Monday, July 29, 2013

10 BÀI HỌC TỪ HÔN NHÂN


10 bài học từ hôn nhân

  Những bài học lớn này bạn học được từ chính trải nghiệm hôn nhân của mình và nếu áp dụng, nó sẽ giúp hôn nhân của bạn luôn hạnh phúc. Bên cạnh đó, bạn cũng có thể áp dụng nó vào cuộc sống để đạt được thành công trên mọi lĩnh vực.

Người ta thường nói hôn nhân không phải chiếc giường trải đầy hoa hồng. Tuy nhiên, khi chưa kết hôn, bạn sẽ không hình dung được cụ thể những khó khăn mà mình sẽ phải đối mặt. Trên thực tế, mỗi người lại rơi vào một hoàn cảnh khác nhau nên chính hôn nhân sẽ là người giáo viên tốt nhất dạy bạn các bài học cần thiết trong cuộc sống.
Một khi bạn thực sự để tâm vào lớp học hôn nhân này, bạn có thể học được rất nhiều điều quý giá từ chính trải nghiệm của mình. Dưới đây là 10 bài học quý báu trong cuộc sống mà bạn có thể nhận được từ cuộc hôn nhân của mình.
1- Không gì có thể kéo dài mãi mãi
Cái thiêng liêng, quý giá nhất, cái tưởng chừng bất biến, chẳng thể đổi rời đó là tình yêu cũng chẳng thể kéo dài mãi mãi. Bạn sẽ nhận thức được bài học này chỉ sau 1 vài năm kết hôn.
Song cũng đừng lấy đó làm buồn phiền. Khi tình yêu phai nhạt, sẽ có nghĩa vợ chồng, tình mẫu tử... lớn dần lên trong bạn. Trong cuộc sống cũng vậy, không gì có thể tồn tại mãi mãi, song cái này mất đi lại có cái khác nhen nhóm dần.
2- Hãy suy nghĩ trước, phản ứng sau
Nếu thực hiện được bài học quý giá này, trước tiên, bạn sẽ tránh được hàng loạt cuộc cãi vã, mâu thuẫn tồi tệ nhất có thể phát sinh trong chính cuộc hôn nhân của bạn. Hơn nữa, khi suy nghĩ kĩ càng, bạn sẽ đưa ra được quyết định, sự lựa chọn tốt hơn cho mình.
Trong cuộc sống cũng vậy, hãy học cách kiềm chế các phản ứng ngay lập tức trong mọi tình huống. Thay vì phản ứng trước, bạn nên học cách suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động.


3- Kiên nhẫn luôn tốt cho bạn
Sự thiếu kiên nhẫn chỉ khiến bạn phải đối mặt với những tình huống ngớ ngẩn và khó có thể giải quyết vấn đề. Chính hôn nhân sẽ dạy bạn buộc phải kiên nhẫn trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống. Học cách kiên nhẫn với người bạn đời, kiên nhẫn trong cuộc hôn nhân của mình, từ đó bạn sẽ dần dần đạt được sự kiên nhẫn và chuyên nghiệp hơn trong công việc.
Khi đã kết hôn, bạn sẽ nhận ra, không chỉ trong cách ứng xử mà cả suy nghĩ, làm việc... mọi sự nóng vội, hấp tấp đều sẽ sôi hỏng bỏng không hoặc kết quả không như ý muốn. Trái lại, việc rèn luyện tính kiên nhẫn mọi lúc mọi nơi luôn có mang lại cảm nhận và hiệu quả tốt cho bạn.
4- Bạn không bao giờ có thể thay đổi bất cứ ai
Tuy bạn không bao giờ có thể thay đổi bất cứ ai nhưng bạn có thể tự thay đổi chính bản thân mình. Bởi thế, hãy thay đổi mình theo cách mà bạn mong muốn ở đối tác và những người khác.
Chẳng hạn, bạn muốn anh ấy quan tâm, chu đáo với mình, hãy học cách quan tâm đến người ấy hơn nữa. Có thể những gì bạn nhận được không phải là sự quan tâm của chàng, nhưng chắc chắn sẽ có một sự thay đổi khác dành cho bạn.
5- Bạn không thể tránh khỏi phải hy sinh
Khi chúng ta còn trẻ, khi mọi người chưa bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân, hẳn mỗi người đều kiên định suy nghĩ: ta là ta, chẳng việc gì phải thỏa hiệp với ai cả.
Nhưng hôn nhân sẽ dạy bạn hiểu ra rằng: không ai trong thế giới này có thể nhận mà không chịu hy sinh. Khi bạn cho đi bao nhiêu, bạn sẽ nhận được những điều tương tự. Đừng ngồi mong đợi những món quà trên trời rơi xuống mà không chấp nhận hy sinh thứ gì đó, bởi điều này là không tưởng.
6- Giao tiếp chính là sợi dây gắn kết bền vững nhất


