Thursday, May 29, 2014

SANTA BARBARA


Isla Vista


Khoảng một tháng trước đây, Edith, người bạn thân rủ tôi đi xem hai trường đại học, một ở Santa Barbara và một ở San Luis Obispo. Người Mỹ có thói quen đi xem các trường trước khi xin cho con vào học. Tôi không muốn đi nhưng bạn tha thiết quá nên tôi bằng lòng.

Hôm đó trường UCSB (University of California, Santa Barbara) đang có open house nên nhiều gia đình từ xa đưa con cái đến thăm. Trường cũng khá rộng, khuôn viên cây cối nhiều bóng mát. Sinh viên làm hướng dẫn viên cho khách tham quan. Buổi chiều, Edith bảo gần đó có nhà thờ, chúng tôi đi bộ từ trường sang khu Isla Vista để tham dự thánh lễ. Trong nhà thờ có khá nhiều các em sinh viên và đa phần là người lớn tuổi . Khu phố nằm bên ngoài khuôn viên trường đại học hầu như mọi thứ đều dành để phục vụ sinh viên. Đi bộ trên những con đường tôi thấy phần lớn tiệm quán đều có khách hàng học trò. Ngang những căn apartment, cũng là sinh viên chơi banh bóng trong sân, nướng barbeque và mở nhạc xập xình - có lẽ là vì cuối tuần. Không gian êm đềm và mọi sinh hoạt thấy hiền hoà lắm. Chúng tôi nói với nhau, nếu các con vào học trường này, ở ngay đây thật là lý tưởng.

Buổi tối chúng tôi nghỉ tại San Luis Obispo. Nơi đây có khu chợ trời đêm nổi tiếng mỗi tối thứ năm. Sáng hôm sau đến thăm trường Cal Poly SLO (California Polytechnic State University - San Luis Obispo). Khu trường bề thế và đẹp, đất rộng, nhiều kiến trúc hiện đại. Nghe nói trường nổi tiếng dạy giỏi và đòi hỏi điều kiện khó khăn, thăm cho biết chứ tôi không đặt kỳ vọng cao quá.


Không ngờ vài ngày qua tại Isla Vista, đã xảy ra chuyện đâm và bắn chết sinh viên, bảy người thiệt mạng và mười ba người bị thương. Kẻ sát nhân bắn người ngay trên vỉa hè con đường tôi đã đi ngang vài tuần trước. Nghe tin tức và nhìn hình ảnh... không biết mình phải nghĩ gì. Những câu hỏi tại sao, tại ai, vv... tìm đâu ra câu trả lời cho những sự việc như thế?


Isla Vista một phố nhỏ sát biển, nơi tôi đi qua là một college town, dân số chỉ khoảng trên dưới 25000 người, phần lớn từ độ tuổi 18 - 24. Điều này không lạ vì hầu hết là sinh viên từ hai trường UCSB và SB Community College sống ở Isla Vista. Thành phố Santa Barbara là nơi du khách đến du ngoạn, nhộn nhịp đông đúc, nhưng khu phố này, buổi chiều thứ bảy ấy sao mà hiền hoà và êm ả. Khách bộ hành qua lại trên đường, một số sinh viên đi skateboard trên vỉa hè, hầu hết dùng xe đạp làm phương tiện di chuyển chính ở đây. Không thấy xe hơi chạy vù vù với tiếng nhạc đùng đùng đinh tai nhức óc.


Tuổi trẻ nhìn bên ngoài vô tư nhưng cũng khó biết được bên trong họ nghĩ gì và muốn gì. Thời buổi này, tất cả mọi thứ có thể xảy ra bất cứ lúc nào và bất kể nơi nào. Làm sao để được bình an?

