Tuesday, August 25, 2015

Một Mẫu Chuyện Xưa





Một Mẫu Chuyện Xưa
Yên Sơn

(Viết khi chợt nhớ về người bạn cố tri Trần Gia và hai Tôn Nữ)

Sau khi ăn trưa, cà phê cà pháo ngoài chợ Đông Ba, Phi Hành đoàn trở lại phi trường Phú Bài đón hành khách để về Saigon. Buổi trưa Huế bầu trời xanh biên biếc, mây nhẹ như tơ, lòng thanh thản, sảng khoái vô cùng. Tôi đem trả chiếc xe pick up mượn của trạm hàng không quân sự, miệng huýt gió vang vang bài Không Quân Hành Khúc rồi bật cười tự bảo, “mình chẳng cần vượt biên giới, cũng chẳng quyết chiến đấu nên làm gì có chiến công ngang trời được! Nhưng KQVN lướt trên ngàn mây gió là chuyện đương nhiên rồi.”

Đang thảo luận với nhân viên Trạm Hàng Không thì Gia, Sĩ quan Điều Hành Viên của phi vụ, và là bạn trang lứa cùng đơn vị, tới bên nói nhỏ:
– T. ơi! Mi xin giùm ông Trưởng Phi cơ cho tau gởi hai người nhà về Saigon hỉ?
– Răng mi không hỏi thẳng anh ấy?
– Tại mi có thớ hơn tau.
– Thớ cái con khỉ khô. Tôi đáp lời hắn, “nhưng mi gởi ai rứa?”
– Hai O: một đứa em họ, một đứa cháu gọi bằng Cậu.
– Răng khi nảy ngoài phố mi trốn ở mô mà không “chơi đẹp” với anh em?
– Tau phải chạy về nhà đón hai đứa nớ.
– Chứ không phải mi cố ý trốn tránh bổn phận?
– Dù có ở đó cũng mô có đủ tiền mà đãi!
– Mới lãnh lương có tuần lễ mà răng hết rồi? Chắc tại mi bài bạc hết rồi chứ chi?
– Mô có, tau vừa lãnh lường là phải chuộc thẻ lương, phải đóng tiền cơm tháng, phải trả tiền nhà!
– Thôi mi ơi, đừng tả oán nữa nghe ốt dột quá!

Tôi xin anh TPC với lời bảo lãnh thì được nhận lời. Thường anh em trong phi đoàn vẫn giúp đỡ nhau, hoặc giúp anh em KQ các đơn vị khác mỗi khi có nhu cầu cấp bách miễn là không ảnh hưởng đến an ninh hoặc vi phạm an phi.

Những lời đối đáp trên nghe như đùa nhưng không xa sự thật là mấy. Sự thật xót xa cho số phận của những trang hào kiệt đương thời. Lương sĩ quan phi hành được coi là cao so với các sĩ quan cùng cấp bậc ở các đơn vị khác; dù vậy, cũng chẳng thấm vào đâu với đời sống đắt đỏ ở Saigon. Nếu không phải là con cái thuộc gia đình khá giả, không được gia đình tiếp tế, không xin được ở trong cư xá SQ độc thân thì khó lòng xoay xở. Nhiều khi tôi tự hỏi, lương bổng của mình là thế thì mấy ông bạn có gia đình, các anh em HSQ, Binh Sĩ thì họ sống làm sao!? Thế nhưng, dù có phải “giật gấu vá vai” cách nào đi nữa, phe ta vẫn phải ra vào tươm tất, áo quần bảnh bao theo cái truyền thống được nghe từ vào đời.

Gia trở lại phi cơ với hai O áo dài trắng trơn rất nữ sinh, tóc dài rất Huế gọi nhau bằng dì cháu. Tôi đón chào hai nàng sau khi Gia giới thiệu. Dì khoảng đôi mươi, cháu cỡ đôi tám. Bốn con mắt tròn vo, lúng liếng cười nhẹ, lí nhí gật đầu chào rồi cúi đếm bước chân, riu ríu theo sau tôi trước đoàn hành khách xếp hàng lên tàu. Tôi chọn hai chỗ ngồi gần phòng lái cho hai nàng rồi cùng anh TPC làm thủ tục cất cánh. Đi máy bay cũng như đi xe hơi, ngồi càng gần phía trước càng an toàn và đỡ chóng mặt.

