Monday, September 30, 2013

TỰ AN ỦI MÌNH



TỰ AN ỦI MÌNH


Tôi biết gia tài tôi mất hết
Một ngày quên ngóng mắt nhìn sang
Bây giờ tìm đâu còn dấu vết
Mở cửa lại không thấy bóng nàng

Bên đó không còn ngọt phấn son
Tóc không còn vượt quá eo thon
Sáng lẩn trong chùm sương buổi sáng
Chiều trốn vào bao nỗi chập chờn

Mất em tôi mất gần tất cả
Chỉ còn hai má lúm đồng tiền
Hai đồng sót lại trên đôi má
Không ai lấy được hẳn còn duyên

Không tiếc hứa trăm lần không tiếc
Em còn hai má với hai đồng
Ước chi được em thương tạm ứng
An ủi cho vay chỉ một đồng!



TRẦN KIÊU BẠC

Thursday, September 26, 2013

ĐỌC MÀ RƠI NƯỚC MẮT

Đọc mà rơi nước mắt..
.

Đọc mà rơi nước mắt... Hãy thể hiện yêu thương khi bạn vẫn còn có cơ hội...

"Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gởi cho bà $200. Hết xuân này đến xuân kia, cô luôn viện cớ này đến cớ kia không về thăm bà.

Đến khi người mẹ mất, cô về làm đám tang thật to nhưng tuyệt nhiên cô không hề rơi 1 giọt nước mắt. Đến khi cô mở chiếc rương mà bà luôn để đầu giường thì cô chạy tới ôm quan tài mẹ hét như điên "Mẹ, mẹ...mẹ ơi".

Thì ra những tờ Đô la mới toanh được gói kỹ cùng với những tờ giấy đã úa vàng được dán với tấm hình cô con gái lớn mới lọt lòng.

"Tiền nhiều quá mẹ xài không hết con à, mẹ nhớ con lắm, mỗi lần nghe tiếng Ông đa (Honda) là mẹ chạy ra,nhưng lần nào cũng không phải là con. Số tiền này mẹ để lại cho con, để dành phòng khi ốm đau nha con".

Cô đã có tất cả "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan". Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ! Đừng bao giờ thể hiện tình cảm khi đã quá muộn, bạn nhé!"

Hãy chia sẻ những câu chuyện ý nghĩa để cả nhà cùng đọc mọi người nhé
.

Wednesday, September 25, 2013

Mưa Thu












 



Mưa Thu


1:30 trưa, trời đổ mưa. Sáng sớm hôm nay trời đã âm u và đài khí tượng tiên đoán chiều sẽ mưa. Vậy mà mới trưa đã nhỏ giọt xuống rồi ...

Trời buồn lắm. Mây mờ mờ, không đến nỗi xám xịt nhưng không thấy mây trắng đâu cả. Gió thổi các cành cây nghiêng qua nghiêng lại. Gió thổi lá rơi bay trên mặt đường làm thành tiếng động vui tai. Trận mưa đầu tiên của mùa thu. Lạ ha. Nơi đây, mùa thu có mưa. Tưởng chỉ đến mùa đông mới là mùa mưa chứ ... Hồi trước ở phố núi thì mùa hè trời mưa tầm tả.

Nhưng ngồi nhìn mưa cũng thú vị lắm. Cái cảm giác ngày xưa lại trở về trong đầu. Mưa, mưa, ướt át, bùn sình, lạnh, đủ hết nhưng con nhỏ vẫn yêu mưa, thích mưa và thèm mưa. Chạy ra sân dọn mấy thứ còn đang vươn vãi, mùi đất nóng có vài giọt nước bốc lên hăng hăng. Hồi xưa mà đi ra ngoài lúc này hay bị la vì hơi đất sẽ làm bị cảm. Cái gì cũng gợi nhớ đến hồi xưa. Hai chữ đó sao mà chứa chất thật nhiều thứ khó quên. Nhớ những ngày mưa khi còn đi học, bà hiệu phó bắt nữ sinh vẫn phải mang áo dài trắng quần trắng đến lớp, không phải vì mưa mà cho mang quần đen. Bọn con gái khổ sở không ít vì có ai muốn quần trắng mình trở nên quần đỏ bởi màu đất thấm mưa? Vài cô gái cẩn thận mang quần đen đi ngoài đường và mang quần trắng để trong cặp, đến trường thay ... Nhưng đó chỉ là chuyện của các cô nàng điệu đàng thôi. Bọn con gái lóc nhóc của tụi mình thì cứ xắn quần lên khỏi đầu gối, gõ guốc lọc cọc đi trong mưa . Bao nhiêu bùn đất văng lên bắp chân thì đến trường giơ chân ra trước hàng hiên, nhờ nước mưa rửa giùm. Ngâm chân trong nước lạnh hàng giờ, lúc ấy không ai thấy đau nhức gì, nhưng bây giờ mấy mươi năm sau mới lãnh đủ hậu quả. Hình như ai cũng bị phong thấp nhức mỏi khi trở trời.

