Monday, December 24, 2018

Wednesday, November 21, 2018

LỄ TẠ ƠN






HAPPY THANKSGIVING



 
Có quá nhiều điều để Tạ Ơn trong cuộc sống hôm nay. Nếu không có những ân sủng Trời ban có thể mình không hiện diện trên cuộc đời này. Và nếu không có Ơn Trên chắc gi mình đã được tồn tại đến ngày hôm nay.

Với tất cả những sự dữ đang xảy ra khắp nơi, xin Tạ Ơn về những gì chúng ta có được cho đến giờ phút nầy. 

Thân chúc các bạn một mùa lễ Tạ Ơn thật bình an.




Wednesday, August 29, 2018

NORTH SHORE OAHU









Tôi muốn đến Hale'iwa mục đích để chơi Stand Up Paddle. Từ nông trường thơm DOLE lên hướng bắc, xe đi ngang Hale'iwa Beach Park khoảng 4 giờ chiều. Tôi thấy chiếc xe VAN đậu ở đó với số điện thoại, gọi thử, gặp người chủ hẹn 10 phút nữa sẽ có người đến gặp. Nơi đây là bãi tắm công cộng, không có phòng thay áo nhưng có chỗ tắm lại ngay bờ biển, và có bãi đậu xe dọc bên đường.




Cô gái đến gặp tên Lisa, mở khóa xe cho chúng tôi mướn mấy tấm board và chỉ cho chúng tôi những điều căn bản. Chưa bao giờ chơi món này nhưng tôi nghĩ có lẽ không khó. Lisa chỉ cho chúng tôi trên bờ cát và sau khoảng 10, 15 phút, chúng tôi xuống nước.







Trong tấm hình dưới đây, bạn thấy có bờ đá bên tay trái, Lisa bảo chèo ra đó vòng ra ngoài bờ đá và đi về phía trái khoảng 2 miles sẽ thấy phố. Loay hoay một mình, nhìn lên thấy hai cha con gần đến bờ đá. Lúc này mặt trời xuống thấp, mặt biển gần như màu đen chứ không còn màu xanh biếc nữa. Tôi chạy lên xe lấy cell phone xuống chụp hình cho con.








 

Hale'iwa hiện nay được xem là Surfing Capitol of the World. Có lẽ bình thường sóng cao lắm, hôm tôi đi buổi chiều nước cũng đã rút ra xa và biển rất lặng. Trên đường về đi ngang nhiều địa điểm khác, hẹn sẽ trở lại thăm hết.





Tuesday, August 14, 2018

DOLE PLANTATION WAHIAWA, HAWAII


Trên đường lên miền bắc của đảo Oahu, chúng tôi ghé lại thăm nông trường trồng thơm của hãng DOLE. Nông trường này ở Wahiawa, cách Waikiki khoảng 40 phút lái xe. Hãng này chuyên bán thơm trái tươi và đóng hộp, chiếm hầu hết thị trường của nước Mỹ.






Có ba phần chính để đi xem ở nông trường thơm, bạn có thể mua vé riêng từng phần hoặc đi thăm hết trọn ba thứ.


PINEAPPLE EXPRESS TRAIN TOUR - Xe lửa chở khách đi quanh khu vực trồng thơm, khoảng 20 phút, có lời thu thanh kể về lịch sử của trái thơm ở Hawaii, nguồn gốc của người sáng lập ra hãng DOLE. Bên cạnh thơm họ cũng trồng vài thứ khác nhưng thơm là chính.








Cây breadfruit (trái sake)


Buổi trưa nắng đi xong ghé vào tiệm mua thức ăn và món đặc biệt của họ: DOLE Whip. Món giải khát lạnh bằng thơm tươi và nước thơm xay nhuyễn, rất ngon. Hình như chỉ có đến tận nơi thưởng thức món này mới thấy được cái vị đặc biệt của nó.

\


PINEAPPLE GARDEN MAZE - Khu vực rộng khoảng 3 mẫu đất (1 mẫu = 0.4 hecta) và bao quanh bằng những cây hoa màu rực rỡ của Hawaii, chiếm đa số là hoa dâm bụt. Tất cả các cây này được trồng và cắt tỉa cho thẳng đứng như hàng rào tạo thành những bờ ngăn chia các ngõ ngách trong khu maze, rất đẹp và công phu.











Có 8 chỗ bí mật bạn phải đi tìm, mỗi chỗ có một hình cho bạn điền vào tấm vé của mình. Đây là trò chơi cho con nít nhưng người lớn cũng tham gia vì có giờ đi bộ quanh quẩn trong đó khá thú vị.




PLANTATION GARDEN TOUR - Hoa cỏ rất đẹp và xanh tươi, màu sắc rực rỡ


Có 8 khu vực nhỏ gọi là mini garden.
1. North Shore
2. Hibiscus
3. Native Species
4. Lei
5. Irrigation
6. Bromeliads
7. Ti Leaf
8. Life on the plan

 








Một điểm dừng chân trên đường lên vùng biển phía Bắc của đảo Oahu, DOLE Plantation cho thấy cảnh trí khác so với biển hay thành phố.



Wednesday, July 25, 2018

ALOHA FROM HAWAII







 Mùa hè năm nay nơi tôi ở bị những cơn nóng khủng khiếp, nhiều ngày nóng trên 100 độ F, có ngày nóng đến 115 độ F.

Mọi thứ như nung chảy, nhựa đường cũng muốn tan, cây lá cháy nâu vàng. Chạy trốn nắng Cali, tìm đến nơi mát mẻ hơn.


Khu nghỉ mát Aulani của công ty Disney,





Có một ngôi nhà nguyện rất đẹp trong khuôn viên Aulani, nằm trên bờ biển riêng của khu nghỉ mát,



Ngày Chúa Nhật tôi đi nhà thờ lễ Việt Nam, trời không nóng nhưng gió nhiều lắm. Đứng chụp hình tóc bay áo bay người cũng muốn bay theo.

