Sunday, December 22, 2019

Season Greeting







Merry Christmas and Happy New Year 2020

Thân chúc các bạn một mùa lễ an lành và 
một năm mới nhiều may mắn.








Wednesday, December 11, 2019

Collection Nhạc Giáng Sinh - Thuy Nga






1. O Come, O Come Emmanuel / Chúa Hãy Đến (Lời Việt: Phan Hoàng) Lam Anh 0:00 
2. O Come, All Ye Faithful / Hôm Nay Toàn Dân - Thiên Tôn 3:34 
3. O Holy Night / Chúa Ra Đời (Lời Việt: Anh Linh) Thanh Hà 7:14 
4. What Child is This / Chúa Hài Đông (Lời Việt: Đức Trí) Thu Phương 11:19 
5. Silent Night / Đêm Thánh Vô Cùng (Lời Việt: Hùng Lân) Bằng Kiều, Thiên Tôn, Đình Bảo 16:46 
6. Jingle Bells / Tiếng Chuông Ngân (Lời Việt: Nguyễn Ngọc Thiện) Tóc Tiên 21:26 
7. Little Drummer Boy / Chú Bé Đánh Trống (Lời Việt: Viết Chung) Lam Anh & Đình Bảo 24:34 
8. Mary’s Boy Child / Đi Tìm Chúa Tôi - Mai Tiến Dũng & Tóc Tiên 28:11 
9. Mary Did You Know (Buddy Green, Mark Lowry) Hoài Phương 32:33


 

Thursday, November 28, 2019

THƠ MẸ TKB

MỘT LẦN TRONG ĐỜI TIỄN MẸ ĐI XA





Vô thường Mẹ đã đi xa
Xót đau con níu Mẹ tà áo bay
Mẹ bềnh bồng cõi gió mây
Cơn đau vô lượng đoạ đày xác ve
Con đưa Mẹ đến, con về
Trong đôi mắt Mẹ buồn che nỗi buồn
Mẹ thơm ngát đoá trầm hương
Mẹ chìm trong bóng khói sương u hoài
Hoa ngọc lan vỡ trong tay
Mẹ bao dung gởi hương đầy cho con
Con khóc Mẹ ướt tâm hồn
Mẹ đi Mẹ cũng lạnh luôn dấu giày
Đêm nầy nữa, đêm mai
Là xa mẫi mãi xa hoài ngàn năm
Mẹ đi xa chỉ một lần
Là lần sau cuối cách ngăn ngậm ngùi 
Một lần tiễn Mẹ trong đời
Mất đi phương hướng lạc hoài trong đêm!

TRẦN KIÊU BẠC

HAPPY THANKSGIVING 2019



Xin Tạ Ơn cuộc sống đã cho chúng ta có đươc ngày hôm nay, gia đình và bạn hữu.
Thương chúc các bạn một mùa lễ Tạ Ơn thật vui bên gia đình và người thân.











Wednesday, November 20, 2019

Bánh Cay






Trời mưa lạnh làm bánh cay ăn cho ấm người nhé. Món này làm nhanh, không tốn nhiều giờ mà ăn ghiền lắm, làm bao nhiêu cũng thiếu.

Bạn chỉ cần:

- 1kg khoai mỳ lột vỏ, cắt khúc ngâm nước qua đêm và mài thành sợi.
- 1 cup bột gạo (không cần dùng hết, gia giảm tùy theo độ mềm giòn bạn muốn)
- 1 thìa canh bột nghệ
- 1 bó hành lá xắt nhỏ
- Vài trái ớt băm nhuyễn.
- 1/2 thìa nhỏ muối

Trộn đều tất cả các thứ với nhau, dùng tay nắm lại thành hình bạn muốn, chiên chảo ngập dầu, lửa trung bình. Chiên khoảng vài phút cả hai mặt cho vàng đều lấy ra để ráo dầu là có một đĩa bánh ngon lành.











Monday, October 7, 2019

THƠ TKB /10 BÀI THƠ CAO NGUYÊN


                                            

Buồn Chia Tay Phố Núi

Sớm mai qua phố núi
Thông vừa choàng cơn mê
Trưa giăng theo gió bụi
Đêm mưa bạt lối về

Sân trường nữ Pleime
Trắng tinh ngàn cánh bướm
Nắng vui theo bướm lượn
Quanh mây bụi vô tình

Hoa học trò nguyên trinh
Mà sao ươm bụi đỏ
Hay bụi gây niềm nhớ
Quấn quít bàn chân quen?

