Friday, January 29, 2016

THƠ TẾT XƯỚNG HỌA






Đông Về

Chóng đến cuối năm thấy ngỡ ngàng
Trời buồn hiu hắt đón Đông sang
Sương sa tuyết phủ sầu man mác
Bóng ngả chiều rơi nắng muộn màng
Sóng nước cách ngăn đời lữ thứ
Lãng quên lắng đọng tiếng thời gian
Nay chào từ biệt khung trời sáng
Thu đến Thu đi thật vội vàng.

Nguyệt Hạ
21/1/ 2016

Cảm họa 1:

Tết Đến

Đón Tết nơi đây quá ngỡ ngàng
Xứ người không thấy bóng Xuân sang
Sắc màu sáng sớm về nhàn nhạt
Hơi ấm bình minh đến muộn màng
Không đóa hoa mai vàng khắp nẽo
Chẳng chùm pháo chuột rộ không gian
Nhớ nhung tha thiết mùa thương cũ
Càng thấy tháng năm quá vội vàng.

Anh Tú
25/1/ 2016

Cảm họa 2:

Dạo Chợ Hoa

Bước đến chợ hoa thật ngỡ ngàng
Muôn màu rực rỡ đón Xuân sang
Hoa kia cánh thắm khoe ngay sớm
Bông nọ nụ vàng nở muộn màng
Thiếu nữ dập dìu du phố thị
Nàng Xuân yễu điệu giáng trần gian
Mọi người nôn nả chờ ngày Tết
Thời khắc nhởn nhơ chẳng vội vàng.

Phan Lương
26/1/2016
Cảm họa 3:

 Xuân Sang

Tết đến mùa vui lại ngỡ ngàng
Cô phòng quạnh quẽ mỗi Xuân sang
Tình sâu chưa dứt còn lưu luyến
Nghĩa nặng trót vương chẳng muộn màng
Nắng sớm lung linh đầy nẽo nhớ
Sương chiều lạnh lẽo khắp không gian
Xuân về rộn rã bao người đón
Chớ vội phôi phai nhạt nắng vàng
My Nguyễn
28/1/2016
 

Thursday, January 28, 2016

ANH ĐÃ THẤY MÙA XUÂN CHƯA






ANH ĐÃ THẤY MÙA XUÂN CHƯA 

Nhạc: Quốc Dũng
Trình bày: Ngọc Lan 

Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau
Chẳng còn thấy đâu, mắt em hoen sầu
Vì mình xa nhau, nên anh chưa biết xuân về đấy thôi
Ngày xuân vẫn trôi, rừng còn ngây dại, mơ bóng hình ai 

Trời mưa giăng lối, áo em lệ rơi
Nhạt nhòa nét môi, đã say quên lời
Vì mình xa nhau, nên anh chưa biết xuân về đấy thôi
Giọt sương vẫn rơi, tình mình vẫn hoài thương nhớ đây vơi 

Chiều xưa ngồi bên anh, em nghe như đã xót xa trong tay mình
Một giây hồn lênh đênh, môi em thơm ngát đón đưa cơn say tình
Anh biết không anh, em như bóng mây tìm nơi đổ bến
Ðậu bến xa vời, mà tình vẫn rơi, mây hoài vẫn trôi 

Trời xao xác sóng, gió reo mùa đông
Tìm trong giá băng, bóng xuân mịt mùng
Vì mình xa nhau, nên xuân vẫn mãi xa rời chốn nao
Còn thương nhớ nhau, còn nặng u sầu muôn kiếp về sau


Cần Thơ




Hình: internet


 
NỮ TRUNG HỌC ĐOÀN THỊ ĐIỂM


Sau mùa hè đỏ lửa tôi lưu lạc xuống miền Tây. Khi các trường đã khai giảng được hơn một tháng tôi xin vào học tại trường Nữ Trung Học Đoàn Thị Điểm, Cần Thơ. Tôi chưa hoàn thành năm học trước, trong học bạ có ghi "gián đoạn vì chiến cuộc", bây giờ lại vào trường sau mọi người. Người đưa đến trường xin học là anh rễ tôi. Bà hiệu trưởng chần chừ không muốn nhận học trò vào trễ, anh tôi ca bài con cá sống vì nước, nạn nhân chiến cuộc, di tản chiến thuật, vân vân và vân vân.  Lúc đó trên đường đi làm nên anh mang nguyên bộ quân phục mũ nón boot de sault nhìn rất oai, có lẽ nhờ vậy đã thuyết phục được bà hiệu trưởng cho tôi vào trường sau khi đóng đủ các thứ tiền niên liễm ...