 


Ở đây có dòng sông lười biếng cho mình ngồi trên phao trôi từ từ vòng quanh,



Bên này không nóng lắm, ham biển quá nên tờ mờ sáng đã xuống bãi.
7 giờ sáng nước vẫn còn lạnh phải mang áo ngoài để bơi,


Nắng lên biển rất đẹp,




(ct)

Thursday, July 12, 2018

THƠ PLEIKU CỦA TKB

NẾU NHƯ MANG PLEIKU VỀ SÀI GÒN ĐƯỢC


Cứ một đêm mất ngủ ở Sài Gòn
Là bản đồ Pleiku tô đậm nhất
Núi Hàm Rồng mờ sương bay qua mắt
Khoai nóng Lệ Cần ấm cả đôi tay

Thương Pleiku, Sài Gòn giữ mãi màu mây
Mây xám mây xanh chen màng trắng đục
Pleiku ngủ vùi, Sài Gòn thao thức
Mơ say rượu cần dù chỉ đôi “can”



Nhớ quá Pleiku ơi, chim khóc lạc đàn
Để hoa Pơlang buồn không muốn nở
Học trò Pleime tinh sương qua phố
Áo trắng thơ ngây khoác chút bụi hồng

Một mình Sài Gòn suy nghĩ mông lung
Phải chi mang Pleiku về đây được
Những chân trần thay guốc cao đếm bước
Không cả ngực trần dong ruổi buôn xa

Có Pleiku, Sài Gòn sẽ bớt xa hoa
Bên đám cỏ xanh tô màu lá đỏ
Con hẽm quạnh hiu đong đầy tiếng gió
Thơm với đất rừng, lạnh với vòm cây 

Nếu như còn duyên gặp lại ngày mai
Cầm tay Pleiku, Sài Gòn vui mở hội
Ôm siết Pleiku, không gì bối rối
Bởi muôn đời là máu thịt trong nhau!

TRẦN KIÊU BẠC

Friday, July 6, 2018

THƠ TKB


CẢM XÚC PLEIKU

Có cảm xúc nào mang tên Pleiku
Đất của hồn thiêng ngậm sương mù
Thông mãi ướt dầm theo lá cỏ
Chim rừng xao xác gọi âm u

 Viết gởi Pleiku toàn bản nháp
Chưa lần nào gói trọn bài thơ
Tình cảm mơ hồ nhưng rất thật
Mãi mãi chờ mong vẫn mong chờ



Thơ say theo lối mòn buôn rẩy
Cả nhà hàng một bước theo nhau
Những khố bên gùi da nắng cháy
Tâm hồn đơn giản giữa thượng du

Thơ vui hoà tiếng chim buổi sáng
Thơ buồn quanh tiếng nhạc cồng chiêng
Đôi chân trần hằn trong thôn bản
Vẫn bước đi theo dấu muộn phiền

Thơ lăn tăn theo sóng biển Hồ
Sóng nhẹ không thành đợt sóng xô
Mà đắm hồn ai cơn gió lạ
Ngơ ngác tim ai khúc đợi chờ

Xa rồi ngoái lại nhớ Pleiku
Nhớ mắt nhìn theo lúc giã từ
Có phải em làm anh ướt mắt
Nên lòng xao động đến thiên thu!

TRẦN KIÊU BẠC

Tuesday, May 22, 2018

NHẶT HOA TRÊN NET

Bài văn điểm 10 về bạn thân khiến nhiều người rơi nước mắt

Bạn mất hơn một năm vì bạo bệnh, nữ sinh lớp 10 lần đầu trải lòng lên mặt giấy và nhận được điểm tối đa. 

