Thursday, October 31, 2013

Buồn Trong Mùa Lũ - Thơ TKB



BUỒN TRONG MÙA LŨ 
Thơ TRẦN KIÊU BẠC - HỒNG VÂN ngâm





Tưởng ...




 


Tưởng ...

Qua dâu bể trường đời 
 Những tưởng sống yên vui 
 Gian truân không tránh khỏi 
Hạnh phúc tràn - đầy - vơi

Bao ngày tháng rong chơi 
 Bao mùa rủ nhau về  
Tuổi nào còn níu kéo 
Thiên đường chốn đam mê

Thời gian chung nhịp đếm 
 Tay với mãi không cùng 
 Quê hương hoài hy vọng 
Thiên lý bước đường chung

...

 
Nguyệt Hạ  
Oct 31, 2013
 



Wednesday, October 9, 2013

Cây Thời Gian



Cây Thời Gian


Buổi sáng nghe mưa lắc rắc ngoài hiên, đang mùa thu trời đã chớm lạnh. Thấy có hơi nước nặng trong không khí buổi tinh mơ.  Tôi thức sớm muốn đãi chồng con một buổi điểm tâm thịnh soạn hơn ngày thường vì tối qua con đi tập đá banh về muộn, bài làm chưa xong... Con hỏi bài, bố phải thức khuya để giảng giải cho con...


Bột, trứng, sữa, dầu ăn ... tất cả quậy đều để làm bánh. Một ít ham, cheese và trứng để làm trứng chiên cho con. Sữa, nước cam, một ít trái cây và nấu nước pha cafe ... Lấy khuôn bánh và hộp khuôn giấy nhỏ trên đầu tủ, lúc cho bột vào mới để ý là khuôn giấy dành cho ngày lễ Giáng sinh. Một chút bâng khuâng, gần cuối năm rồi đó sao. Nhìn tấm lịch trên tường, một phần ba của tháng mười rồi. Chưa đến hai tháng nữa sẽ là Lễ Tạ Ơn. Rồi đến Giáng sinh rồi Năm mới...


Thời gian thật sự cuốn tôi trôi đi như giòng nước lũ. Sáng đi tối về, ngày qua ngày, năm này qua năm nọ. Có bao giờ ngừng nghỉ? Hình như là không. Từ ngày lập gia đình đến nay. Tôi xoay vòng với đời sống bận rộn. Lúc còn độc thân hình như mình nắm giữ được giờ giấc quanh mình. Một ngày thấy như dài hơn, làm được bao nhiêu thứ. Từ sáng đến trường học, trưa về nấu cơm, chiều đi làm đến tối. Vài buổi tối trong tuần còn có lớp ở trường... Cuối tuần, hát hò vui chơi với bạn bè, ngày tháng dài ra, không bao giờ phải vội vã.


Cuộc sống thay đổi từ từ khi không còn sống cho riêng mình nữa. Có đôi có cặp đồng nghĩa với chia đôi thời gian của mình. Hạnh phúc vui vầy thấy thời gian qua nhanh.  Có những lục đục hục hặc với nhau thấy ngày tháng dài thê lương. Thêm một nhân vật xuất hiện, thời gian mình chia ba, chia thêm với những phần nhỏ, càng ngày càng nhỏ hơn dành cho cha mẹ, anh chị em và bạn bè. Dần dần tôi thấy phần thời gian dành cho mình càng bớt đi, ngắn lại và hầu như không có khi dồn hết để lo cho con. Đó là niềm vui, đó là lẽ sống của tôi. Không phàn nàn, không trả giá, tôi hạnh phúc khi có con và được lo lắng cho con. Tôi an tâm khi thấy gia đình đầm ấm sum hợp.


Tôi không cần thời gian cho riêng tôi nữa. Để làm gì nếu mọi việc tôi làm với mục đích mang lại niềm vui cho những người thân yêu của tôi. Phần thưởng tôi nhận khi cuối ngày con kể lại những gì làm được ở trường lớp. Niềm vui tôi có khi trong bữa ăn chồng con tấm tắc khen ngon những món tôi làm ... Hình như bấy nhiêu đó là quá đủ cho tôi. Tôi đã đầu tư thời gian công sức để chăm sóc gia đình và thấy được tôi có món lời quá lớn.


