Thursday, February 27, 2014

Đêm Nhớ Sao Trời Xưa






Đêm Nhớ Sao Trời Xưa



Buổi tối, trời trong. Ra khỏi nhà, vừa bước xuống bậc tam cấp cuối cùng, Hoài chợt đứng lại, ngước mắt nhìn lên. Màn trời tối thăm thẳm, những ngôi sao nhỏ lấp lánh trên cao. Một luồng cảm xúc ấm áp chạy về trong tâm. Cái cảm giác từ ngày nào như trở lại thật gần, thật rõ.

Trên cao kia chấm phá vài nét tinh tú, chưa đủ để gọi là dải ngân hà. Hình như mới qua ngày rằm tháng giêng thì phải. Vậy mà đã có những nhóm sao thân quen xuất hiện. Từ ngày biết tên và nhận diện các nhóm sao, Hoài có ý nghĩ các vì sao đó là của mình. Riêng mình thôi.


- Em, đứng lại anh chỉ này cho xem.
- Dạ, anh muốn chỉ gì?
- Nhìn lên trời, theo tay anh, em có thấy chùm sao kia không?
- Chỗ nào đâu? em chả thấy gì hết.
- Này nhé, em có thấy ba chiếc sao nhỏ thẳng hàng không?
- Nằm gần nhau đó hả anh?
- Đúng rồi, đó là thắt lưng của sao Hiệp sĩ (Orion).
- Tại sao gọi là sao Hiệp sĩ, em chưa thấy hết cả người.
- Gần đó có ba ngôi sao mờ mờ phía dưới là thanh kiếm của Hiệp sĩ em thấy không?
- À, sao thắt lưng sáng hơn, sao thanh kiếm mờ mờ.
- Từ từ, nhìn rộng ra, em có thấy bốn ngôi sao sáng, ở bốn phía, trông như hai vai và hai chân của Hiệp sĩ không?
- A a, em thấy rồi,
- Phía trên có một chòm ba sao nhỏ hơi mờ là đầu của Hiệp sĩ, em phải nhìn kỹ mới thấy được nhé.
- Thích ha, em thấy rồi. Dễ nhận ra nhất là ba ngôi sao thẳng hàng như là thắt lưng của Hiệp sĩ.

Và suốt buổi tối hôm đó, Hoài cứ ngẩn cổ lên trời để nhìn ngắm chòm sao Hiệp sĩ và tưởng tượng ra đủ các điều kỳ thú. Anh còn chỉ thêm cánh tay trái của Hiệp sĩ với các chòm sao nhìn như đang cầm cái khiên, và thêm những điều vân vân và vân vân khác... Hoài chỉ nghe đủ để mường tượng ra những chòm sao có thể nối những đường thẳng lại với nhau ra hình tượng của chàng Hiệp sĩ trên trời. Sau đó Hoài mải mê nhìn anh nói. Nhìn chứ không nghe. Thấy được sự say sưa khi nói về các chòm sao, khi giảng giải cho Hoài, anh như lạc vào thế giới khác. Hoài thắc mắc, không hiểu trong lúc ấy, anh có còn nhớ Hoài đang đi bên anh không nhỉ?

Hoài níu tay anh,
- Anh...
Anh vẫn tiếp tục nói cho xong về một chòm sao nào đó trên kia. Hoài nắm cánh tay anh giật giật,
- Anh, nghe em nói nè...
Bấy giờ anh mới ngừng lại, quay nhìn Hoài, hỏi
- Em muốn nói gì? Muốn anh chỉ lại chòm sao nào không?
Nghe muốn khóc luôn, Hoài ngậm tăm, cố giữ cái cục tức to tướng đang leo lên gần tới cổ và sắp tan thành nước...
- Hoài, sao gọi anh rồi không nói gì?
Tức chưa, sao anh chả biết gì hết vậy? Em đang sắp sửa giận anh rồi...
- Hoài, ngủ mê hả? sao không trả lời anh?
- Ơ ơ...
- Em gọi anh muốn nói gì?
- Em ... quên rồi.
- Có muốn nghe anh kể chuyện các vì sao nữa không?
- Tối nay anh kể nhiều rồi, thêm nữa em sẽ quên luôn.
Anh vuốt tóc Hoài, cười thật hiền.
- Thế thì nói chuyện khác nhé. Em muốn nói gì với anh?
- Em muốn hỏi, lúc anh đang nói chuyện sao trên trời anh có nhớ em đang đi bên anh không?
- Dĩ nhiên là có, vì anh muốn nói cho em nghe mà, anh có nói một mình đâu nào?