Trời mưa còn là cái cớ để đi học muộn. Ai muốn thức dậy sớm khi trời còn mờ mờ, lạnh ngắt và mưa nhỏ giọt tầm tả ngoài kia? Vậy mà những cô gái nhỏ vẫn phải bò dậy, mắt nhắm mắt mở, sửa soạn và bước ra khỏi nhà trong lúc trời mưa không dứt. Người có tiền thì đi xe lam, người không có thì cuốc bộ. Mà cho dù đi xe lam hay đi bộ gì thì cũng bị ướt giống nhau. Vì từ nhà ra đến bến xe lam cũng không phải là gần, và từ chỗ xe ngừng đi vào trường phải qua một sân đá banh toàn đất đỏ khi trời mưa trở thành bùn lầy trơn trợt.

Trời mưa ở phố núi nếu đi đường Trịnh Minh Thế thì cũng đẹp và nên thơ lắm. Con đường có hai hàng cây đan kín trên cao. Lá xanh rợp bóng khi tan trường. Nhưng mùa mưa cũng là mùa sâu nở. Đi học trên đường đó thỉnh thoảng nghe tiếng các cô gái la chí choé và chạy tán loạn. Bọn sâu đùa dai lắm, đang đi tự nhiên các cô thấy mấy con sâu to tướng treo tòn ten trước mặt, bọn nó từ trên cây theo sợi tơ đi xuống. Cũng có nhiều cô bị sâu rớt vào tóc, vào áo, vào lưng... Nhìn lên cũng thấy sâu, nhìn xuống cũng có sâu. Trước mặt, sau lưng, trên cao, dưới đất gì cũng sâu. Nhiều khi con nhỏ gọi con đường đó là con đường sâu róm. dù các anh chị lớn đặt tên là con đường tình sử.

Như vậy đó, chỉ mỗi một chuyện trời mưa không thôi, cũng có lắm điều để nhắc đến. Chưa hết đâu. Còn tắm mưa, còn lội mưa đi chơi, đi ăn hàng, đi chợ. Mà thôi, hôm nay con nhỏ ngồi nhìn trận mưa đầu tiên của mùa thu nơi đây, lòng đang rưng rưng nhớ về ngày cũ đã qua. Con nhỏ đang nhớ bạn bè giờ đã xa đã phân tán muôn phương tứ hướng. Hôm tuần trước bạn ở Sàigòn gởi thư qua nói, ở đây mưa nhiều quá, không dứt mấy ngày liền. Nhìn mưa bạn nhớ ngày xưa bọn mình cùng đội mưa đi chơi... Nhớ và rất nhớ, khi nào có dịp gặp lại...

Thôi thì ráng chịu, mỗi đứa ngồi một nơi nhìn mưa, mưa thì cũng chỉ là nước từ trời rơi xuống, chắc cũng giống nhau, và tụi mình cũng cùng một niềm nhớ nhung về kỷ niệm của một thuở cùng học cùng chơi với nhau. Nhờ mưa mang đến các bạn nỗi nhớ thương của thời cắp sách, những kỷ niệm vàng của lứa tuổi ngọc. Còn giữ được bao nhiêu thì giữ nhé.


Tôn Nữ Thanh Dương
Mùa thu 2012



Tuesday, September 24, 2013

Yếm Đào

YEM DAO (MP3 + YOUTUBE)


http://www.youtube.com/watch?v=yuMlvuGHAPQ (Preview






.