Tôi còn nhỏ, từ xứ đất đỏ mưa bùn gió bụi, thấy mọi thứ nơi miền Tây lạ lẫm, mới mẻ. Đối với tôi, trường đẹp quá, trong sân có những hàng cây cổ thụ toả bóng mát rượi. Trường lớp là những dãy lầu đồ sộ với lối kiến trúc xưa rất đẹp và cổ kính. Lớp tôi học trên lầu hai, giờ ra chơi tôi chưa có bạn, thường đứng trên lầu nhìn xuống. Nơi tôi đi học khi trước, trường không có lầu, không có cây lớn toả bóng mát trong sân, lớp học chỉ là những phòng học đơn giản xây trên ngọn đồi đất đỏ. Bây giờ đi học nơi đây thật là một trời một vực. Ngày đến trường xin học anh chở bằng xe jeep, trưa về tôi phải tự đi bằng xe lam và xe lôi, một loại xe phía sau giống như xe xích lô nhưng phía trước kéo bằng xe gắn máy, leo lên ngồi trên cao chứ không thấp như xe xích lô. Tôi nhớ rõ từ trường ra tôi đón xe lam ở chợ gần bến Ninh Kiều đi về, đến trạm cuối cùng xe lam không đi nữa, tôi phải đón xe lôi đi một mình vào vùng ngoại ô, để về cư xá nhà anh chị. Ngày nào đi học cũng như vậy, sáng chiều bốn chuyến xe. Lúc đó, sao mà thanh bình, yên ổn. Một đứa con gái nhỏ, áo dài trắng ngồi xe lam, xe lôi trên đoạn đường vắng vẻ, xuống xe còn đi bộ một khúc thật xa từ đường cái vào nhà vì xe lôi không chở vào tận nơi. Vậy mà không sao, không có chuyện bắt cóc, không có chuyện cướp giật. Sau buổi học tôi còn đi học thêm Anh văn ở Hội Việt Mỹ nên giờ về mặt trời đã tắt.


Mỗi ngày khi tan học, tôi theo người bạn mới quen tên Mai đi ra chợ gần bến Ninh Kiều. Ngôi chợ sầm uất và đông đảo. Hàng quán nào cũng náo nhiệt người mua kẻ bán. Tôi vẫn nhớ rõ món ăn tôi thích là bánh cống chiên. Mùi vị đặc biệt của chiếc bánh cống có tôm tươi chiên dòn, đậu xanh bùi bùi, thịt băm béo béo, cùng nước chấm chua ngọt ăn với rau sống các loại, tất cả hoà đồng để lại vị ngon khó quên. Hình như chỉ có ở chợ Ninh Kiều* mới có món bánh cống ngon như vậy. Không những chỉ một món ngon, chợ Ninh Kiều* còn rất nhiều món ăn mặn ngọt, món nào cũng ngon cũng hấp dẫn. Tan trường tôi ăn tạm ở chợ để chiều học tiếp lớp Anh văn đến tối về ăn cơm nhà. Mai là người bạn duy nhất tôi nhớ tên và nhớ rõ chữ viết của Mai rất đẹp. Tôi vào học sau hai tháng nên phải mượn vở của bạn về chép bài học để theo kịp lớp. Chưa hết một năm học, tôi bắt đầu quen bạn quen thầy thì đột ngột phải nghỉ học ở trường Đoàn Thị Điểm. Bỗng dưng chị cả đưa tôi về quê cũ, tôi đành phải rời trường và rời Cần thơ. Anh rễ và chị hai ngạc nhiên nhưng cũng không cản chị cả được, dù tôi phản đối. Cho đến bây giờ tôi vẫn tiếc, phải chi đừng có chuyện ấy, tôi được tiếp tục học ở đây cho xong bậc trung học.


Quả đất tròn và nhỏ. Mấy mươi năm qua, bây giờ tôi được gặp một người đã dạy ở ngôi trường tôi yêu mến, dù không học với anh, nhưng chúng tôi đều đã có mặt tại một nơi chốn trong cùng một khoảng thời gian. Không quen biết lúc còn đi học, đi dạy nhưng bây giờ nơi xứ sở xa lạ này gặp người có liên quan đến ngôi trường cũ cũng là niềm vui khó tìm thấy. Tôi vẫn mong sao có ngày được trở về thăm trường. Dù chỉ học một thời gian ngắn, nhưng tôi vẫn có thể gọi là trường cũ của mình.

