Wednesday, November 27, 2013

Happy ThanksGiving to You








Thư mực tím - 06







Thư mực tím - 06


T viết về bài hát "Lời Tình Buồn" có những câu rất thích:

Anh đi rồi còn ai vuốt tóc
Lời tình thơm sách vở học trò
Đêm xuống rồi em buồn không hở ?
Trời sa mù tầm tay với âu lo


Đây là bài thơ của Chu Trầm Nguyên Minh do Vũ Thành An phổ nhạc. T nói thích bản nhạc này, và cứ tường tác giả bài thơ là đàn bà vì cái tên và lời thơ rất ướt át, không ngờ tác giả là người đàn ông lớn tuổi.

"Thường thì người ta, nhất là dân Bắc Kỳ, hay hỏi “em buồn không hả”, nhưng thay “hả” bằng “hở” lời thơ thật là dịu dàng và thân thiết. Nghe bài này cứ luống tiếc là ngày xưa lúc phải xa người yêu dấu sao mình không nói được những lời thiết tha như vậy."


Ha ha ha.... Lâu lắm em mới nghe T nói những câu mềm như thế. Tiếc nhỉ, giá mà ... ngày xưa... Nhưng không đúng tí nào, nếu khi xa người yêu mà T nói được những lời như thế thì sẽ không xa nữa mà ngược lại, dính chặt hơn là đàng khác ...


Tự nhiên em thắc mắc không biết có ai viết những lời thơ da diết ấy mà thật lòng? Có thật luyến tiếc hay viết chỉ để mà viết?  Nhưng hình như khi xa rồi thì thiên hạ mới tiếc nuối để rên rỉ đau thương cho ra vẻ lâm ly bi đát ...Có người nói với em, họ chỉ giả vờ đau khổ để làm thơ buồn, họ nghĩ rằng như thế thơ họ sẽ hay hơn. Vậy mà có người đọc thơ cứ tưởng thật rồi tương tư mới chết chứ....

Nhiều lúc nghĩ đến chuyện tình yêu thiên hạ ca tụng, em vẫn thắc mắc, không hiểu những người yêu nhau và sống với nhau từ mối tình đầu tiên, bao nhiêu phần trăm được bền lâu? Những người không trọn vẹn với tình đầu, chắc gì nếu họ sống với những người cũ đã hạnh phúc hay êm đềm như cuộc đời họ đang có? hay chỉ vì một chút không vừa ý nhỏ nhặt nào đó mà người ta có ý tưởng đứng núi này trông núi nọ, so sánh người này với người kia? T có nghĩ vậy không? Em biết, khi yêu người, mình chỉ thấy những cái đẹp của người ấy, mà quên đi những cái râu ria chung quanh ... Nói ra thì phủ phàng, sự thật khi vác nhau về nhà thì mới hỡi ơi ...
Bởi vậy mới có câu,
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở
Cưới nhau rồi nham nhở lắm em ơi ...
 
Thôi thì cứ giữ lại những hình ảnh đẹp để viết văn làm thơ, còn lại bỏ sọt rác hết cho xong chuyện.


Trời ỉu xìu giống như đồng lòng với những người đang nhớ người yêu cũ kìa.... :))) (Cấm giận nhé).


Nguyệt Hạ
Nov 21, 2013


Monday, November 25, 2013

LIFE STILL GOES ON




LIFE STILL GOES ON



Sáng Chuá Nhật, lái xe đi nhà thờ. Đường xá vắng vẻ, thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy ngang... Không khí thật lặng, tĩnh. Không thấy cả người bộ hành. Bình thường tôi rất thích cảnh yên tĩnh như thế, vì hàng ngày phải đương đầu với mọi tiếng động ồn ào, cảnh xe cộ vội vã chen lấn nhau trên đường...
 

Nhưng tôi thấy cảm giác hơi lạ lạ sáng hôm nay. Cái cảm giác rờn rợn của buổi sáng "hôm sau ngày động đất", hay "hôm sau ngày chín mười một". Thành phố như còn đang say ngủ dù mặt trời đã lên cao. Cây cối không buồn lay dù vẫn có gió thổi nhè nhè. Trời vẫn trong xanh nhưng hình như nắng không còn tươi. Bánh xe vẫn lăn đều nhưng hình như không ai còn muốn nhấn ga vụt lên để hơn kém nhau nửa vòng quay...
 