Hôm nay thời tiết rất âm u (ngoài trời) nhưng trong nhà màn hình Monitor 
vẫn rực sáng, xin mời quý Thân Hữu cùng ngắm.... Hoa Sen!!!!!!





















Saturday, September 21, 2013

Treasure or Pleasure ?










Chuyện vui cuối tuần


Treasure or Pleasure ?



Từ khi cái nạn plastic thao túng gây thiệt hại cho thiên nhiên, nàng rất đau lòng và tìm cách để không góp phần vào thói quen tệ hại ấy.

Phải đi chợ nấu ăn, nàng mang theo giỏ bằng vải để dùng lại nhiều lần.


Rau rá có ướt thì phơi giỏ khô và thỉnh thoảng giặt những chiếc giỏ ấy thì được.
Cá thịt thì sao? vẫn phải dùng đến bao nylon bọc ngoài.
Và có những nơi vẫn gói hàng bằng bao nylon, thế nên nàng có rất nhiều.

Đi chợ về, nàng cho hết bao nylon vào một chỗ, vài tuần lại mang xuống chợ trả lại vào những thùng để sẵn.


Sáng hôm nay, cuối tuần, nàng đang dọn dẹp dưới gầm tủ rửa bát. Trong ấy nào là nylon, nào là xà phòng rửa bát, nào là chai lọ hóa chất để làm sạch... Nàng lôi hết ra khỏi gầm tủ để thanh toán.


Chàng đi ngang, ghé mắt nhìn, phán một câu,
- That is your treasure.
Nàng trả lời ngay,
- No, that is my pleasure.
Chàng tròn mắt phá lên cười, nàng thêm,
- Living with you, don't have any pleasure, I have to collect my own.....


Hỡi ơi, lời hứa, "I will give you all kinds of pleasure" ngày xưa nay đã tan vào hư không rồi...


Nguyệt Hạ
Sept 21, 2013

Nắng Thu








Friday, September 20, 2013

Tiếng Việt Giàu




Tiếng Việt Giàu




Tiếng Việt giàu.
Tôi chỉ muốn nói đến sự phong phú của tiếng Việt trong một lãnh vực nhỏ. Danh xưng.
Đây là một điểm đặc biệt của ngôn ngữ Việt Nam, là điều để cho thấy rõ sự khác biệt đối với các ngôn ngữ khác. Người mình có sự tôn ti trật tự ngay từ trong lối xưng hô, phân biệt vai vế đàng hoàng.

TIếng Việt khi đối thoại, có nhiều cách xưng hô để chọn lựa tùy theo vai vế lớn nhỏ.

Khi mình là ngôi thứ nhất, có thể xưng là tôi, anh/chị/em, con/cháu, ông/bà, cô/chú/bác, mình, tớ, qua ...

Khi nói với người đối diện, có thể gọi họ là ông, bà, cô, chú, bác,
anh, chị, em, bé, bạn, cậu, đằng ấy ...


Gần đây tôi có nhận được những câu chào hỏi từ một vài người quen trong các diễn đàn. (Tôi rất ghét chữ thế giới Ảo nên tôi sẽ không dùng chữ đó ở đây.) Họ gọi tôi như thế này, khi chat với nhau qua gmail hay yahoo messenger, hay khi gọi qua điện thoại:

- Chào Ui, Ui khỏe không?

- Ui Ui ơi, đang làm gì đó?

- Ơi nè, có gặp chút hông?

- Ơi ơi, lạng nét ít thôi nhé ...


Dĩ nhiên những câu chào trên đây từ những người bạn đã coi như thân thiết. Đối với người mới quen thì có lẽ không ai dám gọi người khác một cách thân mật như thế.

Ngôn ngữ Việt Nam quá phong phú, một khi đã khi thân mật, người ta có thể tự chọn cho mình những danh xưng có vẻ như là vô nghĩa với người khác nhưng người trong cuộc lồng vào đó ý nghĩa riêng của mình và làm nó trở thành một danh xưng mới. Ít ra cũng có ý nghĩa giữa hai người đối thoại, khi họ đồng cảm.


Bên lề chuyện danh xưng, còn có chữ dùng với ý nghĩa trái ngược. Tôi không dám rộng bàn nhưng chỉ muốn nói ở đây một chữ thôi: đó là chữ GHÉT.