Về tới Saigon vào lúc chiều đã nhạt nắng. Phi hành đoàn và hai cô nương được xe pick up đưa về phi đoàn. Chúng tôi ký sổ trực cho phi vụ hoàn tất rồi mạnh ai nấy giông. Gia chỉ có một chiếc Honda nên không thể chở cả hai O cùng một lúc. Hắn lại cười cầu tài với tôi, nhờ tôi giúp đưa một O cùng hắn về nhà ngoài phố. Sẵn dịp về nhà ngoài khu Trương Minh Giảng nên tôi vui vẻ nhận lời. Khi Gia hỏi ai muốn đi với tôi, cả hai O đều nhìn nhau không nói. Tôi nói đùa với Gia rằng “mi muốn tau làm em hay làm cháu mi cũng được” rồi đứng nhìn hai O đang xấu hổ cúi gằm mặt nhìn xuống chân. Ngó hai khuôn mặt thẹn thùng ửng hồng đôi má trắng non trông dễ thương chi lạ! Tôi nhìn O cháu buộc miệng nói “O đi với cậu hỉ?” O nhỏ bẽn lẽn chưa biết nói gì, đưa mắt ngó Cậu Dì. Gia vội đỡ lời: “Ừ, Văn Chương đi với cậu T.”

Ra khỏi cổng Huỳnh Hữu Bạc, buổi chiều xe cộ đầy đường phải chen lấn nhau mà đi. Tôi vừa chạy vừa quay lại nói chuyện với cô nhỏ nghe tiếng được tiếng mất. Chỉ biết chắc một điều, tên cô nhỏ là CHTN Văn Chương, học trò Đồng Khánh. Dì CTTN Hoa đang học ở Văn Khoa Saigon, theo dì chơi vài tuần và sẽ trở lại Huế đi học. Tôi nghĩ thầm “lại là con cháu Hoàng tộc”. Xe cộ tấp nập nên phải chen chúc, lạng lách, nhiều lúc phải đạp thắng gấp. Cô nhỏ nói như than “cậu lái xe hai bánh như lái máy bay!” Ban đầu cô nhỏ còn ké né cố giữ cứng vào yên xe, cho đến khi quẹo vào hẻm nhà trọ của tôi thì vòng tay cô nhỏ đã ôm chặt hông tôi từ lúc nào. Thấy xe quẹo vào con hẻm xa lạ, cô nhỏ hoảng hốt buông tay hỏi tôi:
– Cậu chở Chương đi mô rứa?
– Yên chí đi, Cậu ghé ngang phòng trọ thay quần áo để ra phố cho dễ coi hơn. O có thể ngồi chờ cậu ngoài xe.

Phòng tôi mướn ở trong một con hẻm nhỏ đối diện với một bãi tha ma, là phần nối dài của một căn nhà lớn của một gia đình người Bắc, ngó ra đường Bùi Thị Xuân. Lúc này trời đã nhá nhem tối làm cho con hẻm dài hun hút dưới ánh đèn điện vàng vọt mờ nhạt. Gió lồng lộng chạy dọc theo con hẻm và rượt đuổi nhau vi vút trên mấy tàng cây bên ngoài bờ tường ngăn cách. Tôi dừng xe trước cửa phòng, bảo nàng ngồi trên xe chờ tôi một lát nhưng cô nhỏ vọt ngay vào nhà khi cánh cửa vừa hé,
– Cậu ở chỗ chi mà dễ sợ rứa!
Cái giọng Huế ngọt lịm kéo dài chữ rứa nghe như một khúc nhạc vui. Tôi mỉm cười:
– Bộ O sợ ma hả, ma không sợ mình mắc chi mình sợ ma?

Có lẽ chữ ma đánh động thêm nỗi sợ hãi sẵn có nên cô nhỏ quýnh quíu ôm chặt tôi, hơi thở dồn dập. Không biết mùi hương tóc hay hương thơm con gái xông ngạt ngào vào mũi cùng hơi ấm của thân thể nhẹ run của nàng cũng làm tôi tê điếng một lúc. Hai tay tôi quờ quạng trong vùng ánh sáng mờ ảo, đập nhè nhẹ lên lưng nàng để trấn an. Trong một giây thảng thốt, tôi đặt môi hôn nhẹ lên suối tóc huyền “Không răng mô, có chi mà sợ, để Cậu mở đèn,” rồi nhẹ nhàng gở tay nàng ra, bật điện phòng. Có lẽ ánh đèn điện sáng tỏ làm cô nhỏ đỡ hồi hộp. Căn phòng trọ vuông vắn, nhỏ đủ cho một chiếc giường ngủ nho nhỏ, tủ lạnh nhỏ và tủ áo quần cũng nhỏ. Phòng tắm chung nằm ngoài hành lang.
Nàng bẽn lẽn ghé ngồi vào một góc giường, đôi mắt chứa đầy vẻ âu lo nhìn tôi. Tôi lấy lon coca cola mời nàng uống và tỏ ý muốn tắm vội một chút nhưng cô nhỏ không chịu. Cô nói với tôi cần phải về ngay kẻo cậu dì trông chờ. Tôi vội vàng vào phòng tắm dùng khăn ướt lau mình, thay quần áo xong trở lại phòng cầm chìa khóa trên tay
– Cậu đưa O về hỉ ?
Nàng ngó tôi rất nhanh, cười nói nhỏ nhẹ:
– Trông cậu bi chừ giống như một anh chàng sinh viên.
Tôi âm trầm:
– Thì cậu cũng đã là sinh viên mấy năm trước thôi.