Thì những ngày cuối năm cứ việc đến, tôi không còn thắc mắc tại sao thời gian trôi nhanh nữa. Tôi cũng không còn ước ao có thêm một tí thời gian cho riêng mình như đã từng mong muốn. Cây thời gian của tôi đã lên và cho tôi hoa trái mượt mà, món quà vô giá tôi nhận được.


Tôn Nữ Thanh Dương
Oct 9, 2013




Monday, October 7, 2013

Điều bình thường


Điều bình thường

Đi làm, buổi trưa cứ phải đi ăn ngoài, không hamburger thì cơm tàu, không pizza thì sushi, không tiệm Đại hàn thì sandwich Pavillon... Ngán lên tận cổ. Thỉnh thoảng bạn bè kéo nhau đi xa đến tiệm Thái. Ở đây không có tiệm ăn Việt nam nên đành chịu.

Trưa nay, chạy về nhà vì còn nồi bún riêu nấu tối qua, nhà gần cũng tiện. Chàng gọi về,
- Trưa nay em ăn gì?
- Đang sửa soạn bún riêu nè... nhăm nhăm...
- Oh, sướng thế. Không fair.
- Haha... ai bảo làm xa nhà chi.
- Trưa được ăn món Việt nam là nhất rồi, lại còn được ăn ở nhà nữa.

Đùa nghịch chọc cho vui thôi. Chàng đi làm xa nhà, không muốn mang cơm theo phiền toái nên trưa nào cũng phải đi ra ngoài ăn. Mãi hoài, chả biết ăn món gì. Quanh quẩn cũng chừng đó thứ ở các tiệm ăn chung quanh sở làm. Muốn đi ăn phở lái xe đến 30 phút chả bỏ công.





Chạy ra ngoài hái ớt, lại thích chụp hình





Xong phần bún, đến phần bánh ngọt tráng miệng. Tự nhiên thèm một ly trà nóng. Không dám uống trà thật sợ mất ngủ, lục trong hộc thấy có mấy gói trà cỏ lá gì đó. Chọn thứ Wild sweet orange, lục đục nấu nước sôi ...





Trong lúc chờ nước sôi, táy máy mở cái laptop... Lại thèm gõ vài chữ nhanh nhanh. Nhấp thử ly trà, vị chua nhè nhẹ, vị ngọt thanh thanh, nhâm nhi với miếng bánh ngọt thật thú vị.  Cám ơn tất cả những điều bình thường thật nhỏ trong buổi trưa hôm nay. Sẽ trở lại sở làm với tâm trạng thoải mái vui vẻ, nhất định sẽ làm được nhiều việc trong buổi chiều còn lại.


Đôi khi chỉ cần có thế thôi. Thật đơn giản.


Tôn Nữ Thanh Dương
Oct 7, 2013

Thêm hình cây ớt 




Friday, October 4, 2013

Mùa Thu và Kỷ Niệm





 




Mùa Thu và Kỷ Niệm

Thức dậy sớm hôm nay, em nhớ lại lời anh chiều qua.
"... Ai cũng có kỷ niệm ... Anh tôn trọng kỷ niệm của mỗi người ..." Em cũng nhớ đến câu này, hình như đọc được nơi trang đầu tiên ở một tác phẩm của Duyên Anh,

Kỷ niệm là tất cả nếu ta gìn giữ, kỷ niệm sẽ không là gì nếu ta bôi xóa.

 
Từ khi đi học và có bạn bè, em bắt đầu biết gìn giữ kỷ niệm. Lúc ấy ở tuổi nhỏ, kỷ niệm chỉ là những gì đáng yêu của tình bạn ... Lớn lên một tí, giữa thành phố trên cao, sáng chiều đi về những cơn dốc với mưa bùn gió bụi, trong em đã vương chút khói sương của tình cảm mới lớn. Bao nhiêu năm qua với những sự thay đổi tưởng chừng như một vòng quay 360 độ, em vẫn giữ gìn mọi kỷ niệm đã có. Dù vui hay buồn, em vẫn nâng niu gìn giữ, đó cũng là một phần của đời sống em.