 
Tôn Nữ Thanh Dương
Jan 28, 2016







*** Chợ gần bến Ninh Kiều nên tôi quen gọi là chợ Ninh Kiều.




Sunday, January 17, 2016

Lạnh Lùng Xuân Xứ Lạ


 



Lạnh Lùng Xuân Xứ Lạ
Thơ Trần Kiêu Bạc
Diễn ngâm Hồng Vân




Tuesday, January 12, 2016

CALIFORNIA SNOW







@ SNOW VALLEY, CA - Jan 2016

Cuối tuần qua, nghe nói vùng núi có tuyết nhiều, nhà tôi đi Big Bear chơi. Chuyến đi không định trước nên sáng đi chiều về. Tối thứ sáu, lấy áo quần ra sắp xếp và sáng thứ bảy thức dậy sớm lên đường. Hai bên cây cỏ có tuyết nhiều nhưng đường khô ráo, không cần snow chain. Quá nhiều người đi chơi tuyết nên lên núi xe phải chạy chậm, gần 50 phần trăm xe ngừng lại bên đường gắn snow chain dù đường khô ráo, và không thấy cảnh sát chận. Vì thế, còn khoảng gần 20 miles nữa đến nơi, chúng tôi mất gần hai giờ đồng hồ nhúc nhích theo đuôi thiên hạ.


Xe người ta có lẽ đến từ sớm nên 11 giờ sáng, tuyết phủ thế này,




Khoảng dưới 30 độ F áo mũ đầy đủ,
         (Có một năm đi ski, trời không lạnh lắm, con mang áo ngắn tay:

Lần đó cũng khoảng 40 độ F nhưng có nắng nhiều, trời ấm, không cần áo khoác, mũ và bao tay.)


Hôm nay trời nhiều mây, không có nắng, lên cao mờ mờ,


 





Tuyết bắt đầu rơi nhẹ, rất đẹp, vương vương một ít trên tóc,




Trời về chiều, tuyết rơi nhiều hơn, mờ mịt khó thấy, đèn lên, ski ban đêm như thế này,





Trên núi trời mau tối, sợ về khuya đường đèo có tuyết nguy hiểm nên chúng tôi về khoảng 7 giờ chiều, sau khi ăn tối tại chỗ trượt tuyết. Ăn sáng trước khi rời nhà 7am, mất quá nhiều giờ trên xe, và xếp hàng mua vé, lúc bắt đầu vào ski đã gần 2 giờ chiều, nếu vào ăn sẽ không còn bao nhiêu giờ để chơi, chúng tôi quyết định bỏ qua bữa trưa. Mười hai tiếng đồng hồ sau vào ăn buổi tối, thức ăn nơi này thật ngon và giá cả phải chăng, không cắt cổ như các nơi ski resort khác. Ngồi trong nhà ăn, nhìn bên ngoài tuyết rơi rơi thật đẹp, nhưng nghĩ đến đoạn đường về cũng thấy nguy hiểm. May mắn, đường hơi ướt chứ không có tuyết hay đóng đá nên không cần snow chain. Chúng tôi đi theo sau đoàn xe dài, đèn đỏ chói cả mắt vì xuống núi ai cũng đi chậm và thắng lại. Rồi cũng về đến nhà bình an vô sự, cả nhà đã có một ngày vui.


Tôn Nữ Thanh Dương
Jan 12, 2016



 


Friday, January 8, 2016

Tìm Lại Mùa Xuân



 
Lại một lần nữa, ngày tháng cuối năm đến thật nhanh. Tôi có cảm giác như mình đã bị bỏ lại sau lưng, không theo kịp với vòng quay của cuộc sống. Sáng hôm nay, ra vườn nhìn thấy cây hoa đào có vài cánh hoa hé nở, nghĩ thầm chẳng hiểu mình có còn "thấy" được mùa xuân hay không?

Mỗi dạo gần đến Tết, tôi thường nghe lại những bài hát Xuân của thời xa xưa. Khi không có thì giờ rảnh rỗi tôi để cho nhạc tự động chạy hết một lúc mười bài. Có thì giờ tôi chỉ nghe một bài, nghe thật kỹ từng lời từng chữ và nếu thích thì sẽ nghe lại vài lần nữa. Năm nay tự nhiên không hiểu sao, bài nhạc Tôi Đi Tìm Lại Một Mùa Xuân của nhạc sỹ Đoan Nguyên ở lại trong đầu tôi. Từng câu một, thật là thấm thía,

...
Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Mùa xuân xưa cũ qua mất rồi
Mùa xuân đã rơi vào dĩ vãng
Mà xuân nay vẫn còn dư hương
....