Chúng tôi lên xe, bây giờ thì nàng rất tự nhiên ôm hông tôi như cũ và chỉ dẫn cho tôi hướng về nhà ở Quận 2. Màn đêm đã vội vã buông xuống. Phố xá đã lên đèn rực rỡ, xe cộ không còn tấp nập như khi chiều. Tôi cố chọc nàng:
– Cậu đưa O đi ăn kem dừa trước khi về nhà hỉ?
– Không được mô Cậu, mọi người ở nhà chắc đang trông đợi, để hôm khác Chương hứa đi với Cậu.

Khi chúng tôi bước vào cổng đã thấy hai anh em nhà họ Trần đang có vẻ ngóng trông. Hoa hết nhìn tôi lại nhìn Văn Chương.
– Răng mi chạy đi mô mà lâu rứa? Gia hỏi.
– Tau phải ghé ngang phòng trọ thay quần áo nì nì.
– Tau tưởng giao trứng cho ác rồi chớ.
– Kể như may cho mi đó, giao trứng cho ác mà trứng con nguyên lành.

Cả đám cùng cười xòa làm cô nhỏ lính quýnh bước chân. Gia và Hoa nài nỉ tôi ở lại dùng cơm với gia đình, cô nhỏ nhìn tôi với ánh mắt đồng tình nhưng tôi ngại ngần từ chối dù trong lòng cũng muốn ở lại. Tôi bắt tay Gia và lưu luyến từ giã hai nàng sau khi hẹn gặp nhau lần tới…

Phố lên đèn thôi về đi kẻo muộn
Sợ chia ly nên chẳng dám quay nhìn
(thơ Tường Vi Đức quốc)


Saturday, August 22, 2015

FIRENZE





 
 


Đến Firenze ngày mưa hình chụp mờ mịt sương khói thế này




Hôm nay tự dưng nhớ đến Firenze. Thành phố nổi tiếng về đủ các thứ văn hoá, nghệ thuật, ẩm thực, vv và vv.  Tôi chưa có dịp đi thăm nhiều các nơi đó, chỉ đến một thời gian ngắn nhưng đã không muốn rời. Tôi yêu mến thành phố này và mong muốn được trở lại. 
 
Đến Firenze, cảnh vật rất đẹp, nơi tôi trọ có giòng sông Arno, nước trôi lặng lờ, với cây cầu Ponte Vecchio. Mỗi lần đi trên cây cầu là một lần thấy cảnh vật chung quanh đổi khác và tâm trạng mình cũng khác. Từ những luồng ánh sáng thay đổi theo từng khoảnh khắc trong ngày, đến những sinh hoạt chung quanh, cộng thêm tiếng động từ xe, từ người, tất cả kết lại thành một cái hỗn hợp lạ lùng, tôi không biết dùng chữ gì để diễn tả. Giòng sông này không cho tôi cảm giác lãng mạn nhưng xa lạ như khi đi trên giòng sông Seine, cũng không cho tôi cảm giác thơ mộng thân quen như giòng sông Hương.Tôi chỉ biết rằng, từ cửa sổ phòng trọ nhìn xuống giòng sông, hay đi trên cây cầu, lúc nào cũng thấy tâm hồn yên ả và càng lúc càng "in love" với nơi chốn ấy. Chỉ vậy thôi, tôi nhớ hoài và trong tôi có ý muốn trở lại.
 