Với đề văn "Hãy kể về người bạn thân nhất của em", Vũ Ngọc Quỳnh Giang, lớp 10 chuyên Địa, trường THPT Chuyên Nguyễn Huệ (Hà Nội) giành được điểm 10. Tám trang giấy viết tay giúp em giãi bày nỗi buồn khi mất đi người bạn thân vì căn bệnh ung thư máu.
"Mày có bạn thân không? Câu hỏi khá là quen thuộc. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng có một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình, bạn bè và tôi, một cách đột ngột và đau đớn", đoạn đầu bài văn mở ra dòng ký ức về một tình bạn đẹp nhưng buồn.
Quỳnh Giang kể lại ngày đầu làm quen với bạn từ năm lớp 4 vì một con gấu bông, hay cảm giác hụt hẫng vào năm cuối tiểu học vì nghĩ không còn được học chung với nhau nữa. Tuy nhiên, việc tiếp tục chung lớp khiến những năm tháng cấp hai của em trở nên nhiều màu sắc. Là người sống nội tâm, Giang dần mở lòng hơn với thế giới nhờ người bạn thân năng nổ, hoạt bát, hay cười. Cả hai giúp nhau học bài, cùng sáng tác truyện tranh, gắn với nhau như hình với bóng. 
Đến năm lớp 9, bạn của Giang lâm bệnh, nghỉ học cả tháng, sụt cân và ngày càng tiều tụy. Lần đầu tiên Giang chứng kiến sự đoàn kết của tập thể, khi cả lớp thay phiên chép bài, giảng bài, cố giúp bạn vượt qua kỳ thi cuối kỳ. Tuy nhiên, một lần tới nhà thăm bạn, Giang hoang mang vì câu nói: "Có lẽ là bọn mày nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Tao không nghĩ là tao qua được Tết năm nay đâu".
Bài văn đạt điểm 10 của Quỳnh Giang. 
Bài văn đạt điểm 10 của Quỳnh Giang. 
Dù hết lòng cầu nguyện, không có phép màu nào cho người bạn của Giang. Em ra đi vào ngày mồng ba Tết năm ngoái. Giang bị khủng hoảng một thời gian, học tập sa sút, kết quả thi học sinh giỏi không như mong đợi. Nhưng nghĩ đến người bạn phải từ biệt thế gian quá sớm, Giang như được tiếp thêm sức mạnh, nỗ lực cho kỳ thi chuyển cấp.
"Đã hơn một năm kể từ ngày nó ra đi. Tôi đã bước được một nửa tuổi mười sáu, cái tuổi mạnh nhất, khỏe khoắn nhất. Đạt được ước mơ, vào được ngôi trường mà mình hằng mong ước. Còn nó mãi dừng ở đó, ngưỡng cửa mười lăm đầy khát vọng, hoài bão. Mãi mãi ra đi, để lại mọi thứ, để lại một ước mơ còn đang dang dở, để lại sự đau buồn trong trái tim của những người ở lại. Nhưng tôi biết rằng, ít ra ở thế giới bên kia, nó sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa. Không còn những xét nghiệm dài đằng đẵng, những ngày xạ trị đau đớn. Hy vọng ở nơi ấy, thế giới của nó sẽ tốt đẹp hơn", Giang viết. 
Bên cạnh điểm 10, cô giáo để lại lời phê: "Cô thành thật chia buồn cùng em! Hãy đi tiếp con đường em đã chọn và đi cả cho người bạn của em nữa!". 
Quỳnh Giang chia sẻ ngày bé từng nhận nhiều điểm kém môn văn. Nhưng đến năm lớp 6, sau một lần được cô giáo khen dùng từ tốt và so sánh hay, em bắt đầu thích viết văn, đặc biệt là văn miêu tả và thuyết minh. 
Với bài văn về chủ đề bạn thân, Giang mất ba đêm, mỗi đêm từ hai tiếng rưỡi đến ba tiếng để hoàn thiện bài, do bận bịu với lịch học ban ngày. Kể từ ngày bạn mất, Giang chưa bao giờ nói hết suy nghĩ cho ai, nên bao nhiêu nuối tiếc, xót xa đều trút vào trang giấy. 
"Lúc viết xong, em không dám đọc lại, sợ sẽ đứng khóc giữa sân trường. Đến hôm được trả bài, em thực sự rất bất ngờ, vì mặc dù còn nhiều lỗi dùng từ lặp hoặc lủng củng nhưng bài văn vẫn được điểm 10. Trong suốt 10 năm đi học, đây là điểm 10 Văn đầu tiên nên em thấy rất vui", Giang cho biết.
Lần đầu đọc lại những gì mình viết sau khi trả bài, Giang bật khóc. Các bạn chạy lại an ủi, chuyền tay nhau bài văn và khóc theo, dặn đưa bài cho ai nhớ kèm theo bịch khăn giấy. 
Chị Bùi Thị Quỳnh, mẹ Giang không kìm được nước mắt khi đọc bài văn điểm 10, muốn nói lời xin lỗi vì những lúc vô tâm, chưa đặt mình vào vị trí của con. 
"Mất đi một người bạn thân là mất mát rất lớn, giống như mình mất đi người thân trong gia đình. Tuy nhiên, tôi lại không ở bên con nhiều những lúc đó, có thể con cảm thấy cô đơn. Tôi thấy mình đã vô tâm khi chưa chia sẻ nhiều với con để biết về tình trạng bệnh tật của bạn. Nếu biết, có thể tôi sẽ thu xếp đưa con đến viện, để con không phải hối tiếc khi chưa dành được nhiều thời gian bên bạn", chị nói. 
Câu chuyện của con giúp chị nhớ lại tuổi học trò với những tình cảm trong sáng, thuần khiết. Tuy nhiên, cuộc sống đầy lo toan của người lớn khiến sự quan tâm, chia sẻ giữa bạn bè trở nên nhạt nhòa hơn trước. Sau khi bài văn của con được chị Quỳnh đăng lên mạng xã hội, hàng trăm người chia sẻ, nhắn nhủ hãy trân trọng tình bạn và đối tốt với nhau hơn.