Thèm hoài ly chanh Rhum
Quán Nhớ đêm giá buốt
Ngấn môi em thấm ướt
Bên thành ly thơm nồng

Say cà phê Dinh Điền
Say men chiều phố nhỏ
Ký ức đầy bụi đỏ
Tình xanh ngắt Biển Hồ

Ơi! phố núi ngày xưa
Em có còn ngóng đợi?
Người đã đi xa mãi
Mang theo hồn Pleiku!

TRẦN KIÊU BẠC





Nhớ Về phố Núi

Đã lâu không về thăm lại Pleiku
Phố núi buồn hiu, lãng đãng sương mù
Gió sớm , mưa trưa chung màu đất đỏ
Mây vắt ngang đầu , nắng đổ lưa thưa .

Buổi chiều Pleiku chở đến phiên buồn
Phía Biển Hồ xa sợi nắng còn vương
Đếm giọt cà phê lắng qua đáy cốc
Lòng đã tơ vò trăm mối cô đơn!

Cho gởi lời thăm phi trường Cù Hanh
Nơi trót cho nhau phân nửa cuộc tình
Mỗi đứa ôm riêng nỗi sầu chia cách
Bạc tóc một đời mãi nhớ ngày xanh

Những đêm về qua phố cũ quen thân
Tưởng đã xa nhau vẫn thấy thật gần
Quán NHỚ đong đầy trăm ngàn nỗi nhớ
Cho tình nhân còn mãi gọi tình nhân.

Xanh xanh ngút ngàn rừng núi vây quanh
Dẫu nhớ thương nhau , xa thế cũng đành
Pleiku còn quẩn quanh trong ký ức
Vẫn đỏ bụi đường, vẫn ngát màu xanh!

Bên nầy bây giờ trời chớm vào Thu
Trăng đã treo cao trong khói sương mù
Nhớ lại màu trăng in sương khói cũ
Ấp ủ tâm tình phố núi Pleiku!

TRẦN KIÊU BẠC 

Con Mắt Cà Phê

Con mắt ngày nào, con mắt cà phê 
Đêm còn tròn xoe mắt đêm hun hút
Thức cho đừng quên lòng Ban Mê Thuột
Đêm ở đây dài như cứ dài them
Ai về đây rồi nhớ ánh mắt đâu tiên
Từ phía trái phi trường Phụng Dực
Con mắt cà phê đêm đêm thao thức
Theo cùng ai năm tháng thảo nguyên buồn
Ngủ đi rồi mắt vẫn mở triền mien
Mùi cà phê một ngày theo cơn gió
Cho một đời lửng lơ mùi thương nhớ
Bên rừng bạt ngàn nở đóa cà phê
Nửa ly mà đầy nhạc khúc Ban Mê
Nửa con mắt mà lưng tròng ngấn lệ
Đóa cà phê chờ mắt ai vẫn nở
Cao nguyên lụt đầy những mắt nhớ nhung!
TRẦN KIÊU BẠC

Đem Chút Tình Cho Phố Núi

Hỏi người phố núi Pleiku
Tinh mơ còn vịn sương mù mà đi ?
Trưa mang bụi đỏ theo về
Gió quay tóc rối, mây che mắt buồn
Còn không quán NHỚ tương phùng
Café khóc ướt, chanh Rhum ngậm ngùi
Ai đem nắng ngủ trên đồi
Để ngàn thương nhớ còn rơi Biển Hồ
Ơi người phố núi Pleiku
Mắt còn trong vắt trong mù sương phai ?
Pleiku vẫn nhớ thương hoài
Bóng hình ai, bóng hình ai, bóng hình ..