Theo mùa, những chòm sao cũng thay đổi. Có bộ sao cái gáo gồm bảy ngôi sao sáng nhất trên trời (Big deeper), bất cứ nơi nào Hoài cũng nhận ra dễ dàng. Hai ngôi sao Hoài thường thấy nhất hàng năm là Ngưu Lang (Atair) và Chức Nữ (Vega). Thật sự đến tháng bảy âm lịch, hai vì sao này sáng nhất cùng với hàng vạn chấm li ti của đêm mùa hè. Hoài biết thêm nhiều bộ sao khác, cùng những truyền thuyết li kỳ kèm theo từ các nhà thiên văn học.

Thời gian qua, đêm có trăng sao là đêm Hoài thao thức. Nhìn ngắm những chấm lấp lánh trên cao để Hoài không quên được kỷ niệm với anh. Những đồi cỏ chập chùng, những con dốc cao ngất với hai hàng thông thẳng tắp, đêm lang thang đây đó với những câu chuyện thần thoại. Kỷ niệm cứ ẩn hiện cùng với chu kỳ của trăng của sao trên kia. Tình yêu thơ ngây tuổi mới lớn cũng kỳ bí như truyền thuyết những chòm sao dưới ngòi bút các nhà thiên văn. Thời gian bên anh thật đẹp, đẹp và cũng xa xôi như tinh tú trên trời.

Trăng sao vẫn trở lại vào đúng chu kỳ của nó. Chỉ có anh và Hoài đã đi theo con đường vào một cái quỹ đạo không có đường vòng trở về. May mắn thay, Hoài vẫn còn nguyên mảng trời đêm của mình và vẫn mỉm cười khi nhớ lại đêm đầu tiên làm quen với bộ sao Hiệp sĩ.


Tôn Nữ Thanh Dương
Feb 27, 2014  





Saturday, February 22, 2014

Thư mực tím - 12








Thư mực tím - 12

Chiều qua nhìn thấy tựa đề "Lời Tình Buồn" trên một diễn đàn nọ, em tò mò mở vào xem, tưởng rằng bài viết về bài thơ mà mình yêu thích. Không ngờ bài viết báo tin tác giả Chu Trầm Nguyên Minh vừa qua đời ngày 19 tháng 2 năm 2014.

Một chút bâng khuâng khi đọc những giòng chữ báo tin buồn. Bài viết nói thêm về bài thơ Lời Tình Buồn và ý muốn của tác giả CTNM dịch bài thơ ra các thứ tiếng. Hiện nay có tiếng Anh, Ý và Pháp.

T biết không, mình vừa mới nói với nhau về những câu thơ đẹp ấy vài tháng trước đây, và mình cũng nói với nhau về tác giả CTNM. Bây giờ người viết ra những câu thơ đó không còn nữa. Em có tìm đọc thêm về tiểu sử tác giả. Được biết, ông viết tiểu sử mình, giao cho người bạn thân và dặn chỉ được phổ biến sau khi ông qua đời. Em đọc hết phần tiểu sử và rất khâm phục sự chịu đựng của con người ấy. Cuộc đời ông từ nhỏ trải qua quá nhiều đau thương, khốn cùng. Và ông đã vươn lên bằng ý chí nghị lực và sự quyết tâm của mình. Thật xứng đáng để được ca tụng.

Bài thơ Lời Tình Buồn được viết từ năm 1967, và Vũ Thành An phổ nhạc từ năm đó, hơn 45 năm rồi, nghe vẫn hay. T sẽ nghe lại phải không?