Đề văn: Hãy kể về người bạn thân nhất của em

“Mày có bạn thân không?”
Câu hỏi khá là quen thuộc với mọi người. Câu trả lời là có, không, nhiều lắm… Đấy là tùy thuộc vào mỗi người. Còn câu trả lời của tôi là “đã từng”. Tôi đã từng có một người bạn thân, thân thiết như chị em trong nhà. Nhưng một căn bệnh quái ác đã mang bạn tôi đi khỏi vòng tay của gia đình, bạn bè và tôi, một cách đột ngột và đau đớn.
Chúng tôi quen nhau từ những ngày tiểu học, chính xác là từ năm lớp 4. Ngày đó, tôi vốn cực kỳ nhút nhát, ít giao tiếp với các bạn học trong lớp. Rồi một ngày, cậu ấy tới, chủ động bắt chuyện với tôi. “Cậu có con gấu bông xinh thế!”, cậu ấy nói như vậy về con gấu của tôi, mặc dù các bạn cùng lớp chê nó kỳ quái, chỉ vì nó không giống những con gấu bông thông thường khác. Câu nói đó đã bắt đầu cho một tình bạn đẹp, cho những kỷ niệm không thể nào quên giữa hai người bạn.
Ban đầu chỉ là chơi chung gấu bông, nhưng rồi đến đọc truyện cũng đọc chung, hay cùng chơi, cùng vẽ tranh… Tôi dần mở lòng hơn, làm quen với những người bạn mà cậu ấy giới thiệu cho tôi. Và rồi tôi nhận ra, chúng tôi đã thành tri kỷ lúc nào chẳng hay.
Tôi đã rất buồn vào ngày cuối cùng của năm lớp 5, ngày mà tôi cứ nghĩ rằng sẽ không còn học chung với cô bạn thân của mình nữa. Nhưng cuối cùng thì lên cấp hai, hai đứa vẫn học chung với nhau, thân với nhau còn hơn cả trước kia nữa. Cùng yêu thích truyện tranh, cùng sáng tác truyện tranh về cuộc sống mơ ước của hai đứa. Cho tới bây giờ, tôi mới thực sự để ý đến dung mạo của nó. Tóc đen dài, mắt to, lúc nào cũng cười thật tươi. Da hơi ngăm ngăm, cao hơn trung bình các cô bạn học khác. Có thể đám con trai trong lớp gọi nó là hung dữ, bà chằn, còn tôi chỉ thấy một cô gái mạnh mẽ và cá tính. Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua. Tâm sự vào giờ nghỉ trưa về những rung động đầu đời, những khúc mắc gia đình. Hai đứa gắn với nhau như hình với bóng vậy.
Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất là sinh nhật năm lớp 7. Vốn có ít bạn bè nên tôi không tổ chức sinh nhật, chỉ rủ một vài người bạn thân tới chơi. Vậy mà, nó đã gọi thêm rất nhiều bạn cùng lớp khác, tới “đập phá” tại sinh nhật tôi thành một bữa ra trò. Từ bé tới giờ, chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật nào của tôi có nhiều bạn bè tới như vậy. Vui mừng, bất ngờ, hạnh phúc, những cảm xúc hòa lẫn vào với nhau, tạo thành một kỷ niệm vui cho tôi.
Lớp 8, nó trở thành một vị gia sư, bổ túc thêm các môn Toán và Anh cho tôi. Ngược lại, tôi giúp nó trong các môn Sử, Địa, Sinh. Một “đôi bạn cùng tiến” ăn ý. Nó càng ngày càng cao, ăn khỏe hơn, đánh tôi đau hơn, chạy nhanh hơn. Một bữa ăn năm bát cơm, ăn nhiều thịt nhưng không ăn rau nên bị thiếu chất xơ trầm trọng. Tôi phải làm một chế độ dinh dưỡng mới, bắt nó phải tuân thủ.
Những tài năng của nó ngày càng được thể hiện rõ ràng. Vốn nổi tiếng viết chữ rất đẹp, từng đoạt giải năm lớp 5 nên nó được giao nhiệm vụ viết sổ, viết đề mục cho các cô. Vẽ đẹp hơn, bộ truyện tranh mà hai đứa cùng thực hiện năm lớp 6 lại tiếp tục dày hơn rồi. Luôn nhắc nhở tôi khắc phục những khuyết điểm của bản thân, “viết nhanh lên mày!”, “đứng thẳng cái lưng lên!”. Những lời nói này, dần đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống học sinh của tôi.
“Mày ơi, tao mệt quá”.
Năm lớp 9, sức khỏe của nó đột ngột suy giảm. Sau một trận sốt xuất huyết, tỷ lệ hồng cầu trong máu của nó giảm tới mức nguy hiểm và không thể hồi phục. Nghỉ học hai tuần liền bặt vô âm tín. Rồi nó đi học trở lại, sụt năm cân. Từ đó, nó chỉ ngồi im vào mỗi giờ ra chơi, không chơi bóng, không đuổi bắt với tôi, không đi ăn trưa cùng nhau nữa. Vẫn vui tính, hay cười, hay trêu đùa như trước, nhưng bây giờ lại đi kèm với một sự đau đớn, mệt mỏi ẩn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Rồi tần suất những ngày nghỉ học tăng lên, kéo dài hơn. Chỉ có thể gặp nhau vào những ngày ôn thi học sinh giỏi, nên sự tiều tụy của nó càng trở nên rõ nét hơn sau mỗi lần gặp.
Cô gái mà tôi biết khi xưa, mỗi bữa ăn năm bát cơm, mà bây giờ hai má hóp lại, tay chân teo tóp, không còn lực. Đôi mắt vô hồn, tràn đầy sự mệt mỏi đau đớn. Ngay cả việc đi lại bây giờ với nó cũng khó khăn, phải có người dìu đi, không tự đạp xe đến trường như vẫn làm bao lâu nay. Nó rất yêu thích môn Tiếng Anh, và thực sự rất mong chờ tới kỳ thi học sinh giỏi để thể hiện khả năng của mình. Nhưng cơn bệnh đó đã ngăn cản ước mơ của nó được thực hiện. Tôi đi thi, đoạt giải và bước tiếp tới vòng thành phố. Còn ước mơ của nó, đành dừng lại ở đây, vì cơn bạo bệnh ấy.
Sau kỳ thi ấy, nó nghỉ học liền một tháng. Và ở lớp rộ lên những tin đồn. “Mày ơi, con Khánh bị làm sao thế?”, “Nó bị bệnh gì liên quan đến sức đề kháng ấy”, “Dạo này nó yếu lắm”, “Nó nghỉ học được cả tháng rồi ấy nhỉ?”. Lần đầu tiên, cả tập thể lớp 9A1 chúng tôi thật lòng quan tâm tới một người, lo lắng cho một người. Thay phiên nhau chép vở trên lớp, ghé thăm nó để giảng bài cho nó, chuẩn bị cho kỳ kiểm tra cuối kỳ sắp tới. Những ngày cuối cùng nó tới lớp, mọi người đều động viên, cố gắng hết sức để giúp đỡ nó. Chỉ bài, giảng bài, pha nước, giúp nó ăn sáng, chỉ nó cách làm bài thi… Tạo điều kiện kết sức có thể đưa nó qua kỳ thi này, một bước tới gần hơn với kỳ thi cấp ba - kỳ thi quan trọng mà chúng tôi sắp phải đối mặt.
Một ngày cuối tháng 12 năm 2016, tôi và một người bạn tới thăm nó tại nhà riêng. Nó nằm đó, trên cái giường mà chúng tôi hay ngồi chơi với nhau khi xưa, đang ngủ. Có lẽ là một giấc ngủ yên bình, vì nó không còn phải đối mặt với đau đớn, với những cơn co giật, nhức khớp luôn thường trực. Tôi ngồi chờ cho tới khi nó thức dậy. Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng có lẽ, trong giây phút ấy, nó nhận ra đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi được gặp nhau, nên đã ngồi dậy, để chúng tôi có thể cùng ngồi nói chuyện.
Chúng tôi kể về những chuyện thú vị trên lớp, những câu chuyện hài hước. Nó cười, nụ cười tươi rói mà tôi vẫn luôn chờ mong bấy lâu nay, cùng với ước mơ nó được khỏe lại, có thể cùng tới trường với tôi như trước. Cùng học, cùng vẽ, cùng đọc truyện, sẻ chia những tâm sự… Đó là mong ước thiết tha nhất của tôi trong giây phút ấy.
Rồi nó bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về những ngày ở bệnh viện. Thời gian nó ở bệnh viện thậm chí còn nhiều hơn ở nhà mình. Liên tục phải trải qua những xét nghiệm, sinh thiết, chọc tủy… Những cơn đau nhức khắp người, ngay cả việc ăn uống cũng khó khăn, liên tục hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô gái kiên cường ấy. Có những lúc, tưởng chừng như bạo bệnh đã đánh gục nó, nhưng chiến binh ấy vẫn đứng vững, vẫn vươn lên như bông hoa hướng dương hướng về mặt trời.