Nguyệt Hạ
May 28, 2014



Monday, May 19, 2014

Chút Tâm Tư








Chút Tâm Tư
 

Sáng nay nhận thư bạn thương. Một lần nữa bạn nhắc lại, " ... hãy bớt nghĩ ngợi nhiều kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe ... nhé." Cảm động lắm khi bạn luôn lo lắng cho tôi trong thời gian qua. Hai tháng nay, tôi không còn tâm trí nào để nghĩ đến chính bản thân, đến sức khỏe, dù biết rằng tôi ngã bệnh lúc này chỉ gây thêm phiền toái cho người thân.  Anh cũng cho rằng tôi suy nghĩ nhiều quá, hãy bớt lại. Anh có biết đâu, đôi khi đầu óc tôi trống rỗng, không có một ý nghĩ nào trong đó dù tôi có nhiều điều muốn nghĩ đến ...


Một ý tưởng thường xuyên đến trong tôi, "có lẽ Thầy không vui lòng khi thấy con buồn bã như thế này ....". Tự nhủ mình phải cố gắng hơn nữa, nhưng cũng chỉ được phút chốc rồi lại trở về tâm trạng cũ. Hàng ngày tôi làm việc theo thói quen, tôi lái xe theo phản xạ, may mà chưa có gì xảy ra... Mùa xuân đã qua, hoa lá trên cành rộn ràng lắm nhưng tôi cũng không để ý đến dù hàng ngày tôi vẫn ra vườn tưới nước. Tuần qua trời nóng đến 100 độ, tôi nhờ con bê các chậu hoa dấu vào dưới gốc các cây lớn, thương cho những bông hoa héo tàn vi sức nóng quá độ. 




Con tôi có bài ở trường và chọn đề tài nói về món bánh macarons của Pháp. Con hỏi mẹ có thể làm bánh cho con mang đến lớp chia với các bạn không? Xem qua công thức, tôi nghĩ rằng có thể làm được. Nói với con, mẹ sẽ thử nhưng không biết kết quả ra sao, đừng hy vọng 100% . Tối qua tôi đi mua hạnh nhân và các thứ cần để làm. Sáng nay nhìn lại mới thấy mình đã mua nhiều hơn 10 lần số lượng cần thiết... Ai da... cái đầu của tôi đi vắng, nguy hiểm quá, làm bánh mà trí óc lửng lơ kiểu này thì hư bột hư đường hết.

Vài hàng tâm tình.  Cám ơn bạn, những người bạn thiết, luôn an ủi và thông cảm tôi.



Nguyệt Hạ
May 19, 2014




Monday, May 12, 2014

Pro-longed life or Not ?






 Nên hay Không ?


Hai tuần trước trang Yahoo có bài mang tựa đề tên cô Terri Schiavo. Đã nghe tin về vấn đề này từ nhiều năm trước nên tôi không mở ra đọc. Dù rằng đề tài "Nên hay không nên kéo dài sự sống khi người bệnh trong trạng thái hôn mê?" là một vấn đề đáng được bàn đến khi chúng ta còn tỉnh táo.


Trước đây mỗi lần nghe tin về những trường hợp khó xử như thế, tôi không có ý kiến, chỉ nghĩ rằng người trong cuộc phải quyết định. Không bao giờ tôi nghĩ rằng mình phải đương đầu với cái quyết định khó khăn ấy. Tôi đã hơi chủ quan khi nghĩ như vậy. Qủa thật, ở đời này có nhiều thứ mình không ngờ được sẽ xảy ra cho chính mình.


Khi Thầy tôi bị hôn mê và các bác sỹ quyết định không giải phẩu vì người đã quá lớn tuổi, vấn đề còn lại là chúng tôi có muốn để ống dưỡng khí trợ giúp hô hấp cho Thầy tôi hay không? Nếu không để ống dưỡng khí thì sẽ để tự nhiên cho đến lúc bộ máy hô hấp tự động ngừng.


