Khoảng vài năm trước, buổi trưa ngày lễ Tạ Ơn, tôi ra thư
viện trả sách. Thư viện đóng cửa tôi thấy một ông nằm ngủ trước cửa dưới
mái hiên. Lục trong túi chỉ còn số tiền nhỏ, tôi để nhẹ bên cạnh ông.
Ra về mà lòng áy náy. Tối hôm đó hai chúng tôi mua những hộp pizza trở
lại thư viện. Không thấy ông ấy đâu, chúng tôi chạy xe vòng qua mặt bên
kia cũng không thấy, nhưng lại thấy những người khác nằm ngủ dưới các
bụi cây. Xót xa lắm, trời lạnh mình áo mũ còn run mà họ nằm trong những
chiếc túi ngủ mong manh... Tôi đặt những hộp pizza bên cạnh họ, quay
lưng đi, thì nghe những tiếng gọi thật lớn tên ai đó. Sợ quá tôi tưởng
họ nổi giận với tôi. Bóng tối phủ đầy chung quanh khoảng sân bên hông
thư viện, nơi đây vắng vẻ, chỉ có những bụi cây um tùm. Tôi quay lưng
tính chạy ra xe. Thì ra họ gọi những người khác đang ngủ ở chỗ bụi cây
xa xa ra ăn chung. Từ đó thành thông lệ, mỗi mùa lễ chúng tôi lại mang
pizza đến với họ.
Thường mình cho tiền khi các hội từ
thiện gửi giấy xin, hay soạn áo quần cho các tổ chức. Những việc làm ấy
góp phần giúp người thiếu thốn nhưng dừng lại ở mức độ nào đó. Khi đối
diện với những người kém may mắn hơn mình, thực tế đánh thức tôi, làm
tôi suy nghĩ và tiếc rằng mình không có khả năng để chia xẻ nhiều hơn.
Lúc
sau này, tôi tham gia vào một nhóm ở nhà thờ làm burritos cuối tuần
mang đến chia cho người không nhà. Sáng thứ bảy, nhóm gặp nhau trong bếp
của nhà thờ, sửa soạn các thứ cần thiết như trứng, thịt, khoai tây nấu cho món
burritos. Mỗi phần có chai nước, giấy lau miệng, gói gia vị nhỏ. Tất cả
cho vào một túi giấy trắng tinh đàng hoàng. Từ sáu giờ sáng Chúa nhật,
chúng tôi đã có mặt để hâm nóng các thứ và cuốn gói burritos. Hơn bảy
giờ đoàn chúng tôi lái xe xuống downtown, nơi có nhiều người không nhà
để chia cho họ phần ăn sáng. Mỗi tuần nhóm làm khoảng 300 chiếc
burritos, và phân phát những món cần thiết khác.
Tôi đi
theo và thấy rằng, họ rất cần những thứ dùng cho vệ sinh cá nhân, và mùa lạnh đến
họ cần áo ấm, vớ, giày, mền. Mới tuần trước đây, một món không ai chuẩn
bị có vài người hỏi: những người đàn ông cần dao cạo râu. Trong nhóm ai
có áo quần không dùng mang đến, có người mua thêm mền mới, và những tấm
nhựa để họ trải nằm dưới đất. Người phụ trách phát áo quần trong nhóm
nói với tôi, khi đi khách sạn nhớ mang những chai nhỏ các thứ như dầu
gội đầu, xà phòng tắm, bàn chải và kem đánh răng ... về cho, người ta
rất cần. Lâu nay tôi có rất nhiều những thứ đó không biết làm gì vì khi
đi chơi thấy chai nhỏ đẹp, lấy cho vui, về nhà thì không dùng.
Và
vì thế tôi bận hơn một tí, bận đi xin áo ấm, vớ, giày, và các thứ nhỏ
nhỏ. Tôi nói với các chị tôi, các bạn, những
người quen biết, ai cũng vui vẻ lục lọi đồ đạc để cho những món họ dư
dùng. Có những món áo quần đẹp, sang thì nhóm tôi không lấy vì mình mang
cho người không nhà, chỉ cần những món thực dụng. Khi tôi đứng phát mũ,
vớ, ai cần dùng họ mới hỏi. Một đoàn người đứng xếp hàng lần lượt chờ
đến phiên, họ không nói năng ồn ào, hình như họ không muốn nói. Họ không
lấy món gì họ không cần. Đó là điều ngạc nhiên. Trước mặt tôi là thùng
mũ len, thùng vớ, ai tôi cũng hỏi nếu họ cần, nhiều người lắc đầu. Người
cần chỉ lấy một đôi vớ, họ không màng đến đôi thứ hai. Nhìn thấy vậy,
mới biết họ đàng hoàng hơn những nơi có cho quà hay thức ăn miễn phí,
nhiều người nhào vào giành giật thật xấu hổ.
Khi tôi
mới sang Mỹ, nhắc đến người không nhà, nhiều người ở đây nói đừng cho
tiền họ, vì họ là những người làm biếng không chịu đi làm. Tôi lại nghĩ
khác, số người đó có thể chỉ là một phần nhỏ trong số mấy chục ngàn
người kém may mắn kia. Mỗi người có một hoàn cảnh, ai lại muốn ra ở
ngoài đường ngoài phố như vậy. Gần ba mươi năm ở đây, tôi thấy rằng mình
làm gì được phần mình thì làm. Mình có được nơi ăn ở ấm êm, chừng đó đủ
để thấy mình may mắn hơn họ rất nhiều. Nhớ mãi, khi Thầy tôi còn,
thường nhắc nhở tôi,
Lời Chúa dạy rằng: Đừng cho tay trái biết việc tay phải làm.
Tôi không bao giờ muốn cho ai biết những gì tôi làm, nhưng việc này,
nếu không cho biết thì làm sao xin được những món cần thiết. Như tôi lúc
trước, không hề biết người ta cần những đôi vớ cũ, những chai dầu gội
đầu nhỏ từ khách sạn, những chiếc dao cạo râu, những chiếc lược... những
món tôi có, cũng như bạn có, mà mình không biết làm gì với nó.
Mùa
lễ Tạ Ơn đến, tôi Tạ Ơn Trên đã cho chúng tôi những gì có được ngày hôm nay, tôi
cũng tạ ơn người trưởng nhóm Burritos Sunday đã nghĩ ra chuyện làm
burritos để chúng tôi có dịp đóng góp một chút ít. Hy vọng bạn cũng tìm
được một việc gì đó chia xẻ với những người kém may mắn trong mùa lễ này.
Tôn Nữ Thanh Dương
Mùa Tạ Ơn 2016