu
Nhạc và lời: Phú Quang
Ca sỹ: Ngọc Hạ




No comments:

Post a Comment