Monday, December 31, 2012

Trăng Muộn






 
Trăng Muộn


Ai nỡ treo trăng dưới mảnh trời
Lung linh huyền ảo thật chơi vơi
Gió khuya lay động hồ sông lặng
Mưa muộn trải giăng biển nước khơi
Tháng tận năm cùng nơi xứ lạ
Đơn thương độc mã giữa giòng đời
Xa nhau lòng vấn vương hoài mãi
Thao thức đêm tàn bóng nguyệt rơi

Nguyệt Hạ 


 

Wednesday, December 26, 2012

SHADOWLAND DANCE


" SHADOWLAND " DANCE . . .


Từ hiệu ứng ánh sáng ,cùng sự biểu diễn của các " tài tử " tuyệt vời nên mọi người mới được chiêm ngưỡng một màn trình diễn : 

.



      SOUND ON PLEASE !
Click here :
         http://www.youtube.com/watch_popup?v=STK7AZ_Zs_E&vq=large

Monday, December 24, 2012

Bài viết cuối năm




                    Khoảnh khắc và cuộc sống.

                           Free Image Hosting
Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. 
Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

                                   http://www.nhincuoi.com/hinh/2012/06/07/_201206070124001FlP7.gif 
Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy ?".

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.  


.

                              
           http://nghiemhoatra.vn/wp-content/uploads/2012/11/merry_christmas.jpg             
__._,_.___
.

Đêm Sinh Nhật









Đêm 24 tháng 12, bạn bè ngồi quanh bàn xì xụp ăn bún bò Huế nóng và cay của chị Cả nấu. Vui vẻ, nói chuyện đùa giỡn chọc ghẹo nhau. Ăn xong miếng bánh ngọt, cả bọn chạy ra khỏi nhà để đi party ở nhà QM vì hơi muộn. Đến nơi, căn phòng nhỏ tràn ngập người và người. Tiếng nhạc, hơi thuốc lá, hơi người làm ấm căn phòng dù bên ngoài trời đang lạnh...

Cả bọn ngoài sàn nhảy, ban nhạc đang chơi điệu Cha Cha Cha vui nhộn, một ông lớn lớn nhảy gần đó lên tiếng,

-Mấy cô bé này, còn nhỏ xíu không lo đi học mà lo nhảy nhót....

Cả bọn nhìn ông ấy coi thử là ai mà lên giọng dạy đời... Im lặng không ai nói gì ... Biết nói gì với ông ấy bây giờ ...

Điệu bebop vang lên cả bọn quên hết, cùng nhau quay cuồng theo tiếng trống đàn, theo màu xanh đỏ của mấy ngọn đèn màu xoay xoay...

Nhảy nhót chán, cả bọn lại kéo nhau đi lang thang xuống phố. Chẳng nhớ là đi đâu, chỉ biết là quá khuya, chia tay nhau. Mỗi đứa đi về một ngả, chỉ có hai đứa ở gần nhau về cùng đường. Sương xuống, thấm lạnh, hai đứa hai chiếc áo đầm ngắn tay, hở cổ... giày cao gót... Run lập cà lập cập, răng đánh bò cạp... Đường vắng hoe không một bóng người, không một chiếc xe, nhìn quanh quẩn tự nhiên tưởng tượng, đâm ra sợ ... ma. Hai đứa ù té chạy. Ráng nói với nhau qua tiếng răng lập cập,

- Chạy đua coi thử ai đến nhà trước nghen.

Được hai ba bước, không ai bảo ai, hai đứa ngừng lại, cúi xuống tháo giày. Hai đôi giày cao gót làm sao mà chạy được. Nhìn nhau, hai tay xách giày, hai đứa lại ù chạy tiếp....
Đến ngả rẽ, ngừng lại, đủ để nói,

- Thôi tao về nghen.

Lại cắm đầu chạy vù đến nhà. Vào nhà rồi, vẫn chưa hoàn hồn, mở đèn sáng trưng lên, đóng cửa chặt lại cho yên tâm. Cả nhà ngủ hết rồi, rón rén đi thay áo quần, rửa mặt và leo lên giường chùm chăn kín đầu. Trời lạnh quá. Biết vậy theo nhỏ kia về nhà nó ngủ lại, rù rì với nhau vui hơn.


Đêm Noel năm mười lăm tuổi, nhớ đời. Cùng bạn bè đón mừng sinh nhật. Đêm của thánh ca, đêm của an hoà... Một đêm lạnh mùa đông phố núi nhưng chúng mình đã cùng nhau vui chơi trong một không khí tràn đầy tình thương mến chung quanh. Kỷ niệm thời học trò ngọc ngà không bao giờ quên được.

