Thursday, October 30, 2014

Văn Thi Sỹ




Văn Thi Sỹ - Bình Thường hay Khác Thường



Anh làm thơ rất hay. Hôm nọ anh kể tôi nghe: một người bạn thường đọc thơ anh, gặp nhau sau một thời gian dài, nhìn anh hồi lâu, ông nói,

- Anh không giống nhà thơ chút nào. Tướng anh vầy giống như ông chủ tiệm thuốc bắc quá.
- Giống nhà thơ là sao, anh nói tui nghe?
- Nhà thơ là phải ... ốm ốm, râu tóc dài dài, mặt mày hốc hác, áo quần xốc xếch, có vẻ bệ rạc ... Anh ngon lành gọn gàng như vầy giống chủ tiệm thuốc bắc. Ai mà tin anh làm thơ.

Hai anh em cười nghiêng ngả vì lời nhận xét đó.



Những câu nói trên làm tôi suy nghĩ. Không có lý nào, người ta quan niệm người làm thơ phải "KHÁC NGƯỜI" một cách thảm hại như thế??? Theo như câu nhận xét của ông kia, nhà thơ phải là người dơ dáy, bệ rạc? Không lẽ trong thơ khi đọc lên có mùi khó ngửi? có hình tượng xốc xếch? đến độ người ta phải liên tưởng đến tác giả là người như thế? Và qua chữ nghĩa, người đọc hình dung người viết ra sao, tôi cũng thắc mắc.


Từ nhỏ tôi thấy vài ông làm thơ, hình ảnh ghê ghớm nhất là tóc dài và râu mép. Từ đó nhìn mấy người đàn ông tóc dài tôi thường có hai ý nghĩ, hoặc là họ lười đi cắt tóc, hoặc là họ làm thơ. Nhìn người có râu mép, tôi lại thắc mắc, không biết khi ăn uống, nhất là những món có rau chấm mắm hay nước mắm, râu họ có bị vướng vào và lên mùi không?

Sau này lớn lên tôi hiểu ra, có lẽ một số người làm thơ hình như cố tình ở dơ để thiên hạ nhận ra mình là nhà thơ? Tôi không biết nhiều tác giả khác ra sao, nhưng khoảng mười năm trước tôi thấy hình ảnh của một người làm thơ rùng rợn quá nên tôi nhớ hoài. Không biết thơ người đó có hay không, nhưng nhìn hình dạng râu tóc dơ dáy bẩn thỉu tôi chỉ muốn tránh xa.


Hình tượng hoá văn thi sỹ thật là chuyện buồn cười. Bây giờ tôi có quen vài người làm thơ viết văn, họ đi ra đường cũng sạch sẽ tươm tất lắm. Chưa có người quen nào râu tóc dài luộm thuộm hay bệ rạc. (Ở nhà ra sao tôi không biết). Và thơ văn họ đọc rất dễ chịu chứ không lên mùi tí nào. Qua tiếp xúc, những tác giả văn, thơ, nhạc tôi đã gặp ăn nói từ tốn chậm rãi và nói chuyện có chiều sâu hơn. Đó là những điều khác biệt tôi nhận thấy. Có thể những người tôi quen biết nằm trong phần thiểu số của cái mẫu số chung văn nghệ sỹ. Còn phần lớn những người râu tóc rũ rượi, áo quần xốc xếch đúng nghĩa với văn thi sỹ, có lẽ tôi chưa được diện kiến.

Viết văn làm thơ soạn nhạc gì gì đi nữa, ai cũng chỉ là những người bình thường, trừ phi họ muốn làm người "khác thường", thì xin miễn ý kiến.


*** Nhắn riêng với một nhà văn nhà thơ có râu mép (ở Texas*) mà tôi quý mến: anh ngoại lệ, vì nhìn anh ngầu lắm


Tôn Nữ Thanh Dương
Oct 28, 2014


* Phải ghi rõ anh ở Texas, nếu không có kẻ nhận lầm


Thursday, October 16, 2014

Flying TrapezeAerial Voltige

SUY GẪM


Hãy biết quý trọng từng giây phút mà bạn có!

Có một ngân hàng, mỗi buổi sáng, cung cấp vào tài khoản của bạn 86.400 USD.
Số dư trong tài khoản không được phép chuyển từ ngày này qua ngày khác.
Mỗi buổi chiều, ngân hàng sẽ hủy bỏ hết số dư còn lại mà bạn đã không dùng hết trong ngày.