TRẦN KIÊU BẠC

Đêm Trở Lại Pleiku

Đêm nầy mình trở lại Pleiku
Phố mưa phố bụi phố sương mù
Chao ánh đèn khuya đường tối sáng
Phố buồn phố nhớ phố tương tư

Mưa dầm rơi ướt áo Pleime
Trường quen con gái thẹn chưa về
Xắn ống quần cao chờ mưa tạnh
Vô tình đất đỏ bám chân đi

Đêm chưa đổ xuống đỉnh Hàm Rồng
Biển Hồ vội khoác áo mùa Đông
Sương đã bủa vây Đồi Đức Mẹ
Nhớ đã cuồng điên chiếm ngõ hồn

Vào trong quán Nhớ sao là nhớ
Bạn cũ còn đây những dấu giày
Khói thuốc quay tròn trong quá khứ
Cà fé vẫn đắng giọt đen say

Pleiku còn mãi với nhớ mong
Phố của tình nhân phố ngàn thông
Phố cao của núi buồn như lá
Của " Em Pleiku má đỏ môi hồng "

Pleiku đêm lạnh trở lại đêm
Đêm nghe tiếng nấc dội về tim
Thăm lại phố xưa trong giấc mộng
Phố còn in đậm dấu chân quen!

TRẦN KIÊU BẠC



RƯỢU CẦN và TRĂNG PHỐ NÚI

Không chờ ngọn gió mùa Thu
Trăng quen đã xuống Pleiku đêm nầy
Đêm chưa kịp tỉnh trăng say
Trăng mang nỗi nhớ đổ đầy Buôn xa
Trăng đêm nay bỗng thật thà
Vô tư rót nhớ tuôn qua rượu cần
Khách ơi đừng vội quay chân
Rượu chưa vơi ché còn gần nhau lâu
Khách ơi đừng vội đi đâu
Rượu cần cho nhớ trăng sầu cho thương
Buôn đêm khoác áo mù sương
Đêm không bụi đỏ đêm còn lửa reo
Nhìn qua Phố núi cheo leo
Trăng vừa đi mất mang theo rượu mời
Rượu cần ơi! Rượu cần ơi!
Rượu không trăng cũng nhớ người Pleiku .
TRẦN KIÊU BẠC

Cao Nguyên Không Em Ngày Trở Lại
Về lại  Pleiku không còn thấy người đ
Mắt cay đỏ trong mịt mùng bụi đỏ
Không có em đồi cao còn khát gió
Lá trả màu xanh pha sóng hát Biển Hồ
 Không bước chân em con dốc quanh co
Chạy vòng quanh cho hàng thông lên tiếng
Chờ gặp sương mù trăng buôn chờ sáng
Ngẫu hứng trăng tan trong ché rượu cần
 Không tóc em cafe' nhớ rưng rưng
Tay lóng cóng lấy gì hơ lửa ấm
Câu thơ lẻ vì em mà lãng mạn
Cho thơ dài thêm những khúc cháy lòng
 Lại nhớ em trong chút chéo xà rông
Gió đưa qua cũng vặn mình quay lại
Mưa xốn xang lòng cao nguyên trống trải
Đợi em về hút ngọt rượu cần nghiêng
 Pleiku ơi! Thao thức mãi chờ em
Đỉnh Hàm Rồng treo hoài cành thương nhớ
Biết còn em trong ngàn thu bụi đỏ
Hay mất em rồi ngoài xanh ngắt rừng xanh?
TRẦN KIÊU BẠC

Dã Qùy Cao Nguyên

Còn mang trên vai  nhan sắc dã quỳ
Dẫu đã xa ngàn phố cao nguyên cũ
Phố mãi lấm lem dốc cao bụi đỏ
Dã quỳ vẫn in lớp lớp hoa vàng
 Ôm trong lòng nỗi nhớ nhiều ngăn
Rừng hoa dại nhốt trong ngăn lớn nhất
Chờ gió rơi vào rượu cần say khướt
Sắc vàng rung lên cái nhớ dã quỳ
 Nắng lao xao, trời xanh thắt lòng ai
Tiếc một nỗi màu xanh không chạm đất
Để dã quỳ nằm sóng soài chờ nắng tắt
Một mình hoa vàng trong bụi đỏ không tan
 Nhớ vẫn không cùng thương vẫn miên man
Gùi trên lưng, ngô đầy khố xanh khố đỏ
Sao không gùi theo sắc vàng hoa thương nhớ
Để thị thành vắng mãi sắc vàng tươi?
 Dã quỳ cao nguyên chỉ gặp một lần thôi
Sắc vàng lạ kỳ theo người cùng năm tháng ....
 TRẦN KIÊU BẠC.