 

 
 

  
Tôi đến Firenze ngày mưa tầm tả. Đúng ra những ngày sau cũng mưa, những trận mưa như trút khoảng một giờ rồi tạnh, rồi lại mưa, rồi lại ngưng. Người ta bán dù khắp các ngã đường, những chiếc dù có lẽ made in china, dùng che được một trận mưa, có gió lớn là gãy. Khi mưa, mọi người trú dưới hàng hiên các tiệm quán, mưa vừa hơi nhỏ hạt người ta lại úa ra đi qua đi lại các nơi... Tôi đi trong đám đông ấy với mọi người, cũng mua dù, cũng trú mưa và cũng bị ướt... Tóc ướt, áo ướt, giày ướt... Và lội bộ đi qua cây cầu để về phòng... Đi dưới mưa, cảm giác từ ngày còn đi học ở quê nhà trở lại. Bị ướt không sao, tôi vẫn thích cảm giác nước mưa tạt vào mặt mũi, giọt nước mưa nhỏ xuống từ những sợi tóc ướt nhìn thích lắm. Lớn rồi, có ai cho mình đi dưới mưa như ngày còn nhỏ, nên bây giờ lợi dụng cảnh bị mắc mưa bất ngờ, trong lòng mong sao trời cứ mưa mãi...
   
 
Giòng sông Arno ngày mưa ...

 

Tôi cũng mong muốn passport của mình đóng dấu Florence như ước mong của Lucy (trong phim While You Were Sleeping). Cô đã được toại nguyện khi đi honeymoon. Thắc mắc hoài, passport của tôi chỉ có một con dấu ở London, dù tôi đi qua nhiều nơi khác. Tôi không biết tại sao, chỉ biết rằng tôi đã đi và tôi đã đến nơi tôi muốn, Mỗi lần nhắc đến Florence, tôi lại nhớ, tôi không có con dấu hình tròn hay vuông hay chữ nhật đóng trong passport ghi dấu những nơi tôi đi qua. Và tôi sẽ có cớ để đi lại một lần nữa, hay nhiều lần, cho đến khi nào có con dấu trong passport của tôi.

 

Đôi khi tôi có những cái silly như vậy ...
 
 
Nguyệt Hạ
Aug 18, 2015




 
 
 

Friday, August 21, 2015

Vẫn Đợi Mùa Xuân



V Ẫ N Đ Ợ I M Ù A X U Â N
Yên Sơn

Lời hẹn mùa xuân
Làm sao quên được
Bây giờ đang là mùa rét mướt
Anh nhớ em, lời vàng đá còn đây
Tuyết giá đầy trời, nỗi nhớ ngất ngây
Làm mất ngủ, rất nhiều đêm chờ sáng

Áo cơm ngao ngán
Nghiệt ngã đời người
Đứng trên cầu nhìn con nước đầy vơi
Mà thương xót em sớm chiều đơn lẽ
Cũng như em anh phương này quạnh quẽ
Luôn nghĩ về em, thương nhớ ngập lòng

Hết thu sang đông
Mong mùa xuân lại
Chờ gặp em nói những lời ân ái
Dàn trải tấm lòng ngày tháng xa nhau
Ta sẽ chôn vùi nỗi nhớ niềm đau
Bên suối mộng, dưới trăng vàng bát ngát

Bên nhau ta hát
Khúc nhạc yêu đương
Nằm ép ngực nhau bên suối mờ sương
Hôn đắm đuối dưới trăng vàng lồng lộng
Chạy nhảy tung tăng mặc đời xao động
Mặc tháng ngày, mặc mưa nắng… phù vân




Monday, August 17, 2015

Mẹ Vẫn Mãi Bên Con - TKB






Mẹ Vẫn Mãi Bên Con -
Tho Trần Kiều Bạc -
Hồng Vân & Ngọc Sang diễn ngâm -NNS







Sunday, August 9, 2015

CA - POINT DUME STATE BEACH



Cách đây vài tuần, tình cờ tôi tìm được trang blog California Through My Lens, nơi viết về những điểm du lịch ở tiểu bang California. Người viết kể lại những chuyến đi chơi đây đó, khám phá những chỗ đẹp, những chỗ ít người biết và anh tạo nên trang blog với đầy đủ hình ảnh cùng hướng dẫn đường đi nước bước cho người đi sau. Từ trang blog California Through My Lens, tôi tìm đến bãi biển Point Dume mà tôi kể cho bạn nghe ở đây. Tôi có ý định sẽ theo chân tác giả đi thăm những địa điểm mà anh giới thiệu. Cám ơn JoshMc người đã có công ghi lại những hình ảnh và kinh nghiệm của anh trong các chuyến đi. Các bạn có thể đọc trang blog ở đây: 

http://californiathroughmylens.com/best-of-california-list








Tôi muốn kể bạn nghe về một ngày nghỉ của chúng tôi. Chúng tôi rất thích đi chơi ngoài trời, tuy không phải là dân leo núi chuyên nghiệp nhưng nơi nào có những đoạn hiking dễ đi và gần là chúng tôi tìm đến. Lần này chúng tôi đến Point Dume State Beach ở Malibu, một trong những bãi biển đẹp nhất của tiểu bang Cali.