Mái tóc đen bết lại vì không thể tắm gội thường xuyên, tóc cũng thưa dần, để lộ ra những mảng da đầu trắng bệch. Nước da vàng bủng, trên người chi chít những vết tím bầm do chọc kim hay bị tụ máu. Tay chân teo lại, việc cử động cũng trở nên yếu ớt. Trước kia, bữa nào nó cũng ăn năm bát cơm, vậy mà vẫn than đói suốt ngày. Còn bây giờ, ngay cả việc húp vài thìa cháo cũng trở nên khó khăn. Kể từ ngày bị ốm cách đây bốn tháng, nó đã sụt hơn 10 cân. Hôm đó, lúc chuẩn bị về, nó đã nói với tôi một câu: “Có lẽ là bọn mày nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Tao không nghĩ là tao qua được Tết năm nay đâu”.
Đêm hôm ấy, tôi không ngủ được. Không ngừng nghĩ về câu nói ấy. Cho tới lúc ấy, tôi vẫn không biết được tình trạng bệnh tình thật của nó. Chỉ biết là nó đang bệnh rất nặng. Mặc dù ngoài miệng luôn động viên nó, nhắc nó rằng phải có niềm tin, nhưng chính niềm hy vọng lớn nhất, vững chãi nhất trong lòng tôi lúc này lại đang dao động. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến viễn cảnh một ngày, tôi không còn được nhìn thấy nó, cái ngày mà nó rời xa tôi mãi mãi. Một nỗi sợ vô hình dâng lên trong lòng, và mong ước phép màu xảy ra chưa bao giờ trở nên mạnh mẽ như lúc ấy.
Sau buổi gặp gỡ cuối cùng ấy, tôi phải đối mặt với nhiều áp lực. Đối mặt với kỳ thi cấp thành phố. Áp lực học trên trường tăng lên. Nhưng tôi không ngừng nghĩ tới nó, với khát vọng cháy bỏng về một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, ngày mà nó sẽ khỏe lại, sẽ lại tới trường. Nhưng phép màu đã không xảy ra. Mồng 3 Tết Đinh Dậu (tức ngày 30/1/2017), nó đã ra đi, bỏ lại gia đình, bạn bè và tôi, để đi tới một nơi khác, không có đau đớn, mệt mỏi.
Hai ngày sau, tôi về Hà Nội. Việc làm đầu tiên là tới nhà nó. Để chia buồn với gia đình nó, những người yêu thương tôi như con ruột. Tôi đã rất bình tĩnh, và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đơn giản thôi. Nhưng khi tới trước cửa nhà nó, những kỷ niệm tràn về, như một thước phim quay chậm chạy trong ký ức. Tôi đã dặn lòng mình rằng không được khóc, phải làm điểm tựa cho cha mẹ nó, nhất là trong những giây phút đau lòng này. Nhưng, khi nhìn thấy mẹ nó, mở cửa cho tôi, nhìn thấy vị trí của cái giường nơi nó thường nằm trước kia đã được thay thế bằng một cái bàn thờ mới dựng, bát hương vẫn còn nghi ngút khói, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng. Bức ảnh nhỏ trên bàn thờ cũng không phải là một tấm ảnh thẻ tử tế, là bức ảnh chụp vào một ngày nó khỏe mạnh, đang cười. Bầu không khí ấy, như bóp nghẹt trái tim tôi vậy. Đau đớn, xót xa, hụt hẫng.
Trong tiếng nấc nghẹn, mẹ nó kể cho tôi về căn bệnh thực sự của nó. Là ung thư máu. Một căn bệnh di căn rất nhanh, và có những dấu hiệu giống như cảm cúm thông thường. Lúc phát hiện ra căn bệnh này đã là giữa tháng 11 năm 2016, tức là chỉ ba tháng trước khi nó ra đi. Buổi chiều hôm trước đó, nó có dấu hiệu phát bệnh. Đau đớn, quằn quại, vùng vẫy, gào thét hàng tiếng liền, trước khi lịm đi. Tỉnh dậy một chút vào ban đêm, để nhìn mặt những người thân yêu lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ, mãi mãi. Lúc đó là 0 giờ 15 phút sáng. Bố nó động viên tôi, và trước khi ra về, dặn rằng, “Con đừng buồn quá, phải tiếp tục cố gắng, cố gắng thay cả phần của bạn nữa”.
Chưa có một đám tang nào mà tôi khóc nhiều như vậy. Dặn lòng rằng không được khóc, phải mạnh mẽ lên, khóc là nó không siêu thoát được đâu, nhưng một lần nữa, nước mắt lại trào ra, trước linh cữu nó. Cả tập thể lớp, những người bạn đã gắn bó với nhau nhiều năm, cũng có mặt đông đủ. Những tiếng thút thít vang lên không ngừng, và lần đầu tiên, tôi nhìn thấy những chàng trai rơi lệ nhiều đến vậy. Khoảnh khắc linh cữu nó được đưa vào lò hỏa thiêu, là lúc những tiếng khóc vang lên to nhất. Có thể lúc còn sống, nó không nói chuyện với những người bạn khác, nhưng một khi đã ra đi, dù còn thù hằn gì trong lòng, những lời trân trọng, cao quý nhất đều dành cho nó. Vì chúng ta là một gia đình. Dù nước mắt rồi sẽ ngừng rơi, nhưng nỗi nhớ trong lòng sẽ không bao giờ nguôi ngoai.
Sau đó, tôi bị khủng khoảng một thời gian. Thành tích học tập có sự sa sút, kết quả thi học sinh giỏi thành phố cũng không được như mong muốn. Nhưng câu nói của bố nó như một lời nhắc nhở tôi phải nỗ lực, bởi mình đang cõng trên vai cả phần của nó. Cắm đầu vào học, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi, cho ước mơ của cả tao với mày.
Bọn tôi tới thăm nó vào lễ 100 ngày. Bàn thờ đã dời lên tầng ba, cái giường đã đặt vào chỗ cũ, như xưa. Cảm giác buồn bã, hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng bên cạnh đó, bây giờ có thêm mục tiêu, thêm quyết tâm để mà hướng tới. Là tiếp tục bước đi trên con đường đời, dù không có mày sánh bước bên cạnh. Là đi tiếp cả phần của mày, bởi tao biết rằng mày luôn đồng hành với bọn tao, theo một cách nào đó. Hôm đó, một đại diện của lớp được đề nghị đứng lên, để thay mặt lớp, bày tỏ cảm nghĩ. Tôi đã từ chối không đảm nhiệm vai trò ấy. Thương nhớ chỉ để ở trong lòng là đủ, bởi không lời nào có thể diễn tả được nó.
Tôi đã vượt qua được kỳ thi ấy. Ngay hôm tôi thi xong môn cuối, tôi đã tới mộ thăm nó, không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ ngồi, tựa lưng vào tấm bia mộ. Từ xưa tới nay, tôi vốn đã kém khoản ăn nói, ngay cả trong những giây phút quan trọng như thế này. Những lời muốn nói như một mớ tơ vò, muốn thốt ra nhưng lại mắc lại trong họng. Và lại tiếp tục kéo dài sự im lặng. Những tia nắng vàng lọt qua kẽ lá của cây xà cừ cổ thụ, rủ bóng xuống ngôi mộ nhỏ. Những giọt nắng ấy chứ dập dờn, nhảy nhót như đàn bướm ánh sáng, lượn quanh những ngôi mộ đá, như một điềm báo từ thế giới bên kia. Hãy luôn ủng hộ tao nhé, trên con đường đầy chông gai này, để tao có một điểm tựa vững chắc, vươn tới tương lai.
Đã hơn một năm kể từ ngày nó ra đi. Tôi đã bước được một nửa tuổi mười sáu, cái tuổi mạnh nhất, khỏe khoắn nhất. Đạt được ước mơ, vào được ngôi trường mà mình hằng mong ước. Còn nó mãi dừng ở đó, ngưỡng cửa mười lăm đầy khát vọng, hoài bão. Mãi mãi ra đi, để lại mọi thứ, để lại một ước mơ còn đang dang dở, để lại sự đau buồn trong trái tim của những người ở lại. Nhưng tôi biết rằng, ít ra ở thế giới bên kia, nó sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa. Không còn những xét nghiệm dài đằng đẵng, những ngày xạ trị đau đớn. Hy vọng ở nơi ấy, thế giới của nó sẽ tốt đẹp hơn.
Mất đi một người bạn thân thiết là rất đau đớn, nhưng mong rằng, cuộc sống của nó sẽ tốt đẹp hơn nơi miền cực lạc. Nó để lại cho tôi những kỷ niệm đẹp, một tuổi thơ hạnh phúc, những ký ức không thể nào quên. Nó cũng đã để lại cho tôi một bài học về nghị lực sống, về sự kiên cường chống chọi trước cơn bạo bệnh. Những bài học đáng giá sẽ theo tôi suốt cuộc đời. Vĩnh biệt, tao hứa sẽ không quên mày, bạn thân.
Thùy Linh