Trở Về Cao Nguyên Trắng

Đi về phía ấy Kon Tum
Thấy mây rơi xuống sông buồn Dakbla
Trắng như trắng dãi ngân hà
Cát như cát của lòng sa mạc dài
Về cao nguyên trắng, đêm nay
Đêm còn say ngủ, đêm đầy Kon Tum
Trong len lén khúc mưa rừng
Đường đi không hết mà trăng đi rồi
Dã quỳ vàng với đêm trôi
Gió lên rất chậm xao đồi cây xanh
Lạc trong lối phố quẩn quanh
Lạc trong mắt lạ lạc ngàn chân quen
Còn trong nhau mỗi cái tên
Mà Kon Tum đã bỏ quên bên lề
Thôi thì lấy cát trắng đi
Gởi ai vàng sắc dã quỳ cao nguyên 
TRẦN KIÊU BẠC




LẠ LÙNG NỖI NHỚ PLEIKU

Chỉ một chút bụi đường mà nhớ mãi Pleiku
Màu bụi đỏ bay rớt nhầm má ai hồng đỏ
Tình đan nhau như mù sương phải lòng hoa cỏ
Đợi ai đi về lòng tơ vò những xốn xang
 Phố núi thường giăng mây cho nặng khúc nhớ nhung
Nắng treo lưng chừng tô màu xanh rừng đậm đặc
Không son phấn Pleiku vẫn bốn mùa nhan sắc
Dã quỳ vàng áo ai dịu mát đến dễ thương
 Sáng chiều điểm trang nhẹ nhàng một lớp mù sương
Đêm lặng yên còn nghe rộn ràng đêm thiếu nữ
Chút bụi đỏ vô tình làm mắt ai mất ngủ
Xa nhau rồi vẫn loay hoay nỗi nhớ Pleiku!

TRẦN KIÊU BẠC

Monday, September 23, 2019

Mùa Thu 2019






    

Ngày đầu tiên của mùa Thu năm 2019. 

Thời tiết bắt đầu dịu đi vào buổi chiều tối và sáng sớm. Buổi sáng thức giấc trời hơi mờ mờ se se lạnh, có vẻ đúng nghĩa mùa Thu. Mờ mờ ảo ảo sương khói làm người ta thấy lười biếng hơn khi phải chui ra khỏi chăn làm bổn phận hàng ngày. 

Mùa Thu với không khí dịu dàng thường là nguồn cảm hứng cho các nhà thi sĩ. Tôi có một người bạn, mùa Thu mới làm thơ, mùa Thu mới trở lại viết lách. (Này bạn ơi, tôi nhớ bạn lắm đó, mau mau trở lại nhé.) Tôi cũng muốn vậy nhưng không được. Lúc sau này có những chuyện bất ngờ đến dồn dập, bên cạnh những bận rộn thường nhật, tôi không còn thời giờ nào cho riêng mình, không còn giờ để nghỉ ngơi đừng nói đến thơ văn chữ nghĩa. Đôi lúc tôi chỉ muốn mở máy lên viết ngay những ý nghĩ đang đến trong đầu nhưng không tài nào có tí giờ rãnh rỗi để ngồi xuống được. Đã có ngày tôi quá mệt và stress đến mức tâm trí tôi đông cứng lại. Cũng làm được những việc theo bản năng như lái xe, nấu cơm làm thức ăn, giặt giũ, vv... nhưng ngoài ra tôi không nghĩ được gì hơn. Tôi ở trong cái thế phải hoàn thành những gì mình bắt đầu dù muốn dù không và như vậy tôi không được than phiền gì cả.