Bạn sẽ phải làm gì ? Sử dụng hết số tiền đó, dĩ nhiên !
Mỗi người trong chúng ta đều có một ngân hàng như vậy.
Tên ngân hàng là THỜI GIAN.
Mỗi buổi sáng, ngân hàng này cung cấp cho bạn 86.400 giây.
Vào mỗi buổi tối, ngân hàng sẽ xóa bỏ, coi như bạn mất, thời gian mà bạn không đầu tư được vào các mục đích tốt.
Ngân hàng không cho phép bạn được để lại số dư trong tài khoản.
Cũng không cho phép bạn bội chi.
Mỗi ngày, ngân hàng lại mở một tài khoản mới cho bạn.
Mỗi tối nó lại hủy hết những gì còn lại trong ngày.
Nếu bạn không dùng được hết thời gian mà bạn có trong ngày,người bị mất chính là bạn.
Không có chuyện quay lại ngày hôm qua.
Không có chuyện tiêu trước cho “ngày mai”
Bạn phải sống bằng những gì bạn có trong tài khoản ngày hôm nay.
Hãy đầu tư vào đấy bằng cách nào đó,
để bạn có thể nhận được nhiều sức khỏe, hạnh phúc, và thành công nhất !
Đồng hồ vẫn đang chạy. Hãy cố thực hiện thật nhiều trong ngày hôm nay.
Để biết được giá trị của MỘT NĂM,
hãy hỏi một học sinh bị ở lại một lớp.
Để biết được giá trị của MỘT THÁNG,
hãy hỏi một người mẹ sinh con thiếu tháng.
Để biết được giá trị của MỘT TUẦN,
hãy hỏi biên tập viên của một tuần báo.
Để biết được giá trị của MỘT GIỜ,
hãy hỏi những người yêu nhau đang mong chờ được gặp nhau.
Để biết được giá trị của MỘT PHÚT,
hãy hỏi một người bị lỡ chuyến tàu.
Để biết được giá trị của MỘT GIÂY,
hãy hỏi một người vừa thoát khỏi một tai nạn.
Để biết được giá trị của MỘT PHẦN NGÀN GIÂY,
hãy hỏi người vừa nhận được huy chương bạc trong kỳ thi O
lympic.
Hãy quý trọng từng giây phút mà bạn có !
Và hãy nên quý thời gian hơn nữa bởi vì bạn đang chia sẻ thời gian đó với ai đấy thật đặc biệt đối với bạn, đủ đặc biệt để có thể chia sẻ thời gian của bạn.
Và hãy nhớ rằng thời gian chẳng chờ đợi ai cả.
Ngày hôm qua đã là lịch sử. Ngày mai là một bí ẩn.
Hôm nay là quà tặng. Cũng vì vậy mà nó được gọi là PRESENT !
(có nghĩa là HIỆN TẠI, mà cũng có nghĩa là QUÀ TẶNG )
AT. Sưu tầm

Friday, October 10, 2014

Xin Tạ Ơn









Xin Tạ Ơn


Tạ ơn Mẹ, hình hài con Mẹ tạo
Ơn sâu này tựa biển rộng bao la
Máu huyết cùng dòng sữa Mẹ thiết tha
Đằm thắm nết thủy chung học từ Mẹ

Tạ ơn Cha, truyền cho con trí tuệ
Những câu hò câu ví làm gương soi
Bao luân thường đạo lý cùng đòn roi
Cha uồn nắn con thành người tự trọng

Tạ ơn đời, đã cho tôi cuộc sống
Từ ngàn năm hùng dũng giống Lạc Hồng
Hai Bà Trưng và đất tổ Thăng Long
Hãnh diện lắm làm người con đất Mẹ

 
Tạ ơn người, yêu thương cùng san sẻ
Có một đời nương tựa mãi bên nhau
Hạnh phúc thật không tính bởi sang giàu
Tin yêu đó, chia đôi thành gấp bội

Tôn Nữ Thanh Dương
Oct 10, 2014




Wednesday, October 8, 2014

Driving & Texting

 

 

 

 Nghe, Thấy và Sợ



Liên tiếp nhiều ngày tôi nghe tin các em vị thành niên - teenagers - lái xe gây ra tai nạn và chết. Mỗi xe chết từ 4 đến 5 em. Không làm sao hiểu được tại sao cha mẹ các em 16, 17 tuổi cho các em đi chơi đêm và ngồi trên xe của người lái cũng 16, 17 tuổi, có khi không có bằng lái. Tin tức không những làm đau đầu mà còn mang lại nhiều xúc động trước những sự mất mát vô lý như vậy.