Tôi lái xe chậm chậm qua những con đường quen thuộc. Hàng ngày đi ngang, không bao giờ có thì giờ để ngắm cảnh vật. Cuối tuần cũng vậy. Mắt mãi lo nhìn xe và đèn đường phía trước. Sáng nay, trước mặt không có xe nào, đèn đường cứ mãi màu xanh cho tôi mặc tình nhìn ngắm hai bên.
 

Bỗng nhiên, vài chiếc xe chạy vù qua mặt. Từ các ngã đường, đã có xe cộ nối đuôi chờ đèn thay màu. Trên vỉa hè có thêm người đi bộ, vội vã.... Cây cối như sực tỉnh bởi những tiếng động, cây lá xào xạt và chim chóc từ những hốc lá bay ríu ra ríu rít...Tôi chợt nghĩ ra rằng, dù có thế nào đi nữa, life still goes on.
 

Thấy được điều mầu nhiệm của cuộc sống. Sau những việc xảy ra, thiên tai hay người làm, đời sống vẫn tiếp tục, tuần tự, đều đặn, dù có khựng lại đôi chút. Ngày  hôm qua, đêm hôm qua, chẳng có điều chi hệ trọng xảy ra, không hiểu sao sáng nay đi trên con đường vắng tôi có cái cảm giác đó. Để rồi chỉ vài tiếng động chung quanh và những hình ảnh đập vào mắt cho tôi thấy được sự kỳ diệu của đời sống đang tiếp tục luân lưu. Cũng có thể nói là điều bình thản đến tàn nhẫn của cuộc đời. Đại nạn, người chết nhà tan... gì gì đi nữa, cuộc đời vẫn tiếp tục thản nhiên. Hình như không cảm xúc, hình như không thương xót. Chỉ có tôi, con người quá đa cảm với mọi sự việc chung quanh thường hay bị chi phối.

Ngày qua, thư của anh, báo cho tôi tin một người thân quen, cô chưa được ba mươi tuổi, đang trong tình trạng tuyệt vọng sau một thời gian không lâu điều trị chứng bệnh không thuốc chữa và đứa bé chưa đến năm tuổi của cô sẽ mất mẹ trong thời gian thật gần.


Làm sao tôi có thể yên lòng khi một người bạn khác gọi điện thoại nói với tôi chuyện một anh bạn mới bốn mươi chỉ còn thời gian vài ngày vì chứng bệnh nan y.


Sáng thứ hai, thật sớm, tôi nhận được email của bạn từ Việt Nam. Anh của một cô bạn gái đã mất rồi. Người anh này chưa đến sáu mươi.



Tôi không thể nào không nghĩ đến những hoàn cảnh tuyệt vọng như thế. Đời sống có thản nhiên, có lạnh lùng và tôi là người có tình cảm, có trái tim mềm yếu. Nhưng suy nghĩ lại, tôi xin tạ ơn cuộc đời. Vì đời sống đã rất bao dung, chứng kiến bao nhiêu chuyện đau khổ, tuyệt vọng, vẫn tiếp tục một cách bình thản để người còn lại có đủ niềm tin và nghị lực đi tiếp chặng đường trước mặt. Mỗi người có một phần, chỉ cầu mong rằng, đến phiên mình, sẽ biết chấp nhận trong bình an và không có gì nuối tiếc cũng như không có gì phiền muộn cho người còn lại.


 

Tôn Nữ Thanh Dương
Nov 25, 2013

Friday, November 22, 2013

Thư mực tím - 05


Thư mực tím - 05
 
Sáng nay đọc  “Thư Quối Tuần” của T khi nhâm nhi ly cafe và bánh em mới làm hồi sớm. Hay, T nghĩ ra chữ Quối tuần như thế hay lắm. Thỉnh thoảng có vài chữ mới của T, em bỏ vào kho làm vốn nhé.
 
Còn vài tuần nữa đến lễ Tạ Ơn. T hỏi em ai sẽ đến trong party ThanksGiving năm nay. Đó là chuyện em đang suy nghĩ... Hàng năm cả gia đình tụ tập nấu nướng ăn uống chụp hình vv... Nhưng ăn mãi turkey thì hết muốn ăn, nên dần dần thay thế bằng thức ăn Việt nam. Riêng em, vẫn thích có một ít gà tây ăn với các thứ râu ria như một bữa ăn chính thức của người ở đây, và làm thêm các loại bánh mì, bánh ngọt này khác.
 