Tuần trước tôi có việc phải đi xa và lái xe về một mình buổi tối. Mấy mươi năm qua, đi đâu cũng có cháng đi cùng, chàng lái xe cho tôi, nếu tôi có lái xe cũng có chàng ngồi bên cạnh, có lái xe một mình cũng đi ban ngày. Đây là lần đầu tiên tôi phải lái xe một mình về buổi tối. Vừa mệt, vừa buồn ngủ, khoảng 10 giờ đêm, tôi lạng qua lạng lại trên freeway, nghe tiếng bánh xe cán lên những miếng tròn giữa hai lane lộp cộp lộc cộp, tôi biết nhưng vì buồn ngủ quá nên cứ vài mươi phút lại lạng qua lạng lại một lần. Đường về phải qua ba cái freeway khác nhau, mỗi lần chuyển đường thật nguy hiểm, đêm nhưng xe rất nhiều, xẹt qua xẹt lại không ai nhường ai. Chàng lái xe theo sau tôi, có khi bị xe khác chen vào giữa, khi bắt kịp xe tôi chàng phải nháy đèn cho tôi biết. Thật tình từ lúc lên xe đi trước, nhìn lại phía sau tôi không thể nào nhận ra xe chàng vì xe nào cũng giống xe nào vào buổi tối, chỉ thấy có hai chiếc đèn sáng thôi. Gần hai giờ đồng hồ trên đường, rồi cũng đến nơi, thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ rằng chàng cưng tôi quá nên bây giờ mới có chuyện vậy. Xuống xe, bị chàng la cho, lái xe gì mà nguy hiểm quá, đi theo sau cứ sợ có gì ...

Đó là một chuyện lái xe, còn bao nhiêu thứ khác nữa trong vài tháng qua. Từ từ tôi sẽ kể bạn nghe. Hôm nay tôi gõ được vài hàng này, cũng cám ơn mùa Thu, nhờ trời đất dịu đi lòng người thanh thản hơn chăng? Mong rằng bạn sẽ có những ngày tháng êm đềm và bình an nhé.


Nguyệt Hạ
Sept 23, 2019



Monday, September 9, 2019

THƠ MẸ TKB

--
NHỮNG ĐƯỜNG NHĂN BIẾT NÓI

Chỉ nhìn một đường nhăn
Nằm vắt ngang trán Mẹ
Là thấy nỗi băn khoăn
Rơi vào tim thơ trẻ


Mở khúc hát ngày qua
Nghe hoài bài Lòng Mẹ
Nhạc Y Vân vẫn trẻ
Mà hồn con đã già

Nằm úp mặt vào tay
Thấy đời thôi xanh biếc
Mẹ đã đi biền biệt
Đường nhăn trán vẫn đầy

Đường nhăn không nói ra
Mà nói nhiều vô kễ
Một tình Mẹ bao la
Hơn núi non trời bễ

Những đường nhăn biết nói
Dẫn con đến ngày mai
Đường tương lai chói lọi
In mãi đường nhăn nầy!


TRẦN KIÊU BẠC

Wednesday, July 31, 2019

THƠ TRẦN KIÊU BẠC/ TRẢI LÒNG VỚI PLEIKU

TRẢI LÒNG VỚI PLEIKU
(dòng thơ xuôi tiếp nối)

Tưởng đã trở về với Pleiku
Tưởng như đang vượt dốc sương mù
Tưởng ôm cái lạnh ùa trong tóc
Tưởng dầm bụi toả khói âm u

Thở theo gió núi từng hơi thở
Khóc với Pleiku nước mắt tràn
Nhớ cùng Pleiku ngàn điệu nhớ
Buồn thả theo cùng cao nguyên xanh



Đêm trăng đã dạo lối trăng xưa
Lắng nghe chim hót giọng đong đưa
Đã thấy rượu cần say buôn nhỏ
Hay đã ngủ vùi theo cơn mưa?

Hỏi thử lòng Pleiku lạnh không
Nắng có còn vương đỉnh Hàm Rồng
Mưa có dội sầu đồi Đức Mẹ
Nhớ có tràn theo những chiêng cồng?

Hỏi nhỏ khi nào ngưng mưa bụi
Để cốc cà phê bớt đắng thêm
Để ché rượu cần sâu thân ái
Để Pleiku say ngọt môi mềm?



Đêm nầy xao xác tiếng chim kêu
Mình tôi lẻ bn bước liêu xiêu
Có ai khóc và nghe tôi khóc
Nhớ Pleiku đêm lạnh buồn hiu!

TRẦN KIÊU BẠC

TRẦN KIÊU BẠC/ THƠ BỐN CÂU MỚI NHẤT



THƠ BỐN CÂU 
(DÒNG THƠ TIẾP NỐI)


Giai thoại Thơ Đường Trung Quốc có kể chuyện “Bốn Câu Là Đủ Ý”: Có một chàng thư sinh trẻ tên Tố Vịnh quê ở Lạc Dương đến Tràng An dự kỳ thi Hội.
Đề thi được ra là “Chung Nam vọng dư tuyết” (dịch nghĩa: Núi Chung Nam ngắm tuyết còn sót lại). Thí sinh phải làm bài thơ năm chữ tả cảnh gồm sáu vần trong mười hai câu.