Nguyệt Hạ
Feb 21, 2014


Lời Tình Buồn

anh đi rồi còn ai vuốt tóc
lời tình thơm sách vở học trò
đêm xuống rồi em buồn không hở?
trời sa mù tầm tay với âu lo

anh đi rồi còn ai đưa đón
áo em bay khuất mất thiên đường
tuổi hai mươi trong vòng tay chờ đợi
ngôn ngữ nào anh nói hết yêu thương

anh đi rồi còn ai chiêm ngưỡng
cổ em cao tay mười ngón thiên thần
tóc em xanh trùng dương sóng lượn
anh chợt buồn đứng ngóng bâng khuâng

anh đi rồi còn ai tình tự
đêm đầy trời ru tiếng nhớ bơ vơ
phúc yêu em dấu lần quá khứ
nụ hôn đầu rụng xuống hư vô

Chu Trầm Nguyên Minh
1967

Thursday, February 13, 2014

Wednesday, February 12, 2014

Ngông




Ngông



Hôm thứ sáu, làm chuyện ngông. Buổi chiều tự nhiên đi cắt tóc ngắn mà không tính trước.
- Cô muốn cắt ngắn chừng nào?
- Chừng khoảng 4 inches.
- Có muốn layer không?
- Có, tóc tôi lúc nào cũng layer.

Bà cắt tóc người Armenian, luôn miệng khen tóc đẹp, trầm trồ, gọi mấy người thợ khác lại xem... Ừ ừ... nhìn vào gương thấy bà cứ thẳng tay cắt, xén... Mãi hoài, sốt cả ruột. Xong xuôi, hình như bà cắt đến 8 hay 9 inches.... Cũng chẳng sao, mình không nói gì với bà thợ. Có lẽ mình là người khách hàng dễ tính nhất, không bao giờ mình cằn nhằn hay chê bai gì. Cái mặt này lần nào đi cắt tóc cũng bị cắt cụt hơn ý muốn. May mà tóc lại dài ra sau vài tháng.

Ra khỏi tiệm, thấy tiếc...

Trước khi cắt




Tự an ủi, dù sao tóc vẫn còn dài so với người khác...



Chúa nhật, chàng nhìn tóc sau lưng nói,
- Tóc cắt méo rồi, bên dài bên ngắn.
Nhờ chàng chụp cho tấm hình, nhìn nản lòng quá, méo thiệt.



Sau khi cắt


Không muốn đi lại tiệm bắt người cắt tóc sửa lại. Thôi ráng chịu vậy. Xấu mặt thì lâu, xấu đầu mấy chốc. Mà làm sao? mai mốt sẽ đi cắt ở đâu? ghét cái người cắt tóc đó, tự xưng là manager mà cắt không thẳng. còn chém đẹp nữa chứ... Mấy lần trước mình đến cắt tóc, có vài người cắt được, vừa ý lắm. Khổ nỗi mình không nhớ mặt... Lần này có lẽ sẽ nhớ hoài mặt của bà cắt tóc méo này, để lần sau tránh... Nói thế chứ bây giờ chỉ nhớ bà ta mặc áo màu vàng... Chắc gì lần tới bà mặc áo vàng nữa??? Hay là sẽ có bao nhiêu người mặc áo vàng.

Đến tiệm cắt tóc này cũng vài năm rồi, mỗi lần một người thợ khác vì tội không nhớ mặt người cắt cho mình lần trước là ai... Mấy năm xưa, có một tiệm bà kia người Mễ, bà có con gái làm nghề móng tay. Mỗi lần vào tiệm, nồng nặc mùi acetone chịu không được. Có khi họ đang uốn tóc, mùi nước đái quỷ làm mình muốn ngộp thở luôn. Có lẽ họ không mở máy lạnh và đóng kín cửa nên mùi thuốc nặng quá. Bạn mình có tiệm tóc, tiệm nail, cho biết, người làm nghề này thường bị sưng mặt vì mấy chất hoá học đó. Sau nhiều lần vậy, mình đi luôn không trở lại nữa. Hôm thứ sáu vừa rồi, tự nhiên lái xe vào parking nơi tiệm tóc đó, nhìn thấy cửa tiệm như trước, nghĩ sao, lại lái xe ra và đi đến tiệm này. A ha, đổi ý để bị cắt tóc hư.