Khi còn đi học, khoảng chừng lớp 6, lớp 7, bọn con gái thường hay giận hờn nhau. Và câu nói đầu môi là,

-Tao ghét mày lắm, tao không chơi với mày nữa.

Đứa con gái kia không biết phải trả lời sao, đành nói ngang xương để chọc tức bạn,

- Ghét là thương hai lần đó, mày có biết không?

Mới gần đây, tôi cũng thường xuyên nhận được chữ GHÉT trong email hay trong lúc chat... Không biết mình làm gì để bị ghét, tôi dở bổn cũ soạn lại,

-Ghét là thương hai lần đó, anh có biết không?

Và thế là từ đó, người ta cũng dùng chữ GHÉT với ý nghĩa mới, thương hai lần ... ĐIều đáng để ý ở đây, cái nghĩa THƯƠNG hai lần này (giữa một người nam và một người nữ), hoàn toàn khác với cái nghĩa Thương trong câu nói của bọn con gái nhỏ ngày xưa !

Mong ai đó, khi dùng chữ ghét nên cẩn thận một chút. Không khéo lại mang họa.



Nguyệt Hạ
 
10/12/12


Saturday, September 14, 2013

ANH CHO EM MÙA XUÂN



Lời nói đầu: Trước năm 1975 có thể nói người có nhiều thơ được phổ nhạc nhất là thi sĩ Kim Tuấn, trong đó có hai bài nổi tiếng được nhiều người biết đến, Anh Cho Em Mùa Xuân do Nguyễn Hiền phổ nhạc từ bài thơ Nụ Hoa Vàng Ngày Xuân và bài Những Bước Chân Âm Thầm do Y Vân phổ nhạc từ bài thơ Kỷ Niệm. 

Rằm tháng tám năm nay đánh dấu mười năm ngày thi sĩ Kim Tuấn qua đời. Để giữ mãi hình ảnh người đã "làm chiếc cầu nối giữa thơ ca và âm nhạc trước năm 1975" (Du Tử Lê), tôi xin đăng lại một bài viết trước đây về thi sĩ Kim Tuấn. Xin chia xẻ một vài kỷ niệm nhỏ tôi có với nhà thơ. 


Anh Cho Em Mùa Xuân


Năm nay hình như thời gian đi nhanh hơn, vừa mới Tết Tây lại chuẩn bị Tết ta. Đâu đó đã vang lên những bài hát Xuân, những bài hát chúng ta nghe quen thuộc năm này qua năm nọ, một trong những bài ấy là bài "Anh Cho Em Mùa Xuân", do Nhạc Sỹ Nguyễn Hiền phổ nhạc từ bài thơ Nụ Hoa Vàng Cho Em của nhà thơ Kim Tuấn.

Tôi gặp anh Kim Tuấn từ khi còn bé tí, hình như lúc mới lớp ba lớp nhì gì đó. Vì là anh họ nên chúng tôi luôn gọi anh là anh Khuê chứ ít khi gọi bằng bút hiệu làm thơ của anh. Tôi là con gái út thường được theo Thầy tôi đi thăm viếng bà con các nơi. Khi ấy vào buổi sáng, Thầy tôi hay đến nhà bác B.T., thân sinh của anh Khuê, nhà bác là tiệm thuốc tây Kim Tuấn ở đường Phan Bội Châu dưới phố.

Đến nhà, người lớn trà nước nói chuyện với nhau thì bác gái luôn đưa tôi ra phía sau tìm thức gì đó cho tôi ăn và hỏi chuyện. Hai bác chỉ có anh là con trai một nên có lẽ bác gái cũng hơi buồn khi anh đi vắng, nhà vắng vẻ. Đối với anh tôi là cô em nhỏ trong nhà. Anh rất hiền, ít nói, hay cười. Tôi vẫn nhớ mãi, bác gái thường đặt tôi ngồi trên bộ xa lông nệm dày êm ái, chung quanh có những chiếc gối đệm lưng màu đỏ đậm thật là ấm mắt. Bác thường làm bánh mì ốp la cho tôi nếu xuống sớm. Khi đến bữa trưa thì bác làm cơm và cả nhà dùng bữa chung. Có khi xế chiều thì bác gọi những phần nem lụi từ gánh nem nướng của bà Khanh trước nhà vào cho tôi nhâm nhi. Rất nhiều lần ăn xong bác bảo tôi lên giường ngủ trưa. Không quên được chiếc giường nệm cao ngất mà tôi phải leo lên một cách vất vả, với khăn trải giường bằng sa tanh trắng láng mướt và mát mẻ...