Kỷ niệm đã như những cột mốc cây số trên con đường đời dài hun hút. Nếu cột cây số cho mình một khái niệm về địa danh sắp đến thì kỷ niệm cũng là những cột mốc đánh dấu những chặng đời của mình. Khi đi trên một con lộ, không thấy những cột cây số (hay bản tên), có lẽ mình không thể nào giữ được hy vọng để tiếp tục đi đến nơi mình muốn. Khi đã qua khỏi chặng đường đời, nhìn lại, nếu không có kỷ niệm thì coi như mình tự bôi xoá một phần đời của mình vậy.

Từ đời sống thật em cảm thấy mình may mắn có một cuộc sống quá phong phú, với đầy đủ hỉ nộ ái ố, (theo tiếng anh dùng chữ colorful và rich), nên em rất quý những gì em đã và đang có.

Anh cũng đã nói, "... Quá khứ tạo nên con người chúng ta hôm nay, nên trân trọng chứ không nên chối bỏ..." Em học nhiều điều từ quá khứ, và nhớ đến kỷ niệm như những bài học trong đời, không ai có thể dạy cho mình được. Ôi, phải nói, cuộc sống muôn hình vạn trạng, và bao nhiêu năm qua, em vẫn thấy mỗi bước đi lúc nào cũng như một khởi đầu, mình không bao giờ biết sẽ có gì trước mặt.

Anh em mình đang ở vào mùa thu, tự nhiên em tưởng tượng ra mùa thu của cuộc đời. Thời điểm có một chút lãng mạn mà sâu lắng, chậm rãi không vội vã, nhìn, ngắm và trân trọng tất cả mọi thứ quý giá cuộc sống trao tặng cho ta. Vui hay buồn, hạnh phúc hay khổ đau, hơn hay thua, được hay mất... tất cả đều là những món quà cuộc đời dành cho mỗi người, em cảm thấy giàu và có quá nhiều. Chỉ sợ em không giữ được hết mà thôi.

Buổi sáng mùa thu đang đi ngang ngoài khung cửa sổ của em, với nắng vàng trải nhẹ và những đoá hoa vàng hàm tiếu gửi đến anh.

Nguyệt Hạ
Oct 4, 2013






Tuesday, October 1, 2013

Bạn và Thời Gian







Bạn và Thời Gian


Cuối tuần đang đi lang thang trong Macy, nghe tiếng chàng,
- Ồ người mất ngủ kinh niên đây.
Quay lại nhìn thì ra hai mẹ con bạn đang đứng trước mặt.
- Hi NH, long time no see.
- Hello Ann, khỏe không?

 
Chàng của tôi gọi Ann là người mầt ngủ, vì nhiều lần gặp bạn lúc nào cũng thấy mắt bạn đỏ và thâm quầng. Tôi biết ngay bạn không ngủ đủ vì phải lo toan nhiều việc. Mà có bà nội trợ nào được ngủ thẳng giấc khi vừa đi làm vừa lo mọi chuyện trong gia đình ?

 
Chúng tôi ở cùng phố, phố nhỏ thôi, đi qua đi lại thế nào cũng đụng nhau. Nhưng chúng tôi không gặp nhau thường. Hình như lần gặp trước khoảng 3 tháng rồi, hôm ấy đang đi trong chợ, nghe tiếng chào. Là bạn thân từ hồi còn ở ca đoàn, hai đứa như cặp bài trùng không bao giờ rời. Đi nghỉ hè cũng đi cùng, mua xe cũng mua cùng một hiệu. Tóc tai cũng để dài như nhau. Chàng của tôi là bạn học của Ann, chàng của Ann cũng là bạn học của tôi. Hai đứa làm đám cưới cùng một năm, cách nhau vài tháng. Khi có con, đứa con thứ hai bạn đặt tên giống con tôi, không biết vô tình hay cố ý. Lạ nữa là họ của hai ông bố lại giống nhau. Khi con còn nhỏ, những sinh hoạt trong thành phố, văn phòng thường gửi thư nhầm về địa chỉ bạn vì tên họ hai đứa nhỏ giống hệt nhau.


