Monday, October 31, 2016
Chuyện Nhỏ Cuối Tuần
Có khi nào bạn gặp trường hợp, xe hết xăng, đứng trước cây xăng mà không mở nắp bình xăng ra được không? Đó là chuyện chúng tôi gặp phải cuối tuần qua.
Buổi chiều tối khi có chuyến đi xa, bình xăng cạn, ghé vào trạm xăng thì chúng tôi không thể nào mở miếng che nắp bình xăng được. Từ bao lâu nay chúng tôi chỉ cần đẩy nhẹ trên miếng tròn tròn ấy là nó bung ra, rồi vặn nắp mở. Lúc đó hết người này đến người khác thay nhau đụng nhẹ, đụng mạnh, cạy gỡ, đánh đấm vào nắp đậy bên ngoài mà không thấy nhúc nhích gì. Phía sau trong xe có một miếng gì đó tôi cũng thử kéo mấy lần, vẫn không thấy miếng nắp bung ra. Tôi đã dùng chìa khoá xe cạy vào kẽ hở của miếng nắp ấy nhưng không thấy chỗ nào để bẫy lên. Ở nhà còn xe nên chưa đến nỗi hốt hoảng. Đã tính quay về, đổi xe khác cho chuyến đi, tôi nghĩ đến chuyện ngày mai mang xe ra tiệm sửa. Lên xe, tôi lấy cuốn manual ra đọc, tìm trang nói về xăng, và cách mở nắp bình xăng. Thật là đơn giản. Lâu nay chúng tôi chỉ biết một cách, do người bán xe ở dealer chỉ là đẩy nhẹ vào miếng nắp đó, còn hai cách nữa nhưng có đọc sách đâu mà biết. Chỉ cần dùng cái key fob (remote mở khoá xe) bấm mở là miếng đậy bình xăng bung ra, (có một điều lạ, mỗi lần bấm mở cửa xe thì nắp đậy xăng có bật ra đâu? sao bây giờ lại mở?) Một cách nữa là dùng chìa khóa mở cửa xe nhưng xoay theo chiều kim đồng hồ, cách này lạ quá, sẽ thử xem sao. Mở được nắp, đổ xăng đầy bình trời tối lắm rồi nên phải đi ngay.
Tôi có chiếc xe này đúng mười ba năm và rất thương nó nên không muốn thay xe khác, dù mọi người chê tôi đi xe cũ luôn thúc giục tôi đổi xe. Ai nói gì thì nói, tôi giữ xe gần như mới và sẽ giữ thêm một thời gian nữa. Mười ba năm nhưng tôi ít đi xa nên số cây số vẫn còn thấp, xe vẫn chạy tốt và đẹp đẽ, tôi không màng đến những chiếc xe đời mới với những tiện nghi hiện đại. Đối với tôi vô ích. Chiếc xe này đưa tôi đi các nơi, qua bao nhiêu vùng đất mới lạ, qua bao nhiêu chỗ làm khác nhau, qua bao ngày nóng lạnh mưa gió... Đã bao nhiêu giờ tôi ngồi trên xe, khi lái một mình tôi nói chuyện với xe, xe cũng như người bạn thân đồng hành với tôi mọi lúc. Tôi có vài chiếc xe khác trước chiếc này, xe nào tôi cũng thương cũng qúy, xe đã giúp tôi rất nhiều, tôi biết ơn xe của tôi lắm.
Khi mới mua xe về, chẳng bao giờ chúng tôi đọc cuốn manual, không phải một xe mà lần nào mua xe cũng không đọc. Tôi còn nhớ có lần mưa lớn quá, tôi lái xe một mình trên freeway. Nước mưa nhạt nhoà gương sau xe nhưng tôi không biết làm sao mở quạt nước phiá sau. Lúc ấy hoảng lắm nhưng không dám thử vặn lung tung, sợ lỡ làm gì hư hỏng món khác thì tiêu đời. Lại có lần đi trên đường có sương mù nhiều, mờ mịt chẳng thấy gì phía trước. Xe có fog light nhưng chưa bao giờ tôi dùng nên không biết mở thế nào. Nghĩ thầm về nhà sẽ đọc trong manual cho biết, rồi lại quên luôn. Hình như không phải chỉ xe, mà bất cứ món nào cũng vậy. Từ máy tính cho đến máy in, máy chụp hình cho đến điện thoại, radio hay cassette, TV hay tủ lạnh, máy giặt máy sấy hay máy cắt cỏ, vv và vv. chả bao giờ mở mấy cuốn chỉ dẫn ấy ra xem. Chỉ toàn lúc hư hỏng trục trặc gì đó mới mở ra dò đúng trang đọc đúng phần cần tìm rồi thôi. Lúc nào cũng có một ý nghĩ, khi nào rãnh sẽ đọc cho biết. Bao nhiêu món đồ hư hỏng mà mấy cuốn sách còn mới tinh, bao nhiêu cái xe đến rồi đi mà có khi mấy cuốn manual chưa mở ra một lần. Bây giờ còn tệ hơn nhiều, vì có gì thì mở internet ra tìm, nhanh hơn là mở sách. Thời đại thông tin hiện đại làm chúng tôi hư hỏng quá đi mất.