Đến nhà nhiều lần nên hai bác coi tôi như con ruột và anh Khuê cũng dành thì giờ nói chuyện với tôi mỗi khi gặp. Anh hay hỏi chuyện học hành trường lớp và chú ý đến môn văn của tôi. Mấy năm sau, khi tôi học trường Nữ Pleime thì anh dạy Anh văn ở trường Phạm Hồng Thái. Tôi nhớ mãi một câu chuyện anh đã kể cho học trò trong lớp và kể lại cho tôi nghe như sau.


-Ngày cuối tuần có một phụ huynh mời anh đến nhà. Khi anh đến, các cô con gái mang trà ra mời. Anh cầm chén trà lên, ngón tay chạm dưới đáy chén thì thấy nhớt nhợt.... Thì ra người nào đó rửa bát đã không để ý và không rửa kỹ dưới đáy chén. Anh khuyên các cô học trò, từ nay khi rửa chén bát phải để ý rửa kỹ dưới đáy, vì khi người lạ đến, chỉ cần thấy điều sơ hở đó là họ đánh giá không đẹp về mình ngay.



Câu chuyện anh kể cứ nằm hoài trong đầu tôi. Từ khi đến tuổi phải rửa chén bát, tôi luôn luôn để ý rửa thật sạch bên dưới của các món ly chén... Và khi đến nhà ai, tôi tránh không dám để tay đụng dưới đáy ly chén của họ, sợ lỡ đụng nhằm chỗ rửa không sạch thì cảm giác ấy không bao giờ xoá được, chẳng thà không biết còn hơn.


Khi tôi lớn dần, anh hay nói chuyện thơ văn. Tôi cũng thuộc nhiều bài thơ anh đưa cho xem và chép vào vở. Từ lúc nào không rõ, ở nhà gọi anh là "Vĩnh Khuê những bước chân âm thầm", cái tên dài thoòng rất đặc biệt, và tôi lúc nào cũng lẩm nhẩm bài hát ấy. Rồi Tết đến thì lại thuộc làu bài, "Anh Cho Em Mùa Xuân", khi nào chưa nghe bài ấy thì hình như chưa có Tết, đối với tôi. Những ngày đầu năm, cả nhà có khi đi chung, có khi mấy chị em đi riêng, thường xuống nhà hai bác chúc Tết, nhưng phần lớn là để gặp anh nói chuyện. Hàng ngày, có khi đi học về, mấy chị em cũng ghé vào nhà anh một tí trước khi về nhà.


Sau này, gia đình anh dọn về Saigon, hai bác ở tại căn nhà đường Phát Diệm. Lúc đó anh Khuê đang làm thầy giáo. Những năm tháng trước khi bác trai còn khỏe, lần nào đến thăm, chúng tôi cũng ở lại ăn cơm với cả nhà. Bác gái vẫn thương tôi như ngày nào và sự ân cần của bác không thay đổi. Lần đến thăm trước khi đi, anh đi vắng, lúc đó bác trai đã rất yếu, phải thở bình oxy. Chị Khuê, mà tôi gọi là chị Phương, thay bác gái làm cơm đãi khách, hai cháu bé con anh, Bảo Khôi và Bảo Khánh, thật là đẹp trai, mạnh khỏe và hiếu động. Tôi chơi với hai cháu chạy theo muốn hụt hơi. Bác gái đã lớn tuổi, vẫn là hình ảnh một người mẹ hiền đối với tôi. Chị Minh Phương là người hiền lành và chu đáo chăm lo gia đình. Tôi rất thương chị dù mới gặp lần đầu tiên. Hai chị em tâm sự với nhau khi tôi phụ chị làm cơm. Tôi thấy chị quá giỏi, trông nom cha chồng đau bệnh, mẹ chồng già yếu, và hai con nhỏ đang còn phải lo ăn lo bú, mọi việc trong tay chị tươm tất. Người ta nói, sau lưng một người đàn ông thành công là một người đàn bà..... Tôi không cần biết gì hơn, nhưng tôi biết lúc đó, anh Khuê chắc hẳn yên tâm khi ở nhà có một người vợ đảm đang như chị.