Từ ngày tháng nào không rõ, hình như tôi không còn thấy được mùa xuân theo đúng nghĩa MÙA XUÂN nữa. Đời sống bận rộn với những lo toan vội vã, không còn cho tôi có thì giờ thong thả để nghĩ đến và tận hưởng không khí mùa xuân như trước. Những buổi sáng ánh nắng chiếu vào cửa sổ phòng ngủ đánh thức tôi dậy, nhìn ra những bông hoa như đang cười với mình, tôi thấy được hạnh phúc gần gũi trong tầm tay. Nhưng cũng chỉ vài giây phút ngắn ngủi, rồi phải loay hoay với mọi công việc thường nhật, hết chuyện này đến chuyện khác, tôi chẳng có mấy khi được ngồi yên mà ngắm nhìn hay thưởng thức những cái đẹp đơn sơ, tự nhiên chung quanh.

Bây giờ thời tiết đang thay đổi ngoài kia, có những ngày nắng vàng tươi thật đẹp nhưng khí lạnh vẫn còn vương vất, đúng là không khí Tết. Lời của bài nhạc như nói lên được tâm trạng, tôi tự hỏi chính mình, có phải tôi đang đi tìm lại một mùa xuân của cuộc đời mà mình đã bỏ quên vì phải chạy theo nhịp sống vội vã nơi đây? Dù muốn dù không, mỗi sáng mỗi chiều, mở mắt ra bước xuống đường mình phải hoà với dòng đời, bước nhanh cho kịp với nhịp sống chung quanh. Chậm chân thì sẽ bị bỏ lại sau lưng, chậm hơn nữa sẽ bị đè bẹp.
Tôi không cầu mong danh lợi quyền vọng gì, chỉ xin một cuộc sống an bình bên người thân. Nếu chỉ vì những lo toan vặt vãnh của đời thường làm cho mình quên đi cái thiết yếu hơn trong đời sống tinh thần thì đáng tiếc quá. Ngày trước còn nhỏ ở quê nhà, mỗi mùa Xuân về là rộn ràng háo hức, dành trọn cả tháng trước để chuẩn bị từ trong ý nghĩ đợi chờ cho đến áo quần bánh mứt. Rồi trông, rồi chờ, mong cho đến ngày Tết. Tôi cảm được tâm trang khác biệt của những nôn nao ngày trước Tết, những hớn hở vui vẻ ngày Tết và sự tiếc nuối những ngày sau Tết.

Thời gian qua, nơi xứ sở xa lạ này, ngày nào cũng như ngày nấy.... Cho dù tôi có dành thời giờ chuẩn bị mua bán sắm sửa Tết đầy đủ, xôm tụ đến đâu thì cái cảm giác mong, chờ và hiện hữu trong ngày Tết không còn nữa. Bao nhiêu lần đón Tết tha hương rồi, nỗi nhớ "nhà" vẫn còn đó, hình như tăng dần lên theo năm tháng, chỉ là không ai muốn nói đến nữa đấy thôi. Cũng vui vẻ chúc tụng, cũng bánh mứt rượu trà, cũng phong bao lì xì mừng tuổi nhưng sao mọi thứ đều có vẻ gượng gạo, giả tạo.... Niềm vui thật sự đã đi đâu? Mỗi một giao thừa qua đi, miếng mứt hình như nhạt hơn, tách trà hình như bớt thơm và tình người hình như nguội lạnh dần.

...
Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Dù không mong đến chuyện tương phùng
Dù tháng năm trôi vào xa vắng
Và xuân nay khác biệt xuân xưa

Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Mùa xuân năm đó chưa thấy lại
Tôi vẫn đi trong chiều xuân tái
Tìm để mà tìm như thế thôi ...




Thời gian như một liều thuốc vô tình, có thể giúp tôi nguôi ngoai được nỗi nhớ "nhà", nhưng cũng có thể làm cho tôi nhung nhớ và tiếc nuối nhiều hơn khi nghĩ về những mùa xuân ngày tháng cũ... Đã qua đi bao nhiêu mùa xuân, đã xa cách ngàn trùng, không có cách gì kéo lại được nhưng sao trong tâm tư tôi luôn vọng tưởng đến mùa xuân ngày ấy, nơi quê nhà với đầy đủ những tình cảm chân thật của quê hương xóm làng và hương vị thật sự của ngày Tết cổ truyền. Có thể thật đúng, "Tìm để mà tìm như thế thôi".

Tôn Nữ Thanh Dương