Dần dần hai đứa bận rộn chuyện nhà cửa việc làm con cái nên xa nhau từ từ. Bạn có đến ba đứa con nên bận hơn tôi nhiều. Thỉnh thoảng hai đứa gọi hỏi thăm nhau một tí. Chả bù ngày trước khi con còn nhỏ, giờ làm ở sở hai đứa thường gọi cho nhau, vừa làm vừa tán dóc. Không biết chuyện gì mà ngày nào cũng nói, không bao giờ hết chuyện. 

 
Cũng đến bảy hay tám năm rồi không liên lạc thường xuyên với nhau. Tuy biết bạn vẫn ở chỗ cũ, biết rõ sinh hoạt của bạn, nhưng chúng tôi không tìm cách gặp nhau...  Bao nhiêu lần hứa hẹn, hè sẽ đi camping chung hay tôi hứa sẽ trở lại ca đoàn với bạn ... Chỉ biết cười trừ mỗi khi nhắc lại... Bạn còn hơn tôi, nhà ở kế bên nhà thờ nên vẫn còn chung thủy với ca đoàn. Ngày xưa là ca đoàn trẻ, nay những ca viên ấy trở nên "lớn", chúng tôi gọi là ca đoàn già ... 

 
Mỗi người có những mối bận tâm riêng trong cuộc sống. Tôi không trách móc gì bạn và có lẽ bạn cũng không phiền lòng tôi ... Tôi hỏi bạn,
- Con gái năm nay lớp mấy rồi?
- Tháng sau vào đại học rồi đấy.

 
Tôi giật mình. Mới ngày nào. Có một lần, con còn nhỏ, tôi đang mùa hè, chưa trở lại trường. Bạn mang con đến nhờ tôi babysit. Hai đứa nhỏ, gái 2 tuổi và trai út vài tháng... Tôi trông con cho bạn một tuần lễ. Hàng ngày chải tóc cài nơ cho bé gái mà trong lòng nghĩ bực, tại sao có con gái mà bạn không chải gỡ gì cho con, để tóc tai con bé bù xù ?


Sau này bé gái về nhà, nhắc mãi, cô ấy chải tóc cho con... Thế mà bây giờ bé lên đại học ? Thì cũng phải, mình đang mơ ngủ hay sao? con tôi cũng lớn quá rồi, chưa đến hai năm nữa con mình cũng sẽ đi đại học thôi.

 
Tôi qua sang hỏi Jackie,
- Con biết lái xe chưa?
- Dạ biết ạ.
Bạn nói thêm,
- Hôm nay cho lái xe chở mẹ đi cho quen đấy. Có bằng lái vài tháng rồi, nhưng chỉ đi quanh quanh gần nhà thôi. Sợ mai mốt đi học không quen... cũng lo lắm.

 
Tôi biết nỗi lo của người mẹ. Tôi cũng đang lo lắng một trăm thứ chuyện cho con khi nghĩ đến lúc con đi học xa, phải tự lái xe, tự lo ăn uống, tự lo giặt giũ áo quần, vv và vv....


Rồi tôi lại tự nhủ, để cho có dịp tự lo như thế, chúng nó mới học được nhiều thứ và trưởng thành được. Chỉ mong sao chúng đừng phải trả giá quá đắt vì những sự dại dột của mình.

 
Nói qua nói lại những chuyện tốn kém khi con vào đại học... Những lo toan, những ưu phiền của bạn. Đứa lớn năm thứ hai, cô gái bắt đầu và đứa út còn high school.


Thời gian ...

 
Vèo một cái, tôi quen bạn một phần tư thế kỷ. Nghe sợ quá. Chả dám hứa hẹn gì khi chia tay.

- Thôi bye nhé, hẹn gặp lại sometimes.
- Ừ bye, take care nhé.

 


Nguyệt Hạ
Sept 27, 2013