Sau này dù ở xa tôi vẫn biết anh tiếp tục làm thơ. Mấy mươi năm rồi, thơ anh vẫn vậy, tình cảm và dịu dàng, êm ái. Tôi thích nhất mấy câu này của anh, mà tôi đã chép giữ lại từ ngày ấy,


Ở trên núi ta làm thơ với núi
có khi buồn làm bạn với rừng khô
dăm chiếc lá xạc xào trong trí tưởng
thiên thu ơi lòng nhớ cõi mơ hồ

Ở trên núi có trời cao gió cuốn
một mình ta phiêu lãng cùng mây bay
một mình ta phiêu lãng cuối chân ngày
ta xứ lạ khói chiều trong mắt đỏ
em ngậm ngùi chốn ấy nào ai hay
.....
(Mình Ta Trên Núi - Thơ Kim Tuấn)



  hay là những câu:

.....


Người ở đâu ta ở chốn này
núi nhìn xanh thẳm chiều mây bay
mắt nhìn xanh thẳm cơn phiền muộn
ta với đời ta như giấc say

Giấc say một chút buồn ghi dấu
tình đã mù khơi cùng gió bay
em đã mù khơi cùng cõi mộng
ta đã mù khơi nào có hay
....
(Một Chút Buồn - Thơ Kim Tuấn)


Trong những ngày cuối năm nghe lại bài nhạc Anh Cho Em Mùa Xuân, những lời thơ của anh gần như đã nằm lòng vì tôi đã nghe bài này từ mấy mươi năm qua, tôi nhớ đến anh và muốn viết vài hàng, nhắc lại những kỷ niệm về một người anh kính mến. Năm 2003, ngay hôm sau tết trung thu tôi nhận được tin ở nhà gọi sang báo là anh đã qua đời, thật là bàng hoàng và thương tiếc vì anh ra đi quá sớm. Mỗi lần trung thu hay Tết Nguyên đán thì tôi lại nhớ đến anh cùng gia tài thơ anh để lại ... Có lẽ cũng nhờ hơi hướng thơ văn nơi anh khi tôi gặp anh lúc còn rất nhỏ, mà tôi đâm ra yêu thích thơ thẩn từ khi mới lớn cho đến bây giờ.

 

Thật sự anh đã cho mọi người mùa xuân, một mùa xuân bất tận qua những lời thơ ngọt ngào của anh. Xin cám ơn anh đã để lại cho đời những vầng thơ dịu dàng, êm ả thấm sâu và sống mãi trong lòng người.

 

Đến bây giờ thì anh đã "một mình ta phiêu lãng cùng mây bay" rồi phải không anh?


Tôn Nữ Thanh Dương

Jan 22, 2013



Tuesday, September 10, 2013

Cuối Mùa



Cuối Muà


Vậy là mùa hè chính thức hết. Đối với tôi, mùa hè xong khi hồ bơi đóng cửa. Cuối tuần qua là ngày cuối cùng hồ bơi còn hoạt động cho đến hè năm tới.

Học trò trở lại trường ba tuần trước nhưng cảm giác hè vẫn còn, vì trời còn quá nóng và dân đi bơi vẫn còn tập trung ở hồ... Lúc chào mấy cô Life Guard hẹn hò sẽ gặp lại ... thoáng thấy chút bùi ngùi. Chia tay nào cũng lưu luyến, chỉ là chuyện đi bơi nhưng chúng tôi đã gặp nhau trên dưới mười năm. Có ngày không thấy, có tuần bận rộn vắng mặt..., vẫn là tình thân khi nói chuyện với nhau mỗi khi có thể. 

Cuối mùa bơi cả nhóm thường mang thức ăn đến làm một buổi party chia tay. Những năm trước, không ai đề nghị party nên hết hè là xong. Vụ potluck party này bắt đầu được ba năm nay, từ khi Juliana, Shawn và Jayce làm instructor cho nhóm. Mỗi lần tôi mang một món khác nhau. Năm đầu tiên tôi mang trái cây và bánh ngọt. Năm thứ nhì bận quá nên tôi đặt một ít món ăn trong đó có cơm chiên và orange chicken, hai món tủ mà nhiều người thích. Năm này tôi làm thạch trái cây mang theo.