****

Mấy năm sau, chỉ còn hai đứa đi học cùng trường nơi phố núi. Bọn mình chia xa, mỗi đứa một nơi. XL đã dán hết hình của bảy đứa vào trang lưu bút, với dòng chữ:
"... tặng mi những khuôn mặt dễ thương nhất của 9/3, những đứa ngày xưa chúng nó phá như giặc ." 


Những mùa hè, từ phố núi về thành phố, gặp lại QM, TD, ML và KN. Khi về phố biển, gặp lại PM đã có chồng và hai con. Bạn bè gặp nhau, không bao giờ có đủ bảy đứa nữa nhưng còn gặp lại nhau là còn mừng, còn vui. Tình thân vẫn còn đó, thương nhau hơn dù xa cách...


Mấy mươi năm sau nữa, bảy đứa cũng còn đó, đã liên lạc được với nhau, dù mỗi đứa một nơi. Các cô gái nhỏ ngày xưa nay đã thành bà, có hai O bây chừ đã sắp thành hai Mệ ... May mắn vẫn còn đầy đủ, nguyên vẹn. Cuộc đời vui có buồn có. Không làm sao đòi hỏi gì hơn. Bạn bè thương mến ơi, hôm nay còn có tin của nhau là còn yên tâm, là còn thấy chút niềm vui trong đời. Vài hàng ghi lại kỷ niệm cuối cùng tụi mình có chung với nhau đêm Noel năm đó, bây giờ cũng sắp đến lễ Noel, xa nhau nhưng vẫn nhớ đến nhau và cầu nguyện cho nhau nhé.


Thương yêu,
Nguyệt Hạ
Giáng sinh 2012

Sunday, December 16, 2012

Sandy Hook Elementary Memory




In Memory of the victims of the Sandy Hook Elementary shooting
December 14, 2012 in Newtown, Connecticut, US

 




Friday, December 14, 2012

SANDY HOOK - Elementary Shooting




SHOOTING AT SANDY HOOK ELEMENTARY SCHOOL IN NEWTOWN, CONNECTICUT





Chiều nay thấy cô em họ gởi text:

-Hồi sáng giờ chị có coi TV không? vụ bắn ở trường tiểu học ở Connecticut đó. Sao mà bắn giết hoài ghê quá hả chị.


Tôi đi cả ngày mới về đến nhà chẳng biết gì. Lúc sau này thấy tin tức ở TV toàn nói chuyện bắn giết nên tôi không thèm mở TV nữa. Tin tức gì mà tệ quá, kể cả phim ảnh, chỉ toàn nhắc tới nhắc lui chuyện giết người...


Mở TV ra coi, hỡi ơi, 20 em nhỏ từ khoảng 5 tuổi cho đến 10 tuổi đã bị bắn chết, và 7 người lớn, có cô giáo thầy giáo và hiệu trưởng ... Tên sát nhân chỉ mới 20 tuổi đã cầm súng vào trường tiểu học, bắn ở hai phòng học và tự sát sau đó.


Thương cho các em nhỏ. Một cô giáo lớp một mang hết 14 em vào trốn trong phòng vệ sinh trong lớp khóa chặt cửa lại. Các em sợ hãi và khóc, nói rằng:

- Em không muốn chết. Em muốn Giáng sinh...
( "I just want Christmas…I don't want to die. I just want to have Christmas.")


Nghe bản tin và nhìn hình ảnh trên TV tôi không cầm được nước mắt. Tại sao con người ấy chỉ mới 20 tuổi lại có thể nhẫn tâm đến như vậy ? Câu hỏi cứ lập đi lập lại, tại sao lại xảy ra cho các em nhỏ như thế ?


Không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong gia đình mà người con đã nhẫn tâm cầm súng bắn mẹ mình tại nhà trước khi lái xe đến trường nơi người mẹ dạy lớp mẫu giáo ? Người mẹ là cô giáo cho lứa tuổi ấy, tôi đoán hẵn cũng là một người thương yêu con trẻ và hiền lành... Nhưng bản tin mới nhất tôi vừa nghe được khi ngồi gõ những hàng chữ này là, cả ba khẩu súng mà tên sát nhân có đều đăng ký dưới tên của người mẹ ây...


Cuộc sống ở đây càng lúc càng bấp bênh, không những chỉ không yên về kinh tế mà còn về sự sống còn của con người nữa. Chỉ trong tích tắc thôi, sự sống có thể mất đi như một cái chớp mắt.



Xin dâng lời cầu nguyện cho các nạn nhân của cuộc tàn sát ngày hôm nay, những người lớn và các em bé bỏng. Các em đã mất đi mạng sống nhưng gia đình cha mẹ anh chị em của các em cũng mất đi một phần trong cuộc đời của họ...



Tôn Nữ Thanh Dương

(NH - 14-12-2012 )













Hình ảnh từ abcnews website


Elementary shooting in Connecticut