Đến Malibu từ hướng Los Angeles, nếu bạn đi thêm trên đường Pacific Coast Highway khoảng 19 miles nữa, gặp đường Westward Beach rẽ tay trái, đi qua khỏi lối vào parking của bãi biển Zuma, bạn sẽ gặp bãi biển Point Dume. Đây là một bãi biển rất đẹp với bãi cát trắng mịn và có chỗ tắm lại nước sạch. Đi thẳng vào tận cùng con đường sẽ có bãi đậu xe trả tiền. Nếu bạn không muốn trả tiền thì có thể tìm chỗ đậu xe hai bên lề đường, đoạn đường dài dọc theo bờ biển này an toàn hơn đậu xe trên đoạn đường Pacific Coast Highway, băng qua đường rất nguy hiểm.


 POINT DUME TRAIL



Không đi vào parking, bạn đi theo con đường bên cạnh Parking lot lên đỉnh núi, có khoảng 10 chỗ đậu xe miễn phí, và từ đó bạn có thể đi hiking. Đoạn đường hiking này không dài, chia ra làm những ngã rẽ khác nhau. Vì đi lần đầu nên khi thấy ngã rẽ đầu tiên, tôi rẽ vào ngay. Trail ngắn chưa đến 10 phút, dễ đi, có bậc cầu thang đi thẳng xuống biển. Nơi đây bãi có nhiều đá nên ít người tắm.





Hình chụp từ trên đỉnh cao xuống. Đi dọc theo khoảng bờ biển này, đá nhiều nhưng có thể ngồi chơi ngắm cảnh, nước trong xanh rất đẹp.





Xuống hết bậc cầu thang là khoảng bờ biển rất nhiều đá lớn nhỏ đủ loại, nhưng đi trên đá được. Tôi dự định đi tắm biển nên mang áo đầm, may mắn là không phải leo treo gì cả. Nhiều gia đình mang các em nhỏ 2, 3 tuổi đi hiking ở đây. Chúng tôi mang thức ăn theo và ăn trưa ngay trên bãi đá này.


Hình ảnh một chú chim biển lẻ loi




Ăn trưa với bánh mì "bưu điện" mua ở tiệm Việt Nam



 Chúng tôi đến chỗ tận cùng của bãi này (nơi người mặc áo xanh trong hình) và đi dọc theo bờ biển...




... về phía trái nếu đi hết sẽ đến mũi tận cùng của bãi như tấm hình dưới đây:




Một bên là biển một bên là núi, thật đẹp,





Vách đá thẳng đứng, vậy mà cũng ráng ngồi lên "núi"...






Sau khi ngắm cảnh biển và ăn trưa xong, chúng tôi lên xe đi xuống bãi biển Point Dume. Dọc đường hai bên nhà cửa rất đẹp, toàn là dinh thự, chắc chắn là của người nhà giàu hay của tài tử cinema....


*** Viết thêm; Nơi đây không cho phép dắt chó vào. Ngoại trừ kẻ nào đó dắt chó vào phóng uế mà không dọn dẹp, đường trail và bờ biển bên dưới rất sạch, không có rác rưởi gì. Phải chi đừng có kẻ làm xấu thì mọi thứ thật hoàn hảo.




POINT DUME BEACH


Từ con đường xuống núi, bắt đầu quẹo ra đường bãi biển, hai bên đường xe đậu kín hết. Chúng tôi chạy dọc theo tìm chỗ đậu mà không thấy. Tính chạy vào parking trả tiền thì có người đi về. Thế là hên, có chỗ đậu xe free. Khiêng dù, khiêng ghế xuống đi vào, bãi biển dài nên dù đông người vẫn không thấy chen chúc, mỗi gia đình vẫn có khoảng trống riêng. Hôm ấy nước mát nên nhiều người lớn con nít xuống chơi sóng và bơi. Thường thì nước biển Cali rất lạnh, khó mà xuống bơi được. Bờ biển cát trắng, mịn, không có đá, không có vỏ sò vỏ ốc nên đi dạo trên bờ cũng rất thích.