Thursday, April 5, 2018

Vì Đó Là Em - Nguyệt Hạ




Đã ngồi đọc lại những lời đối thoại của chúng mình ở ngày hôm qua. Ghiền chữ của em, nên tôi đã mở hộp thư để đọc lại những lá thư cũ của em.

Đọc lại để làm gì? Có nhiều lần tôi tự hỏi tôi như thế.

Như em đã biết từ khi đôi mắt đẹp của em chạm phải những dòng chữ trong thế giới chữ nghĩa của tôi ... Tôi viết cho chính mình. Tôi viết để ghi lại những buồn vui, những kỷ niệm của cuộc đời.

Trí nhớ của tôi từ ngày ấy ... Đã toàn vẹn và chưa có em ...

Em là ai ? Đã là Ai ? Và có cái gì đã xui khiến em đi vào dòng chữ nghĩa của tôi ? Tôi đã như một khu rừng rậm, đầy cây trái. Tôi đã có những con đường để đi. Và tôi đang đi thì em xuất hiện. Lạ lùng quá !

Em đến một cách bất thường để chận đường của tôi. Em như người thám hiểm, em đã vạch cây lá và em tìm hiểu tôi. Để làm gì ? Em là em và tôi chỉ là tôi ... Tôi nói với em rồi, nhiều lần. Tôi đã có một quãng đời, tôi có quá khứ và hiện tại của riêng tôi.