 
Tối Chúa nhật vừa qua chúng tôi lái xe trên freeway, bên phải một cô gái vừa lái xe vừa đánh text. Nhìn sang, một mái tóc dài trước tay lái đang cúi xuống, vài chục giây cô nhìn lên khoảng một giây, rồi lại cúi xuống, trong xe cô đèn trần bật sáng. Xe tôi chạy carpool lane, xe cô ấy trên lane nhanh nhất. Rất nhiều xe trên freeway, xe nào cũng chạy khoảng 70, 75 miles. Lúc ấy là 8:30 tối. Nhìn mặt tôi đoán tuổi cô khoảng trên dưới 20. Thấy cô liên tục cúi xuống bấm trên cell phone. Tôi rất sợ. Có khi cô hơi lạng qua trái một tí. Có khi lạng qua phải. Muốn gọi để cô ngừng text lại mà không biết làm sao. Trời tối quá, tôi muốn chụp hình cô vừa lái xe vừa text cũng không được. Tôi muốn chụp hình bảng số xe của cô để gọi cảnh sát nhưng xe nhiều quá, đang ở carpool lane, không thể chạy chậm lại.


Chồng tôi lái xe cũng nhìn chừng để sẳn sàng tránh nếu cô gây ra tai nạn, anh nói, cô ấy đâm qua trái hay qua phải gì thì những xe quanh cô đều bị đụng hết, không tránh khỏi được. Xe nào cũng chạy thật nhanh và không ai giữ khoảng cách an toàn. Mỗi xe chỉ cách nhau ít hơn chiều dài một chiếc xe, nếu có tai nạn có lẽ sẽ dồn cục lại mà chết. Đi bên cạnh xe cô ấy độ 10 phút mà tôi thấy lâu như hàng giờ. Chỉ mong cô xong chuyện và ngừng text lại cho mọi người nhờ. Nếu tai nạn xảy ra một mình cô chết không sao, nhưng chắc chắn cô sẽ làm cho nhiều người khác bị nạn vì cô.
 
Đến exit, chúng tôi rẽ vào. Nhìn theo thấy cô đưa tay lên tắt đèn trên trần và tiếp tục chạy nhanh. Thở phào, vậy là cô xong màn đánh text. Hy vọng cô về nhà bình an. Vì có như thế, những chiếc xe quanh cô mới được vô sự.


Xong một buổi tối cuối tuần.


Nguyệt Hạ
Oct 7, 2014


Saturday, October 4, 2014

Tình Mẹ Cha








Nghĩa Mẹ Tình Cha

Nghĩa Mẹ tình Cha, cao cả thay
Biển Đông non Thái rộng cao dày
Trăm năm một thoáng như làn chớp
Ân nghĩa ngàn trùng cao tận mây

Chiếc bóng ai kia, bước lạnh lùng
Một ngày dai dẳng một mùa đông
Năm mươi năm lẻ chăm con cháu
Gà trống nuôi con nghĩa biển Đông

Đốt nến cầu xin giải mối sầu
Mồ côi cha mẹ nỗi niềm đau
Là con vĩnh viễn thương cha mẹ
Sống mãi vì con ... đẹp thắm mầu

Đây chút ủi an gởi đến Người
Như hoa bất tử cạnh ven đồi
Mộ Cha kính nhớ trong tâm tưởng
Bóng Mẹ bao năm chẳng hề nguôi

Nguyên Đỗ
Oct 7, 2014


Thursday, October 2, 2014

Bánh Thuẫn bột mì



Sau khi đọc bài Kontum - Quê Ngoại trong ký ức của tôi, một cô bạn hỏi rằng:

"Bánh thuẫn hình dáng ra sao? bất chợt nghe quen quen nhưng không nhớ ra và cũng không biết có ăn bao giờ chưa..."
www.baomoi.com


Nhờ câu hỏi "Bánh thuẫn hình dáng ra sao?" tôi tìm hình internet để bạn xem cho biết. Lục lạo hoài không thấy bánh thuẫn hình "thuẫn" như bánh Ngoại làm. Qua nhiều bài viết và hình ảnh, tôi thấy hầu hết người ta làm bánh hình tròn và bánh mềm xốp chứ không giòn như bánh được ăn ngày xưa.




www.baobinhdinh.com













Tìm mãi, cuối cùng tôi đọc được một bài viết, tác giả tả đúng món bánh thuẫn Ngoại làm. Xin đăng lại, các bạn đọc để biết thêm chi tiết.