Năm nay, em muốn có gì thay đổi khác đi. Suy nghĩ mãi chưa biết sẽ làm gì. Cả nhà ai cũng muốn có gì lạ lạ chứ "bổn cũ soạn lại" hoài thì nhàm thật. Như thế, em chưa trả lời câu hỏi của T được. Nhóm trẻ muốn đi chơi tuyết nhưng nhóm "lớn tuổi" lại không muốn. Em nhớ ngay cả T nếu có đi cũng chui vào nhà ngắm tuyết và uống cà phê nóng... Vậy thì plan đi chơi tuyết coi bộ không xong rồi. Thời tiết cuối năm cũng không tiện để lái xe đi chơi xa... Nếu chỉ có nhóm choai choai thì dễ lắm T ạ.
 
Tự nhiên em lại nhớ đến hồ cá vàng của T. T bảo rằng phải nhặt lá và thay nước đều đều. Em nhớ vài năm trước đây trong nhà cũng có hồ cá, em thích cho nó ăn nhiều đến mức bụng cá phình ra nặng nề và bơi hết nỗi, nước trong hồ bị đục vì thức ăn nhiều quá :(
 
Em nuôi con gì cũng vậy, kể cả con "người" trong nhà em. Em feed mọi người nhiều lắm, thiên hạ bị "overweight" la làng, em mới tỉnh ra mà nấu nướng bớt lại. Chả bù với T lâu lâu lại bỏ đói bọn cá vàng. T kể bọn nó giận, không thèm nhìn T, không thèm ăn, phải đến vài ngày sau mới hết giận. May cho T, bọn nó mà lăn ra chết thì có án mạng và T mang tội sát sinh đó nhé.

Thư quối tuần không nói chuyện lãng mạn mà chỉ lan man ...
Em ngừng nhé, hẹn T thư sau.

Nguyệt Hạ
Nov 17, 2013

Thursday, November 14, 2013

Thư gửi bạn nhí



Thư gửi bạn nhí,



 Mấy ngày nay trời buồn hiu làm người cũng buồn theo, nhận thư bạn. Hình như bạn biết mình đang ỉu xìu nên bạn viết thật vui, đọc và cười được một mớ.


"... đừng có giận có ghét anh Sóc nữa . Chuyển qua ''tán tỉnh '' ảnh thử đi biết đâu ảnh cảm động ko có ăn trộm  cà chua hay quậy phá trong vườn nhà. Anh Sóc nhà tui ngoan lắm ko có phá  hay là tại tui cho ảnh ăn no đủ nên ảnh chả thèm phá cũng hổng biết nữa .

Anh Sóc nhà tui mê con nhỏ Sóc đuôi cong màu đỏ bỏ nhà đi cũng cả tháng . Bữa kia ảnh về lấp ló xin '' tha thứ '' hiiiii ảnh  xin bánh với đậu phộng đó . Có bi nhiêu đó mà tui tưởng tượng , tưởng voi ra được bao nhiêu là chuyện vui ơi là vui ... "
(trích thư bạn nhí)



Chời ơi, bạn không biết sự tích chuyện con sóc nhà tui nên bạn nói vậy. Chắc Anh sóc của bạn dễ ghét lắm nên bạn mới nhìn ngó nó mà tưởng voi tưởng gấu đủ điều.

Tui kể bạn nghe nè. Nhà tui không có cây cối nhiều nhưng mấy nhà chung quanh như cái rừng, nhà nào nhà nấy cây cổ thụ um tum không thấy lối đi luôn. Thú vật chim chóc tự do tung hoành.  Mà lạ, tụi nó không chơi bên nhà họ, hình như để tổ của nó yên tỉnh, chuyên môn chạy qua nhà tui phá phách và la hét.

Trong đám đó, có con sóc hay lẩn quẩn ở sau vườn cả ngày. Ông hàng xóm 85t nói với tui là nó ở bên kia đường, (trong cái nhà như đám rừng), từ ngày ông dọn về đây đã thấy rồi, ông ở đây hơn 50 năm đó. Vậy thì tui gọi nó là con sóc già có đúng chưa? Bạn nói tui tán tỉnh anh sóc "cụ" đó hả? Không dám đâu, nhà tui có đủ ông nội ông ngoại rồi bạn ơi. Chưa rước về mới thấy ngoài sân thôi đã ớn tới óc rồi.