  Fruit Jello


  Mỗi người một vài món, buổi party bên hồ bơi thật vui nhộn. Mùa hè, buổi chiều chúng tôi gặp nhau một giờ đồng hồ dưới nước. Chỉ từ thứ hai đến thứ sáu, vậy mà cảm thấy thân thiết lắm. Cuối tuần ai có giờ thì ra bơi. Năm trước, xe tôi bị đụng phải để ở tiệm, một người gần nhà tình nguyện đưa đón tôi mỗi ngày. Bạn trong nhóm chụp hình chia nhau xem và cuối năm lúc nào cũng ghi địa chỉ email và số điện thoại cho nhau.


Mọi người bắt đầu ăn uống và xen kẽ là chạy xuống hồ bơi qua bơi lại. Jayce bảo chúng tôi có thể ăn và bơi ngay, vì không phải bơi đua nên không có vấn đề gì. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng Jayce,

- NH, I've never seen your hair. Do you have long or short hair?

Bất ngờ nghe hỏi như vậy, tôi bật cười. Ngạc nhiên làm sao khi cả mấy năm rồi mà Jayce chưa biết tóc tôi dài hay ngắn. Juliana cũng lên tiếng,

- That's right, I don't khow how your hair looks like !

Tôi chưa kịp trả lời, Jayce nói tiếp,

- Every day, I only see you with the cap when you come here.

Nhớ ra rồi, mỗi lần đến hồ bơi, trước khi xuống nước, tôi cho tóc tôi vào mũ từ trong phòng tắm rồi mới đi ra, bơi xong, tôi lại vào phòng tắm tắm gội nên không bao giờ Juliana và Jayce thấy được tóc tôi dài hay ngắn.

Bây giờ cũng vậy, vì đang bơi nên tôi có mũ trên đầu. Nghe nói thế, tôi tháo mũ ra và rũ mái tóc dài cho Juliana và Jayce thấy. Mấy người bạn nữ đã thấy tóc tôi từ trong phòng tắm nên không có gì lạ. Chỉ có hai người Life Guard và các bạn nam là ồ lên khi thấy tôi có mái tóc dài đến lưng.


Mỗi người một câu làm tôi mắc cỡ quá. Tôi đã nuôi mái tóc dài này từ bao lâu nay, mỗi khi dài quá thì tôi chỉ cắt ngắn lên một ít, lúc nào cũng dài ngang lưng. Tôi luôn để tóc dài từ nhỏ đến lớn. Chỉ có vài lần tóc ngắn vì bị cắt bất đắc dĩ chứ tôi không bao giờ muốn.

Gần hết giờ, Maria đưa máy chụp hình nhờ một người Life Guard chụp hình cho cả nhóm. Tha hồ mà làm trò, mỗi người một kiểu, thật vui. Chia tay, mà còn hẹn hò sẽ đi chơi khi có dịp, sẽ gọi nhau, sẽ email, sẽ ... và sẽ ...

 Đôi khi chỉ cần một chút thời gian với nhau, chia xẻ vui buồn, không vụ lợi, không tính toán mà tình thân tồn tại. Không là điều khó làm nhưng sao hiếm quá trong cuộc sống này.


 Nguyệt Hạ
Sept 10, 2013


Wednesday, September 4, 2013

ĐÊM




San Juan Bautista Mission, CA



------ ĐÊM ------



Đêm ... Nhìn ra cửa sổ...

Trời lặng không một ngọn gió. Cây cỏ đứng im ru. 

Đêm ... Không trăng không sao ... 
Những ngọn đèn đường trải dài từng vệt đen gầy trên mặt lộ.... Nhìn bóng những cây đèn đường đứng yên trông giống như bóng người cô đơn đang lặng lẽ bước từng bước nhỏ... Vệt đen trải dài, xa thẳm, dài lêu nghêu, càng nhìn càng thấy nỗi cô liêu đang loang tỏa chung quanh. 