Cám ơn bạn đã hỏi, nhờ đó tôi tìm hiểu và biết thêm về món bánh này.






















 Bánh thuẫn bột mì 

16:5', 22/10/ 2004 (GMT+7)


Vào những ngày giáp Tết, vùng Hoài Nhơn người dân rộn rịp đổ bánh thuẫn cho ba ngày tết, để cúng giỗ, để ăn. Bánh được làm từ tinh bột mì phơi thật khô. Có hai loại bánh thuẫn: một loại bánh làm có trứng vịt hay gà; một loại bánh dùng trong ăn chay nên không có trứng. 




Trước hết, về loại bánh thuẫn có trứng. Một cân tinh bột khô được nghiền thật mịn, cho 8 lạng trứng vịt (hay gà), 1 kg đường cát trắng (tốt nhất là đường làm thủ công), cùng cho vào một cái thau rồi dùng hai cây đũa lớn (đũa bếp) đánh trộn mạnh từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, càng mạnh càng tốt. Cho đến khi nào thấy thau bột đều bọt là bột đã nhẹ và bắt đầu chuẩn bị lò than và khuôn đổ. Lò than đã được quạt đỏ, người ta bắc trên lò một trã rang có vung đậy, trong lòng trã đổ cát mịn chừng một nửa, rồi đặt các khuôn bánh thuẫn được thợ thiếc gò có hình thuẫn (bầu dục), nên người ta gọi là bánh thuẫn. Tất cả khuôn đều được thoa dầu dừa hay dầu phụng bên trong. Khi nồi cát nóng làm cho các khuôn nóng, người ta bắt đầu dùng muỗng rót bột vào khuôn cho vừa đầy và đều khắp, xong đậy nắp vung lại. Trên nắp bỏ nhiều than lửa, chờ 5-7 phút sau, tháo nắp vung ra, thấy bánh nở cao gấp đôi khuôn và ngả màu vàng là bánh đã chín, lấy cây tăm tre dài xeo vào bánh vớt ra mâm. 





Ngày nay, việc đánh bột bánh thuẫn đã có máy đánh chạy bằng điện, đỡ hao sức, và bánh đổ nổi đẹp hơn, giúp người làm bánh đỡ nhọc. Hơn nữa, khuôn bánh ngày nay được đúc bằng đồng với 10 cái trên cùng 1 khuôn tròn, kính cỡ 25 cm, có nắp đồng phẳng để cho than hừng lên trên nắp, giữa có đai để xỏ đũa mỗi khi muốn mở nắp, nên không còn cảnh trã cát, đặt khuôn rời nữa. 



Còn cách làm bánh thuẫn thứ hai là bánh không có trứng và được thay vào đó là nước cốt dừa. Cứ 1 kg tinh bột mì phơi khô là ba trái dừa được mài nhồi nước vắt lấy nước cốt, để cho cốt dừa lắng nước lã ở phía dưới, người ta múc phần cốt dừa được nổi trên rồi đổ vào chung với bột thêm đường cỡ 1 kg, đánh chung cho đều để đường được hòa tan. Cũng không cần đánh bột nhiều lần và lâu như bánh thuẫn có trứng. Nhờ có nước cốt dừa mà bánh nổi, xốp, giòn ăn rất thơm ngon, khi bánh thấm nước bọt là tan luôn trong miệng. Cách đổ bánh thuẫn không có trứng này cũng giống như đổ bánh thuẫn có trứng như đã trình bày ở trên. 

Tam Quan là một làng nghề chuyên làm ra các loại bánh bằng vật liệu địa phương rất nổi tiếng trong vùng, nhất là bánh thuẫn, và người ta coi đây như một ngón nghề ruột của họ. 
. Trần Xuân Liếng


Nguồn: http://www.baobinhdinh.com.vn/768/2004/10/15599/