Nhiều đêm mùa hè tụi nó rượt nhau, chạy rầm rầm ngoài sân, dành mồi hay dành gái dành trai gì không biết, la hú inh ỏi nghe muốn rợn tóc gáy. Mỗi buổi sáng ra sau vườn là thấy có chuyện. Đất đá bay tứ tung, lổ hang loang lổ khắp nơi. Khi thì gốc cây này bị đào bới, khi thì trái cây kia bị vặt đi. Lần nào tui càm ràm thì hôm sau thấy bị phá hơn nữa.  Khi tui la nó, nó đứng kên kên cái mặt ngó lại tui một chặp rồi cong đuôi chạy trốn. Có chạy đàng nào thì tui cũng thấy cái đuôi nó ló ra, làm sao qua mặt được chứ. Có khi tui nhịn miệng, không nói tiếng nào thì nó im được vài hôm... Ta nói làm như nó nghe được tiếng người cũng không sai.

Bạn muốn nghe nữa không? Mùa xuân là mùa bọn chim sẻ nhỏ làm tổ trong mấy gốc thông bút hay giàn bông giấy.  Thấy mấy con chim ríu ra ríu rít bay ra bay vào đan tổ dể thương lắm. Rồi có những buổi sáng thấy chim con nở ra kêu chip chíp... Và cũng có những buổi sáng nhìn thấy vỏ trứng rơi dưới gốc cây, giận ơi là giận vì biết ngay con sóc già ăn cắp trứng trong tổ chim... Thường, chim con nở ra, vỏ trứng nằm lại trong tổ, không biết chim mẹ làm gì mấy cái vỏ trứng đó nhưng không bao giờ rơi ra ngoài. Mới đầu tui tưởng rắn vào tổ chim ăn trứng. Nhưng có lần tui thấy con sóc chạy từ cây thông bút xuống, hai tay ôm trái trứng bé xíu, mới biết rằng nó vào tổ chim ăn trôm. Thấy vậy mà không làm gì được, chỉ tội nghiệp cho chim mẹ bị mất con thôi.

Vậy vậy đó, bạn đừng có nói tui "hết ghét" mấy con sóc ở đây. Tui sợ nó lắm, không dám tới gần luôn, chỉ đứng xa xa nhìn thôi. Thấy nó chạy gần tới thì tui chạy vào nhà, đóng cửa lại. Bạn cứ ở đó mà "tình tự" với Anh sóc của bạn, biết đâu Anh sóc của bạn còn trẻ trung nên tính tình còn tốt, sóc cụ già đời nên chả tốt tí nào.


Trả lời thư của bạn nhí ở đây nghen, đừng théc méc tại sao tui chậm trả lời bạn. Tại ông mặt trời không chịu thức dậy mấy ngày nay, làm tui buồn ... ngủ theo. Chúc bạn nhí vui với Anh sóc của bạn. Tui vui ké theo bạn cũng được hén.



Nguyệt Hạ
Nov 14, 2013



 
Hôm hè đi chơi, thấy con sóc bông này, nghĩ đến bạn nhí khoái sóc, 

tui nhờ con trai chớp tấm hình, mang về tặng nè, thích hông?

Wednesday, November 13, 2013

Thư mực tím - 04





Thư mực tím - 04



Mãi hoài là những điều bất di bất dịch của cuộc đời, sanh. lão, bệnh, tử... biết là thế nhưng em sợ lắm, khi nhắc đến bệnh và tử. Không phải em muốn sống lâu sống hoài, nhưng mỗi khi bệnh thì không tránh khỏi bi quan và nghĩ đến chết.

Cái câu nói ở cửa miệng "Rồi thì ai cũng phải chết" theo em thật là đãi bôi. Nói như thế để tự an ủi mình hay an ủi người? Nếu an ủi mình thì kệ mình. Mình có gan đối diện với cái chết như thế nào thì kệ mình. Nhưng nếu để an ủi người thì thật là vô duyên. Một người đang bệnh hoạn, đau đớn, lo sợ đủ một trăm thứ, đã không giúp cho người ta được tí xíu an ủi nào về tinh thần còn chơi cái câu ấy, thật là không biết suy nghĩ. 
Từ ngày có con, em đâm ra sợ đau ốm và chết. Mỗi khi bệnh gì đó, nằm liệt giường, đau đớn, em lại hay khóc và nghĩ quẩn. Cứ sợ chết bỏ con không ai lo. Chỉ chừng đó thôi. Khi còn trẻ, lì lợm gan góc, ​không bệnh hoạn gì, và chỉ lo chơi tối ngày, làm gì còn thì giờ để nghĩ đến chuyện "bệnh tử" ... Từ ngày chịu trách nhiệm thêm một mạng sống nữa, lại đâm ra sợ lây cho mạng mình .


T nói sorry cà kê với em những chuyện buồn, em cũng sorry lại, vì tự nhiên nói đến những chuyện này. Nhưng thà cứ nói với nhau, chuyện gì thắc mắc trong đầu còn hơn để vướng bận mãi trong tâm, phải không T?