Đó là chuyện trục trặc cuối tuần qua.
Nguyệt Hạ
Cuối tháng mười 2016
Tuesday, October 25, 2016
THƠ TRẦN KIÊU BẠC
SÀI GÒN TRONG KHÚC NHỚ QUÊN
|
Có nhớ hay quên cũng là Sàigòn
Phố nghiêng vai chào nhau mừng buổi sáng Một góc cà phê phần ba ly pha đậm Một mình thả trôi vị đắng cuộc đời Không là phố quen của tuổi hai mươi Phố cũ khó tìm, người về không biết Những đổi thay đến từng dấu vết Ngóng thật lâu chưa biết ngõ ra vào Bây giờ phố xưa không còn trẻ đâu Tiếng rao đêm đã khàn hơn một chút Chiếc xe già nua mỏi hơn buổi trước Người đạp xe quen gội tóc muối tiêu Nhớ thật nhiều và quên cũng thật nhiều Không thể quên phần ba ly cà fé đậm Trong mưa khuya nhớ thương lời rao sáng Giữa nắng ngày thương nhớ tiếng rao đêm Sài gòn vẫn Sài gòn lẫn lộn nhớ quên Trong nỗi quên đã nẩy mầm niềm nhớ Bởi ngàn năm Sài gòn trong hơi thở Trái tim xa quê nhịp đập vẫn Sàigòn. TRẦN KIÊU BẠC |
Sunday, October 23, 2016
Thơ MẸ - Trần Kiêu Bạc
Trong Hư Ảo Khói Nhang Vẫn còn Thơm Mùi Mẹ
Thơ Trần Kiêu Bạc
Hồng Vân diễn ngâm
Thursday, October 20, 2016
GÓC TRÁI TIM CHO NGƯỜI Ở LẠI - Thơ TKB
Góc Trái Tim Cho Người Ở Lại
Thơ Trần Kiêu Bạc
Hồng Vân diễn ngâm
Wednesday, October 19, 2016
ĐÊM TRỞ LẠI PLEIKU - Thơ TRẦN KIÊU BẠC
...
Pleiku còn mãi với nhớ mong
Phố của tình nhân phố ngàn thông
Phố cao của núi buồn như lá
Của "Em Pleiku má đỏ môi hồng"
...
(Đêm Trở Lại Pleiku - Trần Kiêu Bạc)
Đêm Trở Lại Pleiku
Thơ Trần Kiêu Bạc
Diễn ngâm Hồng Vân
Tuesday, October 18, 2016
TÂM SỰ VỚI CÂY ĐÀN CŨ - THƠ TKB
TÂM SỰ VỚI CÂY ĐÀN CŨ
|
Hơn mười năm rồi đàn có bạn tri âm
Hay vẫn treo mình lẻ loi trên vách Trong nỗi đau dặm trường ngăn cách Biết sáu dây còn quấn quít những âm giai? Giờ xa rồi tôi thương lắm đàn ơi Lần cuối cùng đàn với tôi bên nhau khóc Từng nốt trắng đen tuôn theo nước mắt Hợp âm rời đưa nỗi nhớ lên cao Nốt ngân dài tình lưu luyến thật lâu Qua dấu lặng âm thanh thành tiếng nấc Quảng ba êm khơi sắc màu dìu dặt Cung trầm buồn bật máu những ngón tay Hiu hắt một mình đàn như rẽ làm đôi Nửa theo tôi những âm thanh câm nín Nửa ở lại bên cung sầu bất tận Bên nầy thương bên kia nhớ không cùng Đêm còn nghe từng nốt nhạc rưng rưng Ngày vẫn nhớ đàn lẻ loi trên vách Gởi chút tình về bên kia quả đất Biết bao giờ ôm lại chiếc đàn xưa! TRẦN KIÊU BẠC |
Monday, October 10, 2016
LỤC BÁT- CHUỖI THƠ RỜI - THƠ TKB
Ngày đi qua nắng thôi vàng
Đêm về có mộng cũng tan theo ngày
Xòe tay đếm những ngón tay
Đếm bao ngón ngắn ngón dài mà đau!
Trăng cười chi mãi đêm thâu
Để ai đổ bóng bên cầu trần ai
Trách chi dây buộc vào dây
Tìm nhau nào nắm được tay mà tìm
Ngày đi trờì đã sang đêm
Hỏi nhau đã đến cõi riêng bao giờ
Hay chờ đêm vuớng câu thơ
Để đêm không sáng và bơ vơ ngày
Đêm tan mà nhớ vẫn đầy
Rượu còn chưa biết tỉnh say lúc nào
Còn cuộc sống còn chiêm bao
Ngày còn mộng mị đêm vào cõi mơ.