Tại sao em đến ?

Ngày hôm nay. Ngồi viết cho em mà tôi thấy còn ngỡ ngàng với chính tôi. Ngỡ ngàng, bàng hoàng và bâng khuâng. Vì tôi đang tìm hiểu lấy chính mình.

Tôi biết em thích đọc những gì tôi viết cho em. Đọc như một hình thức được nghe kể chuyện, và tôi đã viết cho em hàng ngày.


Em !

Ở tôi, em đã tìm thấy điều gì ?
Ở em, tôi đã thấy được điều gì ? Và từ lúc tôi thú nhận là tôi có tình cảm cho em. Em nói em thích tôi. Em thích "chơi" với tôi. Quen tôi, chơi với tôi, thì em được gì ?

Em đã thấy đó ... Em bị tôi nhung nhớ em để hàng ngày tôi tán tỉnh em qua những lời dịu dàng, ngọt ngào, âu yếm.

Trong quá khứ, đã có biết bao nhiêu người đàn ông quen với em, để họ phải "chao đảo" và ngỏ lời tán tỉnh em. Tôi biết là em đã cố giữ mình, giữ tâm trí tịnh yên để có thể làm bổn phận (cho dù em rất mộng mơ và lãng mạn - Em tạo nên một thế giới mộng mơ cho riêng em.)

Còn tôi ? Tôi không phải là những người ấy mà em đã quen biết. Tôi chỉ là tôi. Rất khác người. Độc lập. Tôi hoàn toàn là tôi để sống thật với những ý nghĩ của mình.

Hiểu được em để bắt đầu nhung nhớ em. Em thông minh, em nhạy cảm lắm, và em biết.

Tôi nhung nhớ em khi nói chuyện với em mỗi ngày. Tôi thương em để tôi phải gọi em mỗi ngày. Tôi thèm được nghe giọng nói của em và tôi mê say khi nghe tiếng em cười. Em có biết cảm giác của tôi ra sao không?
- Tôi thấy tôi thuộc về em và em là của tôi. Riêng, rất riêng tư.


Rồi từ đó, em xưng là Em. Chữ em như mọi điều bình thường và quen thuộc ! Em và Anh của hai người thân với nhau và biết nhớ nhung, thương yêu nhau ...


Tôi nói, tôi thú nhận như một sự thua cuộc với chính tôi là: "Tôi yêu Em !"
Tôi đã nhiều lần sợ hãi với Tình Yêu. Vì tình yêu làm con người khốn khổ, mỏi mòn.

Em biết rồi đó. Tình yêu làm tôi nếm mùi thèm khát em. Tôi thèm có em trong vòng tay để có thể tìm môi, tìm mắt em... Và hôn được em ...

Em sợ hãi với những điều tôi đã thú nhận chăng ?

Em bị dằn vặt với cái cảm giác ưng thuận - Muốn và Không Muốn.

Có lần em đã hỏi: "Có thể nào Ngưng lại chuyện Tình Cảm ?"
Em sợ phải đi xa hơn. Để rồi em phải buồn, phải nhung nhớ, phải khóc thầm.

Em và tôi ? Chẳng ai còn cưỡng chế được lòng mình. Để tôi biết: tôi yêu em, tôi cần có em, thèm muốn em ...


Tôi biết tôi yêu em, vì đó là em.

Em cưỡng lại cũng không được vì tôi đã yêu em, tôi nói với em bằng những lời lẽ thật tình nhất ... Tôi không dấu diếm ý nghĩ của tôi về em.


Em.

Vài hàng viết cho em ở một buổi sáng cuối tuần. Đã không gặp em hôm nay. Nhưng tôi biết là tôi đang yêu em ... Tôi đang nhớ em đến tận cùng. Nếu có em, tôi muốn em nhắm mắt lại ... Em sẽ thấy tôi đang hôn lên rừng tóc, hôn lên đôi mắt đẹp của em.

Vậy đó... Khi tôi nhớ và yêu em để biết mình cần em. Để biết mình đang thiếu em.


Người yêu em
n
gười dưng





Nguyệt Hạ
 


 

Tuesday, February 27, 2018

Nhạc Sĩ Nguyễn Văn Đông




Để Tướng Nhớ Nhạc Sĩ Nguyễn Văn Đông (1932-2018)










Monday, February 12, 2018

Nhạc Xuân 2018



Nhạc Xuân Paris By Night - Vol 3

1. Xuân Tha Hương (Phạm Đình Chương) Trần Thái Hòa 
2. Lắng Nghe Mùa Xuân Về (Dương Thụ) Bằng Kiều 5:08 
3. Hoa Xuân (Phạm Duy) Hà Thanh 9:29 
4. Bến Xuân (Văn Cao) Khánh Ly & Trần Thái Hòa 14:15 
5. Thư Xuân Hải Ngoại (Trầm Tử Thiêng) Ngọc Hạ 19:49 
6. Mùa Xuân Trên Đỉnh Bình Yên (Từ Công Phụng) Quang Dũng 24:39 
7. Mùa Xuân Không Còn Nửa (Lam Phương) Ngọc Anh 29:18 
8. Như Giọt Xuân Rơi (Anh Việt Thu) Ý Lan & Vũ Khanh 34:49

Monday, February 5, 2018

Đón Tết Nơi Xa




Hoa Đào Đà Lạt



Vườn sau nhà tôi có một cây hoa đào, tôi mua ở chợ Tàu và trồng được khoảng mười lăm năm. Hàng năm đến gần Tết Việt Nam cây đào ra hoa. Có năm hoa rất nhiều, có năm hoa thưa thớt. Có năm hoa nở đúng ngày ba mươi, có năm hoa ra sớm một hai tuần. Năm nay hoa nở nhằm ngày rằm tháng chạp. Mùa xuân đến vội quá. Tự nhiên tôi lẩn thẩn với chính mình, với cái đà chạy nhanh của thời gian như thế này, tôi có chạy theo kịp hay sẽ bị bỏ lại sau lưng một mình....