Hôm nay cũng tại đọc thư T có chuyện buồn lo nên em dở chứng viết lý sự cùn... Em ngừng ngang đây, hẹn T thư sau.
Em

Nguyệt Hạ 
Nov 12, 2013

Monday, November 11, 2013

Cà Phê Sáng






 Cà Phê Sáng



Tiếng bàn ghế va chạm mang nàng trở lại thực tế, buổi họp vừa chấm dứt. May mà nàng đang ngồi ở góc bàn nên không ai thấy nàng mơ màng. Nhíu mày để nhớ lại những gì ông boss đã nhắc nhở, hình như cũng mấy điểm cần thiết và quen thuộc, cứ như bài học thuộc lòng của học trò. Một cái vỗ vai nhẹ làm nàng giật mình,
- Đi ăn trưa với tôi nhé.

Một người bạn mời, nàng uể oải gật đầu. Đi cho vui, ngồi lại ở sở trưa nay thế nào cũng có màn rơi nước mắt vì cái chuyện ... vô lý...


Về phòng cất giấy tờ, lấy ví quàng vai nàng đi ra cửa, người bạn đang chờ. Xuống nhà xe, người bạn lịch sự mở cửa xe cho nàng. Trưa hôm nay, nàng để người ấy chọn nhà hàng, lâu lâu dễ tính một tí cho người ta vui. Họ đã chìu chuộng nàng bao nhiêu lần rồi. Ở cái hãng máy bay này, nàng như một vật lạ từ hành tinh khác rơi xuống. Nàng không giống những phụ nữ khác đã làm ở đó từ trước. Hôm kia nghe Dana, nhỏ bạn gốc Africa làm cùng phòng, nói nhỏ với nàng,
- Tụi nó nói với nhau, muốn đi ăn trưa với bạn phải xếp hàng lấy số đó.

Nàng không tin ở tai mình khi nghe Dana nói như vậy. Nàng thường nói chuyện với Dana, con nhỏ tính tình dễ thương lắm. Có hai đứa con nhỏ, Dana không có bằng cấp gì nên chỉ được làm những việc lặt vặt trong văn phòng. Họ cũng không muốn Dana trả lời điện thoại.
- Đừng nghe tụi nó đồn bậy nhé Dana.
- Tôi nói thật cho bạn biết, mấy tên ở phòng QA nói đó, còn bọn kỹ sư bên Laverne nữa.

Nàng ầm à ầm ừ cho qua, không cãi với Dana. Ở đây, đàn ông nhiều, đàn bà cũng không thiếu nhưng độc thân thì chỉ có một mình nàng. Mấy mụ kia còn trẻ nhưng hình như ba bốn mụ ly dị chồng.

Tiếng người bạn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng,
- Đến rồi, xuống đi chứ.
- Oh sorry, tôi có để bạn chờ lâu không?
- Không sao, chỉ vài phút.

Người đàn ông lịch sự giữ cánh cửa cho nàng, trong tiếng động ồn ào của buổi trưa nơi nhà hàng, người ra vào tấp nập, nàng thoáng thấy một mái tóc quen quen. Không cần nhìn kỹ nàng cũng biết đó là ai. Cảm thấy mệt mỏi, nàng quay sang nói chuyện với người bạn đi cùng, cố tình quên đi hình ảnh đang làm nàng nặng lòng...


Suốt buổi ăn nàng biết có cặp mắt nhìn sau lưng. Cứ như cái gì làm nhột nhạt sau mái tóc... Thôi kệ, nàng phớt lờ, vui vẻ ăn uống, nói chuyện. Tính sau, thêm một bữa trưa cũng chả chết.


*****


 
Tiếng điện thoại vang lên kéo nàng trở về với thực tại, 
- Maria, Andy insisted that you make coffee in the morning when he has the meeting.
- Samantha, I told you already. I don't drink coffee. I don't know how to make it.
- I know. I told them, but he still wants you to be there in the morning.
- For what? I don't do that job.
- Maria, you don't have to do anything, I will make the coffee, you just bring to him, only for him and be there in the meeting room.
- Oh, man, why does he want to give me hard time.
- I told you. Please just be there. Only when he has meeting. Don't make him mad. We all need our jobs here.