Năm con ngựa này, sao không vừa ý gì cả. Đầu năm mới ngựa sơ mà đã bị xui xẻo rồi...


Nguyệt Hạ
Feb 10, 2014

Thursday, February 6, 2014

Huong Dong Gio Noi -tho Nguyen Binh -Song Ngoc -Vu Khanh

Không Phải Đêm Ba Mươi


Nhỏ bạn thắng xe cái két trước nhà, bấm còi tin tin.
- Chờ chút được không, chưa thấy mặt đã nghe tiếng rồi.
- Nhanh lên, đi muộn kẹt xe mệt lắm.
- Ừ, xong rồi đây nàng, để ta khoá cửa đã chứ.

Vất túi xách vào băng ghế sau, Vân leo lên xe. Nhỏ Quỳnh phóng xe ngay lập tức, Vân chưa kịp cài seat belt.
- Làm gì gấp dữ vậy nhỏ?
- Chứ không phải mi muốn xuống gặp anh?
- Gặp thì gặp chứ cần gì phải chạy như ma đuổi?
- Bao lâu rồi mi chưa gặp anh?
- Hỏi chi kỹ thế? Ta cũng không nhớ.
- Dấu hoài, làm sao mà không nhớ? chứ không phải đếm từng ngày à?

Vân cười không trả lời. Mấy nhỏ bạn hay hỏi dò này nọ. Chưa bao giờ Vân hé môi nói với ai hay tâm sự gì về những chuyện riêng tư. Nhỏ Quỳnh thả câu thăm dò,
- Mi quen anh bao lâu rồi?
- Ta không nhớ, hình như ba năm hơn.
- Sao cái gì cũng bảo không nhớ? Thế mi nhớ gì trong đầu?
- Ta có nhiều thứ khác để nghĩ đến, không có chỗ để nhớ những thứ ấy.

Hình như Quỳnh muốn nói gì rồi lại thôi. Thấy nó im lặng nhìn ra trước như đang chăm chú lái xe. Buồn cười, Vân chả bao giờ thắc mắc chuyện của tụi nó, sao thiên hạ cứ tò mò chuyện của Vân hoài.
Đi được nửa đường, Vân gọi anh,
- Em đang trên đường, anh có nhà không?
- Anh không có nhà, đang ở Irvine, 30 phút nữa, may be?
- OK, em sẽ gặp anh 45 phút nữa.

Quỳnh ngạc nhiên,
- Mi không hẹn trước sẽ đến à?
- Không, ta chỉ nói có thể sẽ đến tuần này.

Một chút kẹt xe trên freeway, đến nhà anh vừa đúng 55 phút. Vân thấy hơi khó chịu vì trễ hẹn 10 phút. Quỳnh đậu xe trước garage, Vân bước xuống bấm chuông. Nhìn vào trong nhà tối đen. Cánh cửa trước thật đẹp. Im lìm, không một tiếng động. Bấm chuông lại lần nữa... Không trả lời. Anh đâu rồi? Có lẽ anh chưa về??? Nhìn lên phòng anh trên lầu, có một cánh cửa còn mở. Bên trong cũng không đèn đuốc gì. Anh đi đâu vội mà quên đóng cửa ...

Đứng trước nhà anh khoảng 10 phút. Thấy nhà hàng xóm đối diện, cái màn cửa sổ của họ cứ lay động và có bóng đen bên trong thoáng hiện như ma. Trời còn sáng bên ngoài nhưng trong nhà đã tối và phải lên đèn. Gọi anh, không trả lời. Vân đành text và hẹn sẽ trở lại.

Quỳnh lái xe ra khỏi khu phố nhà anh, đang trên đường gần đến nhà bạn, anh gọi,
- Anh trên freeway, 10 phút nữa đến nhà.
- Tụi em rời nhà anh rồi, đi chợ Tết. Khi nào xong sẽ đến nhà anh. Sorry.

Quỳnh bảo Vân,
- Có muốn quay trở lại chờ anh không?
- Mình đã gọi mấy đứa kia hẹn sẽ đến trong vòng 5 phút, trở lại nhà anh lại trễ hẹn với tụi nó. Thôi không cần.