Tố Vịnh suy nghĩ và trầm ngâm, sau cùng chỉ viết ra bốn câu như sau:

(phiên âm Hán Việt)
Chung Nam âm lĩnh tú
Tích tuyết phù vân đoan
Lâm biểu minh tễ sắc
Thành trung tăng mộ hàn.

(dịch nghĩa)
 Đỉnh phía Bắc núi Chung trơ trụi
Mây và tuyết thường đọng lại
Phía ngoài rừng ngày sáng rỡ
Trong thành thì giá buốt hơn.

Viết xong, Tố Vịnh đứng lên nộp bài. Quan chủ khảo xem, ngạc nhiên hỏi: Sao không làm trọn mười hai câu? Tố Vịnh cười nói: “ Khi làm thơ viết văn, đáng đi thì đi, đáng dừng thì dừng. Ý tôi đã hết, há có thể lải nhải viết bừa cho đủ số câu?”

Theo trường qui, với bài thơ thiếu tám câu, Tố Vịnh sẽ bị đánh rớt. Nhưng quan chủ khảo sau khi thấy lạ, đọc kỹ bài thơ thì thấy dù chỉ bốn câu, thí sinh đã tả cảnh rất hay, từ ngọn núi đến rừng cây, từ ngày sáng đến chiều tà qua cái lạnh khi tuyết xuống. Ý thơ toàn vẹn, quả là thơ hay!
Ông cảm kích bèn tâu Vua, đề nghị phá lệ, cho Tố Vịnh đỗ Tiến Sĩ. Việc đó thành một giai thoại trong thi cử ở Trung Hoa. Sau nầy bài thơ của Tố Vịnh được tuyển vào Đường Thi Tam Bách Thủ, thành một kiệc tác được lưu truyền dài lâu. 
(theo Hoài Anh/ Giai Thoại Thơ Đường và Tác Giả/ Nhà Xuất bản Văn Nghệ 2002)


“Bốn Câu Là Đủ Ý”, tôi suy nghĩ hoài! Vâng, thì không cần nhiều, chỉ cần bốn câu thôi!
Tôi sẽ đưa ra vài bài bốn câu, không dám cho là Tứ Tuyệt vì dù muốn tạo ngạc nhiên hay gây ra cái mới ở câu cuối vẫn thấy đâu đó ý thơ còn vụng về, luật thơ chưa thể chỉnh như thơ cổ, và việc gây thỏa mãn cho người đọc chắc không thể chu toàn, nên chỉ dám mạo muội gởi đi như sau: (có trích vài đoạn 4 câu từ các bài thơ của chính tác giả)



































NGHỊCH LÝ

Có giọt mưa làm lòng đau như cắt
Khi tạnh rồi mưa xoa dịu cơn đau
Có sợi nắng tưởng ấm thêm hạnh phúc
Nắng tắt rồi vết thương lại thêm sâu!

BI QUAN

Vừa uống vài hơi hết nửa chai
Chưa làm xong việc đã hết ngày
Nợ chưa trả hết, đời sắp hết
Mưa rớt vài giây đã ướt vai!

LẠC QUAN

Uống đã mềm môi mới nửa chai
Làm xong việc lớn chưa hết ngày
Đời sống còn lâu còn trả nợ
Mưa rớt cả đời chẳng ướt vai!

GIỖ MÁ

Hôm nay giỗ má con buồn lắm
Một chút khói hương gởi quê nhà
Má đi trong cõi xa ngàn dặm
Xin về cho ấm đứa con xa!

MỘT MÌNH

Tôi chỉ mình tôi chỉ một tôi
Có khi trăng đậu lúc trăng rơi
Rồi trăng lại mọc vầng trăng khác
Tôi lại mọc thêm những ngậm ngùi!

THƠ KHÔNG CHẾT

Có lần mình định đâm thơ chết
Đem xác thơ vùi lấp bến sông
Tưởng như thơ hoá thành tro bụi
Mà chỗ chôn thơ nở đoá hồng!