Chả biết trả lời sao, nàng gác máy. Nghĩ lại thấy tội nghiệp cho những người đàn bà trong hãng... Andy, chủ hãng, là một người Anh trẻ tuổi, bỏ tiền ra làm chiếc máy bay riêng. Những người làm ở đây đến từ một hãng máy bay bị phá sản. Họ cần việc làm. Khi nhận việc, nàng có văn phòng riêng và làm những việc riêng của mình. Từ ngày Andy ghé lại thăm hãng và nói chuyện với nàng một chốc, thỉnh thoảng Andy hay gọi điện thoại hỏi thăm nàng... Lúc đầu, nàng không để ý lắm, cho rằng đó là chủ hãng muốn xem thử người làm mới ra sao. Dần dần, những cú điện thoại hỏi thăm nhiều hơn. Nàng vẫn giữ khoảng cách... Andy còn nói xa nói gần, mời nàng đi nghỉ vào dịp lễ Valentine hôm nọ. Chả bao giờ nàng nghĩ đến chuyện sẽ đi chơi với Andy. Bây giờ thì đến chuyện cà phê sáng... Trong sở hình như ai cũng thấy Andy thích nàng. Và Andy đang muốn dùng quyền làm chủ để buộc nàng phải mang cafe cho hắn khi có meeting buổi sáng thứ hai.


Ý nghĩ quit job hiện ra trong đầu. Nàng chả cần phải làm ở đây nếu tên chủ muốn show off nàng như thế... Samantha đã kể, Andy rất giận khi nàng từ chối mang cafe những buổi meeting trước. Những người khác năn nỉ nàng, đừng làm Andy giận vì sợ Andy sẽ đuổi việc họ nếu hắn không vừa ý. Nghĩ đến đó, nàng thấy chán nản. Đối với mình, nàng có thể nghỉ việc và tìm việc làm khác, không khó gì. Nhưng thấy thương cho những người đàn bà nơi đó....
Buổi trưa đi ăn với Dana. Thương nhỏ bạn hiền lành. Kể cho Dana nghe chuyện cafe... Dana nhìn nàng một lúc lâu rồi nói,
- Không biết nói gì với bạn. Mình khác nhau về văn hoá, tư tưởng, cách sống. Đối với người nước tôi, serving coffee không là vấn đề.
- Cám ơn bạn đã thấy được sự khác nhau giữa hai lối sống và cách suy nghĩ của hai dân tộc. Tôi không phê bình ai nhưng đối với tôi, tôi không muốn làm công việc đó.
- Dù sao bạn cũng đang sống trên đất nước này, quên đi một tí được không?

Nàng ngỡ ngàng, nghe lời nói của Dana. Thì ra nàng hơi cứng đầu và bảo thủ. Ừ nhỉ, nàng đang sống ở đây, có phải ở quê nhà đâu mà vẫn còn giữ những ý nghĩ "phong kiến" ấy... Đúng ra mang cafe ra cho Andy cũng không phải "big deal" gì. Bọn đàn bà con gái trong hãng đã xầm xì, ghen tị, vì Andy chưa bao giờ muốn ai làm chuyện này cả. Bây giờ khi yêu cầu thì nàng phản đối làm ai cũng ngạc nhiên. Hình như đối với họ, điều ấy là một đặc ân...


Ừ thì thôi, sẽ quên mình một tí. Đừng cứng đầu gàn bướng nữa. Có ai biết mình là ai ở nơi này nhỉ? Chỉ mình tự biết mình "là ai" thôi mà. Thế thì sẽ phải vui vẻ mang cafe cho Andy mỗi sáng thứ hai, và cũng sẽ phải mang cái mặt nạ hân hoan ngồi bên cạnh hắn trong mỗi buổi họp hàng tuần... Ừ thì sẽ làm cho thêm một người vui vẻ, và thêm vài người bớt lo lắng. Mình đã cố gắng không làm ai phải phiền lòng vì mình.

Thôi thì cứ tự cho là mình có sứ mạng cao cả vậy...

Trong vài ngày, nàng giải quyết được vài việc bận lòng thời gian qua. Hình như quên mình đi đã giúp nàng đi đến mấy cái quyết định ấy. Thôi cũng được. Rồi cũng xong. Cứ tạm vui với mọi người chung quanh để mình được vui lây. Quên mình một tí mà được việc. Hình như trong hãng, Andy sẽ là người cười tươi nhất mỗi sáng thứ hai. Ghét.