Vân thấy ấm ức trong lòng. Sao anh hẹn 30 phút mà lại về trễ thế...


Đám con gái đi  dạo ở khu chợ hoa Phước Lộc Thọ thật vui. Nghe pháo nổ, nghe nhạc xuân mấy cô ca sỹ hát hay. Có ông kia hát bài nhạc Pháp nữa. Nhớ xuân xưa thì thôi...

Mua pháo nhỏ loại tí teo, liệng xuống đất ra tiếng nổ. Vân cho bốn hộp vào bàn tay, tung hết xuống nền đường, nổ tung tóe. Các cô đứng gần nhảy nhổm giật mình... Hahaha... con nít thì vui thích chí, vỗ tay cười...

Sang bên khu bán thức ăn, mùi thịt nướng theo gió lan ra điếc mũi. Các cô xếp hàng gần 30 phút mua mấy xâu thịt và bắp nướng. Hôm nay xui hay sao. Không gặp anh là một, bắp nướng gặp bắp già cứng ngắt là hai, thịt nướng chờ lâu lại gặp thịt sống, nướng chưa chín là ba... Mua thêm chuối nếp nước dừa, cũng dở òm, nguội lạnh. May mà không đánh bầu cua, có chắc thua cháy túi. Đang ăn nghe tiếng trống thúc dục liên hồi. Thiên hạ nói đúng 8 giờ tối có múa lân, thế là cả đám bỏ hết, kéo nhau đi xem. Vui mà đứng gần nên điếc tai. Lại kéo nhau đến xem đốt pháo trước cửa PLT. Dây pháo dài gồm nhiều tràng pháo nhỏ và có cả pháo đại nữa. Những tiếng nổ kéo dài cũng 10 phút.

Mười giờ đêm, Vân nhớ đến anh, gọi điện thoại, không trả lời. Vân gửi text,
- Bọn em đang ở PLT, anh còn thức không? Khi nào về em ghé nhà anh được chứ?

Các cô chưa muốn về, đi dạo loanh quanh khu chợ hoa, người mua hoa này, kẻ mua cành nọ. Vân chờ mãi không thấy anh trả lời,  cả bọn rời khu chợ Tết đúng 11 giờ đêm với các món lỉnh kỉnh trên tay. Thời gian với bạn thật vui, quên đi nỗi thất vọng không gặp anh như ý định. Lên xe, nhìn thấy gói quà thắt nơ đỏ, Vân bảo Quỳnh,
- Mi có muốn gói quà này không, cho mi mang về đó.
- Của mi tặng anh mà, sao cho ta?
- Không gặp anh ta mang về làm gì?
- Anh trả lời text chưa? mình ghé ngang nhà anh thử nhé.
- Không thấy trả lời, chắc anh ngủ rồi. Không nên làm phiền, muộn quá.
- Thế thì mi mang gói quà về, lần sau gặp đưa cho anh. Ta không lấy đâu.

Vân không buồn trả lời bạn. Nhìn ra ngoài trong khi chiếc xe lao đi. Trên đường về, vào freeway phải đi ngang ngõ nhà anh... Vân nghĩ thầm, chẳng biết khi nào mới gặp nhau. Chỉ một chặng đường ngắn mà sao khó quá. Hai người cứ như hai đường thẳng ngược chiều. Khi anh có nhà, Vân đi vắng. Anh đi xa Vân lại có thể đến thăm...

Đêm nay chưa là đêm ba mươi, anh có cất thêm chiếc lá vàng nào cho em không?


Tôn Nữ Thanh Dương
Jan 25, 2014



Tuesday, February 4, 2014

Thư mực tím - 11






Thư xuân

Đêm qua, em đi trên đường. Trời đang mưa trận mưa đầu tiên của năm mới. Không nặng hạt nhưng cũng đủ để ướt lòng đường và ướt mặt ướt tóc. Trời lạnh se sắt. Nếu em không mang áo khoác có lẽ bị chết cóng rồi.