Gần Tết tôi chuẩn bị đầy đủ không khác gì như khi còn ở quê nhà. Cũng chùi dọn nhà cửa sạch sẽ, cũng đưa ông Táo về trời ngày 23 tháng chạp. Cũng phơi rau củ để làm dưa chua, dưa món. Cũng không quên mua gừng non gừng già về làm mứt dẻo mứt kh
ô. Vài năm trước tôi làm các loại bánh ngọt, có bánh đậu xanh vo viên tròn nho nhỏ, giấy bóng kính màu đỏ màu vàng cắt tua hai đầu, bọc chung quanh bánh và xoắn lại thành những viên bánh màu sắc đẹp mắt. Lúc sau này không ai muốn ăn ngọt nhiều nên đành phải bỏ qua. Những năm gần đây tôi nấu bánh chưng bánh tét nên không phải mua, vì người quen nấu bánh ngon để bán đã dọn đi nơi khác. Tôi không biết ai bán bánh ngon như ông ấy nữa. Nhiều lần mua bánh ở ngoài không vừa ý. Tôi gói bánh không đẹp nhân nhị không khéo nhưng yên tâm dùng cũng được vì không sợ có hoá chất độc hại. Cái Tết cuối cùng trước khi tôi đi xa, vợ của thầy Đoài đã chỉ cho tôi gói bánh với cô ấy mấy ngày trước giao thừa nay tôi mang ra áp dụng.

Ngày ba mươi, trên bếp một nồi măng kho thịt heo bằng măng khô từ bên nhà gởi sang. Cái mùi măng khô rất nặng, đã làm tôi nhớ càng thêm nhớ quê nhà hơn nữa. Thêm vào đó, đĩa xôi gấc màu cam, đĩa xôi vò màu vàng, những chén chè đậu xanh, chè khoai tím lạ mắt, bên cạnh các loại trái cây đủ màu đủ sắc. Ba mươi tết là ngày tôi bận rộn, nấu nướng chuẩn bị cả ngày để dọn lên trước giờ giao thừa. Nhà có cây hoa đào nên lúc nào tối giao thừa tôi cũng có một bình hoa đào thật đẹp, thật tươi.


Vài phút trước khi đồng hồ chỉ mười hai giờ, tôi nấu nước pha trà. Tuy không còn ai muốn thức ngọt nữa nhưng cứ như một tục lệ bất di bất dịch, đón giao thừa là có nước trà và bánh mứt. Hình như đến giờ phút đó tôi mới thật sự ngừng tay và ngừng cả mọi suy nghĩ để chào đón "giờ phút giao niên" giữa năm cũ và năm mới. Sao mà thiêng liêng và đặc biệt, không có chữ nghĩa nào diễn tả được tâm trạng tôi. Hình như mọi thứ đang ngừng lại. Tôi thường đọc thấy câu :"thời gian lắng đọng", lúc ấy thật đúng nghĩa. Chúng tôi mở cửa bước ra ngoài, và có lẽ cả hai đều có cùng một cảm giác, thật tinh khiết, thật trọn vẹn của thời khắc "tân niên".


Chính lúc này tôi thật sự cảm nhận được mùa Xuân đang đến chung quanh. Khí trời nửa đêm hơi lạnh, se sắt nhưng không làm mình rùng mình, cái lạnh thật tươi, thật mới, mọi thứ như trở lại tinh khôi, nguyên vẹn từ không gian cho đến cảm giác và ý nghĩ. Chúng tôi thường đi chậm rãi một đoạn ngắn và trở về đứng yên lặng trước sân để cho cảm xúc lan tràn trong tâm.
 
Hái lộc, chúng tôi tránh không dùng dao kéo mà chỉ hái bằng tay, một cành lá hay một cành hoa nào đó ngoài vườn.  Trở vào nhà, chúng tôi uống chén trà nóng, nhâm nhi miếng mứt gừng và nghe một bản nhạc xuân... trong lòng thật thảnh thơi, nhẹ nhàng. Rất tiếc nơi đây Tết Việt Nam không được nghỉ nên các cháu bé không được thức khuya vì ngày mai còn phải đi học. Năm nào Tết vào đúng ngày cuối tuần thì các cháu được thức đón giao thừa và được lì xì bao đỏ.

Dù sao đi nữa, tôi cũng còn may mắn lắm khi có đầy đủ để đón Tết. Tôi không ở gần chợ Việt Nam, tuy phải đi xa khi cần mua sắm, nhưng chợ bán không thiếu một thức gì. Tất cả mọi thứ tôi làm hàng năm, lập đi lập lại nhưng vẫn thích làm và vẫn có sự nôn nao chờ đợi. Tôi vẫn nhớ và nhớ vô cùng những cái Tết quê nhà. Nơi đây có đầy đủ, mọi thứ còn xa hoa phù phiếm hơn xưa nhưng cái không khí rộn ràng của ngày cũ không thể nào có được. Làm sao để quay về thời cũ dù chốn xưa vẫn còn đó? Mỗi mùa Xuân đến cho tôi sống lại tâm trạng bùi ngùi tiếc nhớ những mùa Xuân xưa. Vẫn biết những gì đã qua không thể nào tìm lại được nhưng sao lòng vẫn ngậm ngùi.


Hôm nay trời âm u và lạnh. Nhìn cây hoa đào nở gần hết nụ, tôi thấy hình như Tết đã gần hết, dù còn mười ngày nữa mới đến. Thời gian càng lúc càng trôi nhanh hay chỉ vì con người muốn níu kéo lại ngày tháng đã qua ...


Xin cầu chúc mọi người một cái Tết thật an lành và một năm mới vạn sự như ý.

Nguyệt Hạ

(Lt-TD)
Xuân Mậu Tuất