TRẦN KIÊU BẠC
Saturday, October 8, 2016
NGĂN CÁCH, NHỚ THƯƠNG - THƠ TKB
Người đi ngăn cách tựa âm dương
Thương nhớ dệt thêm những chặng buồn
Nắng nhuộm sắc vàng ôm bóng khói
Mưa chìm màu xám phủ màn sương
Cách xa ngàn dặm nhiều thương nhớ
Xa cách một ngày lắm nhớ thương
Thương nhớ có dài hay ngắn ngủi
Cũng là tình tự gởi quê hương.
TRẦN KIÊU BẠC
Wednesday, October 5, 2016
TỰ HỎI LÒNG MÌNH - THƠ TKB
Câu hỏi quen quen chợt đến với mình
Nhờ ai cho đôi vai mình vươn lớn?
Một trí thông minh, tâm hồn trong sáng
Luân lưu dòng máu đỏ chảy trong người?
Câu hỏi ngắn thôi nhưng khó trả lời
Nếu không nhớ vai Mẹ oằn quang gánh
Áo vá vai chưa chắc che thân ấm
Sớm sương ngày, chiều ướt đẫm sương đêm
Nếu chưa biết vì sao lưng Mẹ còng thêm
Dép đứt quai không dám mua đôi mới
Vắt dòng sửa thơm cho mình lớn vội
Mẹ còn gì hay chỉ nắm tay không?
Bây giờ chỉ còn đôi mắt bao dung
Sâu thẳm nhìn con qua hương khói nhạt
Chưa trả lời mà đau như muối xát
Tự hỏi lòng dâng Mẹ được gì chưa?
Mẹ có đòi chi con trẻ ngây thơ
(Dù bao lớn Mẹ vẫn coi là con trẻ)
Chỉ cần lúc Mẹ ngủ yên ta bước nhẹ
Kéo rèm cao thêm khi gió lạnh về
Khi Mẹ đau chỉ cần đứng cận kề
Rót nước ấm, đưa Mẹ cầm viên thuốc
Lời an ủi có chi mà to tát
Mẹ rất cần ta dù nửa nụ cười
Chỉ vậy thôi và chỉ có vậy thôi
Mà sao mình vẫn chưa làm trọn vẹn
Để bây giờ xót xa nhìn ngọn nến
Loay hoay hoài lời đáp vẫn chưa xong!
TRẦN KIÊU BẠC
Monday, October 3, 2016
HẸN VỀ THĂM HUẾ - Thơ TKB
Chia tay rồi nhớ lắm Huế ơi!
Nhìn quanh sắc tím nhạt khung trời
Nước đã dâng đầy bên tả ngạn
Bên nầy hữu ngạn sóng buồn trôi
Ai đem áo lụa phơi trong nắng
Cho người khách lạ lỡ đường xa
Tay đã rời tay tình không cạn
Chờ mãi một vòng ôm thiết tha
Tình còn neo đậu khúc sông Hương
Dẫu ngàn năm nữa đời dâu bể
Xin giữ hoài bóng Huế thân thương
Mai mốt hẹn về thăm đất cũ
Tìm ai trong áo lụa ngày xưa
Huế chẳng phai lòng người xa xứ
NHớ O hoài tiếng gọi dạ thưa!
Trần Kiêu Bạc
ĐÊM MỘT MÌNH CHỜ MẸ - THƠ TKB
ĐÊM MỘT MÌNH CHỜ MẸ
Đêm thức một mình mới thấy cô đơn
Vắng Mẹ nhà như rộng thêm đôi chút
Đường về nhà bỗng dài ra hun hút
Bởi vắng một người, chỉ một Mẹ thôi
Lòng ước ao trở lại tuổi lên mười
Mẹ vá áo cứ đo dài tay áo
Cầu con lớn nhanh giữa đời giông bão
Cứ mỗi năm thêm một bước nên người
Ước chi mình về lại tuổi đôi mươi
Thấy mắt Mẹ mừng tin con thi đậu
Giọt mồ hôi khô vừa trên lưng áo
Nạm ngọc nụ cười hãnh diện về con
Phải chi còn mưa vột rớt hoàng hôn
Nép vai Mẹ cho vai mình khỏi ướt
Vời vợi tình thương nói hoài không hết
Canh cánh nỗi lo nặng đến bạc đầu
Đêm một mình dõi thấu suốt canh thâu
Ao ước là ước ao không có thật
Úp mặt vào đêm đến sưng đôi mắt
Mẹ đâu giờ… Mẹ đã khuất ngàn xa
Đêm thức một mình chờ Mẹ ghé qua…
TRẦN KIÊU BẠC
Subscribe to:
Posts (Atom)