Dù trong lịch vẫn đang mùa đông nơi đây nhưng em thích gọi mưa xuân, vì đang là ngày mồng ba Tết. Buổi chiều em thấy đường phố không đông đảo như những chiều Chúa nhật khác. Em ngạc nhiên, vào chợ cũng thưa thớt, vào tiệm ăn cũng không phải xếp hàng chờ bàn như những lần trước. Thì ra mọi người đang ở chỗ hội chợ Tết. Tụi em chủ ý đi hội chợ của hội Sinh Viên VN tổ chức nên không vào hội chợ này.

T hỏi em, nơi em đi có gì vui? Em thấy tùy theo tâm trạng của từng người mà nói vui hay không. Đối với em, lúc nào cũng thấy vui vì em có những người thân yêu bên cạnh. Không những vui mà còn yên tâm vì không phải lo lắng cho người vắng mặt vv và vv. Tính em hay lo T biết rõ như thế.  Ngoại cảnh đôi khi ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng khi em đi chung với cả nhà, mục đích chính là mọi người cùng vui, cùng thoải mái. Em không quan tâm mấy đến chung quanh và ít khi để chuyện bên lề chi phối.

Trên đường về, trời mưa, xe nối đuôi trên freeway, hình như họ chạy chậm lại hay vì có khoảng đường lên dốc. Em nhìn hai bên dày đặc những đèn, một bên đỏ rực trước mặt và bên kia ngược chiều vàng chói chang. Giàu óc tưởng tượng, có thể nghĩ là hai giòng sông sao luôn luôn chuyển động. Giòng sông vàng và giòng sông đỏ. Giữa màn đêm, mặt đường loang loáng nước, hai hàng màu chói chang cho người ta cảm giác bực bội nhức mắt. Em chỉ muốn nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy. Bình thường, nếu đường vắng, em thích lái xe trong trời mưa nhè nhẹ như thế này. Em có thể để giòng suy nghĩ trôi đi tự nhiên và tâm trí nhẹ nhàng. Nhưng tối hôm nay, mưa không làm phiền mình bằng giòng xe hai bên, trước mặt và sau lưng.

Từ vài ngày trước, nơi em có gió nhiều. Cây cối ngả nghiêng. Dưới gốc cây đào phủ dày một lớp hoa bị rụng. Những cái wind chime em treo quanh nhà, reo rắt liên hồi. Có người nói họ không chịu được tiếng wind chime, nhưng em lại thích nghe. Đi chơi nơi nào, em cũng mua một cái làm kỷ niệm. Hết chỗ treo ở sân sau, em mang ra trước hiên nhà. May mắn em chưa nghe hàng xóm nào than phiền. Hôm nay cũng đang gió nhiều ngoài sân, những cành hoa giấy rung rinh dạt bên này, bên kia và những tiếng leng keng, lóc cóc vui tai ...

T có hỏi em về ước mơ cuối đời. Hình như còn quá sớm để em nghĩ về chuyện đó. Đôi khi em có những mong ước này khác nhưng có lẽ, chưa là một điều mơ ước thật sự cho cuối cuộc đời. Suy nghĩ chính chắn dần theo thời gian. Ước mơ cũng thay đổi theo năm tháng. Có lẽ thêm một thời gian dài nữa, em sẽ có câu trả lời cho T.

Thư đầu năm thăm T. Trời chưa vào mùa xuân nhưng nắng vàng rất đẹp ngoài kia. Chúc T một mùa xuân ấm êm. (Đừng bắt em phải nói bây giờ đang là mùa đông.)


Nguyệt Hạ
Feb 03, 2014

Sunday, February 2, 2014

Chúc Đầu Năm







Chúc Đầu Năm 
 
Đầu năm lời chúc đến từ xa
Thăm viếng tình thân gửi tận nhà  
Xuân mới tìm về bên song cửa 
 Đông tàn lui gót đợi mùa qua

 Cảm mến chân tình trong ý thơ
Chúc nhau trọn vẹn mọi ước mơ  
Hương xuân theo gió đang lan toả 
  Sưởi ấm muôn nơi thoả mong chờ

  Nguyệt Hạ
Mùng ba Tết Giáp Ngọ  
Feb 2, 2014