Chị em tôi chấp nhận quyết định của các bác sỹ không giải phẩu vì tuổi tác, điều đó rất hợp lý. Đến khi phải quyết định việc có để ống thở hay không... đã làm tôi suy nghĩ. Nếu đây là trường hợp của một người thân còn trẻ tuổi thì mình phải quyết định như thế nào? Dĩ nhiên tôi cũng muốn kéo dài sự sống của người ấy, dù với sự trợ giúp của máy móc, với hy vọng một ngày nào đó người ấy tỉnh dậy. Đã có nhiều chuyện xảy ra như phép lạ, làm sao mình có thể quyết đoán trước mọi việc?


Từ những ngày đó, chúng tôi nghĩ đến việc mỗi người phải cho người thân biết ý muốn của mình như thế nào khi có chuyện xảy ra, đừng để người thân của mình gặp tình trạng khó xử.  Phải quyết định chuyện sinh tử cho người khác là một việc không đơn giản chút nào. Không những chuyện ở nhà thương, mà kể cả chuyện chôn cất ma chay. Khi xảy ra, có rất nhiều thứ buộc mình phải quyết định trong vòng vài phút hay lâu lắm là vài giờ. Một ví dụ, thời buổi này có hai chọn lựa, chôn hay hoả táng, cũng là chuyện phải chọn và quyết định khi đi đến nhà quàn. Và sẽ phải quyết định thêm về chuyện đất đai ở nghĩa trang hay nơi nào mang tro cốt về để thờ ... Nếu có thể tránh được những điều khó nghĩ phân vân cho người thân trong lúc bối rối đau buồn, tôi nghĩ rằng đó là điều nên làm.(Đối với những người đã lo trước cho mình hay cho cha mẹ thì quá tốt, không có gì phải bàn nữa.)



Thỉnh thoảng những giấy quảng cáo gửi đến nhà, có giấy dụ mua đất ở nghĩa trang, có giấy dụ mua bảo hiểm cho dịch vụ chôn cất. Tôi chỉ cười và bảo rằng, họ trù mình mau chết... Không bao giờ tôi nghĩ đến chuyện đó một cách nghiêm túc. Vậy mà tôi đã phải đích thân tham dự vào việc lo chuyện hậu sự của Thầy tôi. Và tôi thấy đó không phải là chuyện cười nữa, một vấn đề cần phải để tâm đến ngay từ bây giờ.


Con người không có sự lựa chọn khi được sinh ra đời. Và cũng không biết trước ngày từ giã cuộc sống, nhưng ít ra còn có thể nghĩ đến ngày đi về bên kia thế giới. Thật khó, vì chính tôi cũng không biết phải quyết định như thế nào cho chính mình. Tôi vẫn tin vào phép lạ, làm sao nói trước được?


Nguyệt Hạ
May 12, 2014

Wednesday, May 7, 2014

Thư Cám Ơn





Nhớ Mãi Trong Tâm


Tháng vừa qua, tôi thường nhận thư cô giáo. Cô dạy tôi những năm đầu trung học. Hai năm trước chồng cô qua đời. Tôi gửi thư chia buồn với cô, và thư qua thư về, tôi chỉ biết viết hỏi thăm cô trong thời gian ấy. Chuyện mất mát thật đau lòng, nhưng không dễ để viết thành câu thành chữ ngoài những dòng sáo ngữ đã lập đi lập lại từ lâu.

Và lần này, cô là người gửi thư chia buồn với tôi. Thật cảm động khi nhận thư cô, giữa bao nhiêu thư từ, điện thoại của những người thân, bạn bè, thư cô đến và tiếp tục đến an ủi, nâng đỡ và giúp tôi nguôi ngoai sự mất mát quá to lớn này.