Nhìn xa hơn, bóng cây lớn toả trùm lên bụi cây nhỏ dưới chân. Ánh sáng từ ngọn đèn đường chìm lẫn trong tàng cây nhìn từ xa giống như một cây vàng dựng lên giữa đồng không mông quạnh. Cây với cành vàng, cây với lá vàng, cây với quả vàng... Đẹp. Ánh vàng hắt hiu đủ để quyến rũ ánh mắt phóng tầm nhìn xa hơn nữa, cao hơn nữa. Trên ngọn cây còn tí xíu ánh sáng như vòng hào quang vương miện chung quanh. Tự nhiên trí tưởng tượng dẫn dắt lên cao hơn ngọn cây, hình như có một thế giới khác nơi đó.


Từng bậc, từng bậc, tầm mắt đi theo luồng ánh sáng lên cao hơn. Vẫn còn màu vàng dịu dàng lan toả. Huyền bí ẩn chìm, chung quanh là màn đêm, chỉ một vùng sáng hào quang, không tưng bừng nhưng rực rỡ, không chói chang nhưng đủ rộn ràng ... Không một ngọn gió vi vu nhưng hình như tàng cây bắt đầu xôn xao phe phẩy... 

Qua những khoảng trống ngang dọc bởi những cành cây, len lỏi vào trong khung cảnh huyễn hoặc là những bậc lên cao dần. Như có ai dẫn đường, ánh mắt leo lên từng bậc  từng bậc, mãi chót vót trên đỉnh cao là một cái ngai, một cái ghế hình dáng như một cái ngai thì đúng hơn. Không gian tĩnh mịch nhưng không cho cảm giác ghê rợn. 

Háo hức, tò mò, ánh mắt muốn lên cao hơn, muốn lên đến tận đỉnh để nhìn, để sờ vào cái ngai trên cao ấy. Để làm gì không biết, giờ này hình như tâm trí để yên cho ánh mắt toàn quyền định đoạt. Không nghĩ suy xa gần, không tính toán hơn thiệt, trí óc đang nghỉ ngơi hoàn toàn. Nhẹ, nhẹ tênh, tâm tư không vướng bận gì, ngay cả hơi thở cũng không còn được chú ý đến. 

Ánh mắt càng lên cao, càng thấy rõ hơn chiếc ngai vàng trước mặt. Do dự, ngập ngừng, ánh mắt lưỡng lự không muốn lên cao hơn nữa. Thoáng qua trong tiềm thức, đến tận nơi làm gì, nhìn tận mắt làm chi, nếu đó chỉ là giấc mơ? Nếu đó chỉ là hình ảnh hư ảo, sờ vào sẽ tan biến thì sao? Sẽ bị hụt hẫng chăng? sẽ thất vọng đến chừng nào? Hình ảnh từ xa thật hào nhoáng chắc gì đến gần sẽ là thật? bao nhiêu lớp sơn bôi vẽ có thể sẽ rơi rụng khi chạm vào? 

Quay lại, ánh mắt tự nhủ, thôi đành để ngai vàng yên ổn nơi đó. Cao hay thấp cũng nên để yên. Nhìn từ xa vậy là được rồi. Khoảng cách quá gần sẽ làm lung lay vùng hào quang đang lung linh toả sáng. Bước vào vùng mê hoặc ấy, hoặc sẽ thất vọng khi mọi sự tan biến, hoặc sẽ đụng chạm phải thực tế phủ phàng của bề mặt sau lưng.

Ánh mắt vui vẻ quay về. Đường đi xuống từng bậc từng bậc cũng không khác chi lúc đi lên. Vẫn màu vàng huyền bí bao trùm khoảng không giữa những cành cây. Càng xuống thấp cây lá ít phe phẩy hơn. Rồi bóng đen trải dài của những ngọn đèn đường hiện ra. Ánh mắt thu tầm nhìn lại, quay nhìn lên ngọn cây một lần nữa. 

Trong màn đêm tĩnh mịch bao trùm, vùng ánh sáng vàng dịu ấy vẫn hiện hữu, rõ ràng, mời gọi và quyến rũ. Có cái gì đó thu hút... Quay đi ánh mắt biết rằng, mỗi đêm mình sẽ có một nơi chốn đi về thật ấm áp và gần gũi. 


Tôn Nữ Thanh Dương  
Sept 04, 2013