Nguyệt Hạ
Nov 11, 2013

Friday, November 8, 2013

Thư mực tím - 03







Thư mực tím - 03



Vậy là tháng mười một. Có nghĩa là chưa đến hai tháng nữa sẽ hết năm và lại thêm một năm mới... Em nói hoài cái điệp khúc cũ mèm là sao thời gian trôi nhanh quá, em vẫn muốn nhắc lại. T. nói khi mình chờ mong một điều gì thấy thời gian đi qua chậm chạp nhưng thật sự thì thời gian đã qua đi vội vàng trước khi mình nhận thấy. Đôi khi em nhìn đồng hồ thấy mấy cây kim chả chịu chạy... Chả bù khi cần thì thấy kim chạy thật nhanh.

Mùa thu qua nhanh và mùa đông sẽ đến vội phải không T.?

Sáng thức dậy thấy ngoài trời mờ mờ sương khói, mùa thu năm nay hiu hiu lạnh. Em nhát lạnh lắm, lúc nào cũng áo ấm, co ro, qua rồi cái tuổi dang nắng dang gió... Cám ơn T. thường nhắc em mang áo lạnh, em không quên đâu.

Em vẫn luôn mong đến ngày đi ngắm biển với T. Chân trần dẫm lên bờ cát ướt mềm, thích thì thôi ... Tha hồ mà nhặt vỏ sò vỏ ốc, tha hồ mà tha thẩn... Tha hồ nhìn theo những con còng chạy đuổi nhau trên cát, rồi biến mất thật nhanh. Chỉ là những điều thật nhỏ, bình thường mà sao khó ghê. Từ nhà T. nhìn ra thấy biển phải không? Nhưng trời đã thay mùa và lúc này biển xám em không muốn thấy, buồn lắm. Em chỉ muốn nhìn biển xanh, sáng rực rỡ dưới ánh nắng phản chiếu nền trời.

Em thường ước mơ được ở vùng biển, nhưng biển ấm kia, không phải lạnh và sương mù như nơi ấy. Em sinh ra ở cao nguyên nhưng em mê biển hơn mọi thứ. Và em có quá nhiều kỷ niệm với biển... Ước mơ chắc cũng chỉ là mơ ước.

Chả biết khi nào mới được về thăm lại biển của em.

Thêm một đêm một mình, T. có ngủ yên không?


Nguyệt Hạ
Nov 08, 2013








Tuesday, November 5, 2013

Thư mực tím




 

Khi bắt đầu lớn, em có nhiều nick name do gia đình và bạn bè yêu mến đặt cho. Có những tên gắn liền với đời sống không rời. Có những tên vui nghịch ngợm trong một thời gian ngắn, lúc bạn bè gặp nhau, nhắc lại để cười nhớ về kỷ niệm. Gần đây em có thêm một tên rất dễ thương của bạn bè gọi. Các bạn thấy em luôn luôn chọn màu tím khi viết nên gọi em là mực tím. Nghe có lý lắm, thế thì em đặt tên cho những lá thư này là Thư mực tím.



 ~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~


Thư mực tím - 02


Thư cuối tuần của T đến từ lúc nào nhưng em đọc vào ngày đầu tuần. Những ngày qua em bận việc không có giờ mở máy. Hình như chữ của T nằm đó không yên, nó ngo ngoe làm sao mà em cứ thấy nóng lòng nóng ruột...

T kể với em biển rất đẹp và có nắng nhiều. Đúng như ý em muốn. T nói buổi chiều có thể sẽ ra biển, thế T có đi không? Giá mà em đi biển với T, em sẽ nhặt thêm những vỏ sò vỏ ốc. Em có thói quen này từ ngày còn bé tí, lúc nào ra biển cũng có vài cái mang về. Để rồi khi nhớ biển, em sẽ nhìn vào hộp kỷ niệm của mình..., hay là nhìn vào đó lại nhớ biển tha thiết.

Sẽ có ngày T thay em đi về thăm lại biển cho em nhé.

Nhắc đến biển em lại nhớ, hình như nhà gần biển trời hiếm khi lạnh như vùng phố núi. Ngày ấy, đêm em vẫn để cửa sổ và ngủ không chăn mền gì cả. Đó là biển ở quê nhà. Biển bên này có lạnh hơn, nhưng em biết không lạnh bằng phố núi của em bây giờ.

Nơi em mấy ngày qua trời tự nhiên trở lạnh, gió nhiều dù vẫn có nắng vàng tươi tắn. Năm nay em cũng có nhiều hoa cúc và hoàng anh, vàng rực rỡ, đẹp tuyệt vời.

Rõ ràng là ngày bắt đầu ngắn lại và đêm giống như dài ra. Mùa thu năm nay hình như chỉ đi ngang và sẽ ra đi vội để mùa đông đến sớm hơn. Chiều qua đi chợ, em thấy các tiệm quán người ta đã bầy đủ các món cho Giáng sinh, lạ thật, trước cả ngày Lễ Tạ Ơn.