BIÊN HOÀ

Đêm soi bóng em một mình đơn chiếc
Ngày theo anh lắng tiếng gọi Biên Hoà
Rồi hôm nào mình xa cách thật xa
Em một nửa anh Biên Hoà một nửa!

NHỚ MẸ

Trời đêm đã mọc sao Mai
Ngủ đi, sao Mẹ thức hoài đêm thâu
Thức chi đèn lụn dầu hao
Khuya nay Mẹ thức càng lâu càng buồn!

SÀI GÒN -CALI

Cali mùa nầy trời còn lạnh đêm đêm
Phố vắng im đêm đen còn đặc quánh
Tâm hồn vắng hoe mắt còn trông ngóng
Một phía xa nơi có chút Sài Gòn!

BÁN MÁU 1

Bán đi một lít máu tươi
Có ai thấy nỗi ngậm ngùi xót đau
Nửa phần cho Mẹ dãi dầu
Nửa cho con nhỏ sáng màu tương lai!

BÁN MÁU  2

Làm ơn mua máu giùm tôi
Máu nầy giá rẻ như đời khổ qua
Gởi theo giọt máu chảy ra
Tạ ơn người bỏ tiền mua máu nghèo!

BỆNH KHÓ CHỮA 1

Đi đâu cũng phải có “nhà”
Lơ mơ mấy chữ cũng là “nhà thơ”
Mặc cho người đọc hững hờ
“Nhà” ta cứ dựng, “thơ” ta cứ làm!

BỆNH KHÓ CHỮA 2

Đi đâu cũng vác “cái nhà” theo
Khoe với người dưng biết bao điều
“Nhà văn”  “nhà báo” “nhà thơ” khủng
Mở cửa mỗi nhà thấy vắng teo!

CÔ ĐƠN

Có một ngày vô vị đã qua
Chẳng thấy thương ai chẳng nhớ nhà
Máu đọng trong tim như ngưng chảy
Chỉ thấy quanh mình những xót xa!

KHÔNG PHẢI NHƯ Ý MÌNH

Cầm tay muốn xé bài thơ
Bỗng nghe quá khứ ngây thơ hiện về
Thấy diều bay bổng trên đê
Thấy em còn giữ lời thề thương anh!

HUẾ

Muốn cầm tay Huế giữ thật lâu
Thì thầm tai Huế một đôi câu
Mai mốt có đành chia tay Huế
Thương tiếng “ dạ thưa” đến bạc đầu!

TIỄN MẸ

Ngày nào tiễn Mẹ đi xa
Đêm đêm nhớ tóc Mẹ già như sương
Quỳ bên ảnh Mẹ đêm trường
Mong qua tay áo Mẹ nương hồn về!

GẶP LẠI TIẾNG NƯỚC TÔI

Gặp lại tình cờ tiếng Việt Thân quen
Trong khốn khó quê người còn lời gọi
Con sông quê cho tôi vay tiếng nói
Bên nầy bán cầu tôi nợ đến kiếp sau!



GẠO 

Còn vài nhúm gạo cầm hơi
Mẹ chia mỗi đứa chén vơi chưa đầy
Chén không Mẹ giữ trong tay
“Mẹ không đói”, tay Mẹ gầy run run!

TÀ ÁO MỘNG MƠ

Đêm khuya nghĩ tới quê nhà
Nhớ hoài nhớ mãi một tà áo bay
Áo bay từ thuở thơ ngây
Bay từ tuổi trẻ đến ngày già nua!

BỤI NHỚ
( tặng BT)

Đêm nào mình cùng vui bên nhau
Muội nói “phải chi…” đến bạc đầu
Giờ “phải chi…” nhớ thành hạt bụi
Để huynh và muội mãi thương nhau!

MƯA HUẾ


Hỏi nhỏ khi mô trời mưa tạnh
Huế buồn khẽ nói biết khi mô?
Có lẽ mưa tuôn không dứt hạt
Mưa hoài nên Huế đọng thành thơ!

HỎI

Hỏi giọt mưa vất vả
Còn trong như mắt em?
Hỏi nắng đầy trên má
Có đậu trên môi mềm?