 Thư mới nhất tôi nhận được sáng hôm nay, cô viết: "Hãy vì hiện tại của nhiều người thân còn lại mà vui sống nghe em". Tôi vẫn đang cố gắng sống vì những người thân quanh tôi đó chứ. Nhưng hình như chưa đủ. Từ ngày Thầy tôi mất, tôi không còn thiết gì nữa dù rằng tôi vẫn làm đầy đủ bổn phận hàng ngày. Vẫn sáng đi chiều về, vẫn cơm nước chợ buá, vẫn đi đây đi kia, nhưng hình như tâm hồn tôi đã có một khoảng trống thật lớn không thể nào lấp đầy được.


Những năm gần đây, Thầy cao tuổi, tôi đã nhiều lần tự nhủ rằng, nếu muốn Thầy sống với con cái hoài thì mình ích kỷ quá, vì cuộc sống người già chẳng có gì vui, hàng ngày buồn bã, cô đơn, dù con cái có thăm viếng thường xuyên, điện thoại hỏi han sáng tối, vẫn không thể nào gọi là đủ. Hàng ngày tôi chỉ biết cầu xin  mọi sự an lành đến với Thầy vì tôi không biết phải cầu nguyện như thế nào. Còn trẻ, biết rằng mình có Cha Mẹ và biết thế mà thôi. Khi bắt đầu nghĩ đến chuyện phụng dưỡng Cha Mẹ lúc tuổi già sức yếu thì thời gian với Cha Mẹ không còn bao lâu nữa.


Ngày tôi còn nhỏ, Thầy thường dạy thế này, tôi nhớ mãi, "Huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục, anh chị em như tay chân, có bao giờ mà rời? Vợ chồng như chiếc áo, cởi ra là xong. Cha Mẹ chỉ có một, mất đi là không bao giờ có lại nữa." Khi ấy, tôi chỉ biết vâng dạ nhưng không nghĩ xa hơn. Giờ đây mới thấm thía rằng, Cha Mẹ mất rồi, thật sự là MẤT. Là HẾT. Là tận cùng. Là khoảng không vô vọng. Chưa bao giờ, chữ MẤT có ý nghĩa nặng nề như thế đối với tôi.


Bên cạnh những an ủi từ bà con họ hàng ruột thịt, và cô giáo, tôi cũng nhận rất nhiều những chia sẻ, an ủi từ các anh, chị, và các bạn của tôi. Ai cũng khuyên tôi nên bớt buồn đừng để ảnh hưởng đến tinh thần cũng như thể xác. Không ít người khuyên tôi nên tiếp tục viết, để có thể nguôi ngoai được sự mất mát này. Ngay từ ngày đầu tiên, anh NCD đã tận tình chỉ tôi những việc cần phải làm và anh đã giúp sửa đi sửa lại từng chữ khi tôi viết tờ cáo phó đăng lên báo. Không ngại đêm hôm khuya khoắt anh vẫn điện thoại chỉ cho tôi từng thứ một. Tôi rất cám ơn anh. Dì C, chị MĐ và QC cũng như hai anh TND, ĐCT từ đó đến nay vẫn điện thoại thường xuyên thăm hỏi. Anh TQT và các bạn ở đây cũng như ở VN luôn email thăm và an ủi tôi. Edith, QC và những người bạn ở gần đã có mặt bên tôi những lúc cần thiết.  Điều làm tôi cảm động nhất, khi người bạn thương mến, NH, đã dấu chuyện chồng của NH bị stroke trong những ngày Thầy vừa mới qua đời vì thấy tôi đang quá buồn, không muốn cho tôi biết thêm tin xấu. May mắn thay anh ấy đã qua khỏi. Bạn thương ơi, những lúc như thế mới thấy được tình bạn của mình đáng quý như thế nào.


Những ân tình này, tôi làm sao quên được. Với người thân, bà con họ hàng, hay là cô giáo, anh chị bạn bè quen biết, ngoài đời thật cũng như qua diễn đàn, thân cũng như sơ, tôi xin cám ơn tất cả những tình cảm thương mến mọi người dành cho tôi trong thời gian qua.


Tôn Nữ Thanh Dương
May 7, 2014