T gọi là Thư cuối tuần 02. Thế Thư cuối tuần 01 ở đâu? Nếu tính đúng có lẽ phải lên đến số mấy chục rồi chứ. Mà thôi. T để vậy thì em cũng để thư của em 02 cho đồng đều. T nói đánh số để xem thử mấy ngón tay T có thể gõ đến đâu. T gõ đến đâu em cũng sẽ gõ trả lại T đến đấy. Thử xem ai bỏ cuộc trước nhé.

Em đang nhìn ra cửa sổ ngắm đám cúc vàng. Em biết T chả trồng hoa trái gì cả. Chỉ có lá cây từ ngoài đường bay vào và "lá rơi hàng xóm, lá bay sang" (Tản Đà), thế nhưng hàng ngày T vẫn phải thu dọn ... Có đếm được bao nhiêu lá chưa hả T ? Không biết T có còn nhớ những câu kế tiếp, “vàng bay mấy lá năm già nửa, hờ hửng ai xui thiếp phụ chàng” ?

Ngày xưa hàng ngày em quét lá vì nhà có quá nhiều cây và lá rụng đầy vườn. Lúc đó làm gì có máy thổi lá như bên này, nếu có cũng không được dùng, vì Thầy em chủ trương con gái phải làm việc cử động thân thể, không được ngồi yên lười biếng... Có lẽ nhờ vậy mà mấy chị em không ai phải diet hay tập thể dục gì cả :)

Cho em xin lỗi đã không trả lời thư T sớm hơn.

Em ngừng ở đây. Đừng để gió biển làm T "lạnh" nhé.


Nguyệt Hạ
Nov 5, 2013



 





Monday, November 4, 2013

Quà sáng

Quà sáng

 





Mới đổi giờ vài tiếng mà sáng nay trời như đang ở mùa đông. Từ tinh mơ sương rơi gõ tóc tóc ngoài hiên nhà. Sáng thức dậy thấy mặt đất ướt và lạnh. Chuẩn bị ăn sáng thấy có gì lạ lạ trên bàn. Thì ra chàng hái đoá hoa sứ cuối cùng và mang vào để trên bàn cho nàng. Nàng rất thích chụp hình hoa này nhưng hôm qua thấy chỉ còn một hoa, nàng không nỡ ... Thế là chàng ra tay làm ác, mang chiếc hoa vào nhà làm quà buổi sáng. Có thế chứ. 


Đôi khi chàng rất đáng yêu. Hoa thơm thoang thoảng trong căn bếp, hình như thấy trời bớt lạnh ...

Nguyệt Hạ
Nov 04, 2013

Saturday, November 2, 2013

Việc nhà



Việc nhà


Cuối tuần đang chơi với đất đá, nóng nực bụi bặm, điện thoại reng reng ...
Anh hỏi đang làm gì, đang làm cái này nè, hứa để hình lên anh xem.






Hỏi han một tí, thôi không nói nữa nhé, để làm tiếp cho xong. Mặt trời lên cao quá rồi, trời nóng còn hơn mùa hè...


Trưa lại phải vào làm thức ăn. Ái dà dà... Chả biết món gì cho nhanh. Thôi thì xào thịt bò với hành tây, làm bánh mì ăn với ... ớt.

Mệt mỏi nhưng thấy món mình làm được chiếu cố tận tình cũng quên đi cái mệt... vui vui...





Anh còn nhắc nhớ gửi hạt giống ớt... Thì sẽ gửi, mà sang năm đã chứ? Nơi anh giờ có tuyết rồi, còn trồng trọt gì được nữa?

Có cây cà chua, lên được mấy trái, một trái đỏ, chưa kịp hái, sáng ra thấy mất rồi. Ghét sao là ghét mấy con sóc, cứ đi ăn cắp trái cây trong vườn, còn đào đất lung tung... Khi trước có ông hàng xóm thường mua đậu phộng liệng ngoài vườn cho sóc ăn, chúng nó đào đất dưới gốc cây bên nhà mình dấu để dành ăn dần.  Mà sao con sóc già ấy cứ như hiểu tiếng người, la nó thì nó phá phách thêm như trêu ngươi, thấy mà sợ.






Hết nửa ngày thứ bảy rồi. Nghỉ một tí, gõ gõ vài chữ cho vui. Sẽ phải làm tiếp cho xong việc ngoài vườn.




Nguyệt Hạ
Nov 02, 2013