 Trời nắng đẹp lắm nhưng hình chụp bị chói ánh mặt trời nên tối thui,




buổi trưa nên nước đã rút ra hơi xa bờ, và sóng không êm,




bãi cát rất sạch, mịn màng,













Một ngày thật vui với biển. Chúng tôi may mắn được ở một nơi muốn đi chơi núi, rừng, sông hay biển nơi nào cũng gần, có thể lái xe trong vòng trên dưới hai tiếng đồng hồ. Nếu bạn chịu khó đi sớm, tìm chỗ đậu xe thì sẽ có một ngày vui không tốn tiền gì cả. Chỉ cần mang theo thức ăn từ nhà. Cả nhà đi với nhau, bận rộn sẽ không có màn ngồi ôm laptop hay game hay dán mắt vào tv đâu. Bảo đảm sẽ có quality family time với nhau.


Tôn Nữ Thanh Dương
Aug 5, 2015



*** Viết thêm: Bờ biển Point Dume này rất sạch, không có một cọng rác. Đi chân không dọc theo bãi cát không sợ gì. Từ bãi cát cho đến khu vực tắm lại, nhà vệ sinh công cộng, nơi nào cũng sạch. Thùng dành riêng cho chai hủ recycle và thùng rác để rải rác tiện cho mọi người không vất rác bừa bãi.

Tôi đi các bãi biển nơi khác, bao nhiêu là thứ vương vất. Nhất là bờ biển Santa Monica, hay Venice, không dám đi chân không vì sợ mảnh chai lẫn trong cát, hoặc là rác rưởi dơ bẩn vướng chân mình, từ chai nước nhựa đến kim ống chích, bao bì giấy rác, vv..... Mỗi lần tham gia phong trào Heal The Bay, (chương trình tình nguyện nhặt rác ở biển) tôi thấy hàng trăm bao rác được nhặt trên bãi biển trong vòng vài giờ. Hy vọng người ta sẽ giữ sạch bãi biển Point Dume này.



==========================



Bạn có thể theo bản chỉ đường này đi thẳng đến chỗ hiking trên đỉnh đồi Point Dume. (Chúng tôi đi đến bãi biển và lái xe theo con đường bên cạnh parking lot cũng lên đến đỉnh đồi và hiking từ đó.)

To get to the trailhead: Take PCH to Malibu, driving 19 miles northwest of the end of the 10 Freeway in Santa Monica. Turn left (south) at the light on Heathercliff Road. Make the first left on Dume Drive and go one mile to Sea Lion Place. Turn right and drive to the end of the street. Make a left on Birdview Avenue, which curves to the left behind the park and becomes Cliffside Drive. Just after the curve, park in the small 2-hour parking area on the right. The trail begins from the parking area.

Trailhead address: 27807 Pacific Coast Highway, Malibu, CA 90265
Trailhead coordinates: 34.004245, -118.805811 (34° 00′ 15.28″N 118° 48′ 20.91″W)

 trails/point-dume-malibu/


Saturday, August 1, 2015

Lời Thì Thầm Gửi Người Yêu Dấu









LỜI THÌ THẦM GỬI NGƯỜI YÊU DẤU
Yên Sơn



tháng ngày đuổi theo nhau nhanh như bay
anh và em sẽ như nắng cuối ngày
biết còn được bao lần mình gặp mặt
còn được bao lần tay được cầm tay

anh cất dấu tấm chân tình gửi lại
kể từ ngày em nhỏ lệ chia ly
con tim trong lòng đập nhịp từ bi
khi chợt nhớ giọt sầu đôi mắt đỏ

gió đuổi lá, lá cuộn mình trên cỏ
anh xa em, anh đứng ở bên đời
đất trời nầy sao rộng quá em ơi
và khoảng trống hồn anh mênh mông lắm

anh tương tư ngôn từ em đằm thắm
thoát từ đôi môi mềm, mọng xinh xinh
giấc cô miên ôm gối mộng năm canh
nghe thảng thốt từng giấc mơ gọi nhớ

tiếng gió thì thầm hàng cây trước ngõ
lá như môi khe khẻ hát lời buồn
cây sững sờ từng đợt lá mưa tuôn
trong thoáng chốc linh hồn anh hóa đá

tháng ngày đuổi theo nhau vội vã
anh bên đời nghe mòn mỏi tịch liêu
niềm nhớ thương quấn chặt lấy tin yêu
ở nơi đó có bao giờ em biết ?