GOÁ PHỤ 1

Người trăm năm không hề quay lại
Tưởng như đời kết án chung thân
Nửa đường đi mình em trôi nổi
Vắng người gương lược cũng phân vân!

GOÁ PHỤ 2

Đêm đêm thức trắng cùng năm tháng
Chỉ thấy gió lay bóng một mình
Đôi bóng ngỡ còn in trên vách
Tắt đèn chỉ một bóng chênh vênh!

THĂM MỒ MẸ

Ước ao thường lại thăm mồ Mẹ
Để lau bia mộ sạch hoài hoài
Lau xong nhìn rõ mình trong đó
Thấy lại Mẹ hiền trong phút giây!

THỨC GIẤC ĐÊM KHUYA

Nửa khuya buồn tỉnh giấc
Lòng xao động câu kinh
Sao mắt đầy nước mắt
Khóc mãi cho riêng mình!

PHẢI CHI

Phải chi đừng vội nói yêu nhau
Để mãi tình yêu mới bắt đàu
Tình chẳng bao giờ thêm đoạn cuối
Thì có lo gì chuyện bể dâu?

PLEIKU

Ngủ say còn gối mộng Pleiku
Thấy cát bụi leo dốc sương mù
Gặp dã quỳ vàng bay theo gió
Uống rượu cần say khướt câu thơ!

NHỚ LẰN ROI CỦA ME

Nhìn lên ảnh Mẹ những ngậm ngùi
Nhớ lằn roi Mẹ nhớ không nguôi
Con vẫn đi theo đường Mẹ dẫn
Tạ ơn roi Mẹ giúp nên người!

TÓC

Bây giờ cắt tóc trả bao nhiêu
Nếu chín mười Đô quả thật nhiều
Sao không để vậy cho đỡ tốn
Tóc dài tiết kiệm được tiền tiêu!

TRƯƠNG CHI MỴ NƯƠNG

Sông khuya ai thổi khúc Mỵ Nương
Có phải Trương Chi thả sáo buồn
Một khối u tình trên sóng nước
Ngàn sau còn vọng tiếng yêu thương!

QUÁ KHỨ

Anh không còn đầu móng ngựa
Em không tóc thả đuôi gà
Tìm nhau ngày thơ sót lại
Chỉ thấy cánh diều bay qua!



MƯỜI NĂM

Mười năm tưởng tóc còn hương
Mà hồn bồ kết thả buồn trôi đi
Tình trăm năm tưởng quay về
Mười năm tình đã phân ly dặm ngàn!

CHIA XA

Tay không còn nắm chặt tay nhau
Tình xa cho nỗi nhớ cấu cào
Trầu hết xanh như từng xanh lá
Cau còn cay đắng những buồng cau!

LỜI BA DẶN LÚC RA PHI TRƯỜNG

Ba về một bóng Ba thôi
Con đi một bóng chim trời cô đơn
Trăm khe vạn suối ngàn non
Mong con giữ mãi tâm hồn quê hương!

MỘT MÌNH

Còn một mình với tay không
Thèm bàn tay ấm hương nồng đêm qua
Sài Gòn giờ của người ta
Cali mình vẫn vào ra một mình!

KHÔNG BAO GIỜ

Không bao giờ đánh mất
Ly nước ngọt lung linh
Trong veo qua ánh mắt
Lòng ta hoá thuỷ tinh!

DÒNG NƯỚC XANH BÍCH THUỶ

Dặn lòng anh sẽ ngồi yên chỗ
Say ngắm màu xanh nước ngọt mềm
Thương đã tô xanh trong đáy mắt
Nhớ buộc nhau hoài hai trái tim!

KHÓC

Khi Mẹ mất, nhớ người tôi khóc
Mẹ đã mang nỗi nhớ xuống mồ
Ngồi một mình mồ côi cô độc
Nỗi nhớ ùa về ướt đẫm khăn sô!

PHÂN NỬA

Buổi đầu hai đứa chung nhau
Đến khi tình cạn nỗi sầu chia đôi
Chia nhau hai nửa cuộc đời
Một bên khóc một bên cười được không?



LỜI TẠM BIỆT

Một bài thơ chỉ bốn câu
Mà mang theo đủ sắc màu đổi thay
Xin dừng ngọn bút nơi đây
Ngày sau nối tiếp cho đầy túi thơ!

TRẦN KIÊU BẠC