Các nhà tâm lý học đã chỉ ra: tỷ lệ ly hôn sẽ giảm xuống đáng kể nếu các cặp vợ chồng tìm ra cách giao tiếp đúng đắn nhất. Và bạn hoàn toàn có thể học tập các kinh nghiệm giao tiếp trong hôn nhân để áp dụng cho các mối quan hệ xã hội, quan hệ công việc của bạn.
7- Thay đổi là quy luật tất yếu của cuộc sống
Sau một vài năm kết hôn, nếu bạn không còn nhận ra được chính mình nghĩa là bạn đã học được bài học vô cùng quan trọng: thay đổi là không thể tránh khỏi và bạn buộc phải chấp nhận nó.
Mọi thứ trong cuộc sống đều sẽ thay đổi, đó là quy luật tất yếu. Thay vì suy nghĩ tiêu cực, hãy học cách chấp nhận và thích nghi với sự đổi thay.
8- Người bạn tốt nhất của bạn là chính mình
Cho dù bạn đã kết hôn với một người đàn ông đến 5 năm, 10 năm hay lâu hơn nữa thì bài học bạn rút ra từ cuộc hôn nhân của mình đó là hãy biết sống cho bản thân. Sau khi kết hôn, bạn sẽ nhận ra chỉ bạn mới là người bạn tốt nhất của chính mình, không ai khác trên thế giới này tốt hơn bạn cả.
Qua bài học rút ra từ hôn nhân này, bạn sẽ biết cách sống cho bản thân hơn, quý trọng cá nhân mình và thận trọng với người khác.
9- Tiền bạc không thể mua được tình yêu và ngược lại
Một trong những bài học quan trọng khác hôn nhân dạy cho mỗi chúng ta đó là bài học về vấn đề tiền bạc. Bạn sẽ nhận thức cuộc sống một cách thực tế hơn sau khi trải qua hôn nhân, rằng tiền bạc không thể mua được tình yêu song tình yêu cũng chẳng thể mang lại giàu có về tiền bạc cho bạn.
Nói rộng ra, trong cuộc sống, không thể dùng tiền để mua chuộc tình cảm của một người nào đó. Tiền cũng không mang lại hạnh phúc cho bạn.
10- Không có gì là bất khả thi
Đôi khi bạn thực sự bất ngờ với bản thân bởi những gì bạn đã làm để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.
Những trải nghiệm này sẽ giúp bạn xóa bỏ cụm từ "không thể" ra khỏi đầu. Bởi lẽ khi bạn đủ sức làm mọi thứ để duy trì hôn nhân nghĩa là mọi thứ đều có thể xảy ra.
(Theo Lavender)

Friday, July 26, 2013

LIFE IS TOO SHORT






Life is too short



Từ hơn một tháng nay, có nhiều chuyện xảy ra làm tôi phải suy nghĩ nhiều. Những ngày dài nằm liệt giường không đi đứng được, tôi cũng xa gần nghĩ đến sự mong manh của cuộc đời. Hôm nay thế này, ngày mai không biết ra sao. Một tích tách là đã thay đổi rồi. Tôi là người mạnh khỏe, không bệnh hoạn gì, vậy mà tôi hay bị những chuyện đau đớn thật là vô duyên, vô cớ. Những món tôi bị, cũng may mắn không phải là không có thuốc chữa, chỉ phải tội là đau đớn thân xác và phải chờ thời gian thật lâu mới từ từ khỏi...

Thấy có nhiều việc xảy ra một cách bất ngờ không có gì báo trước, tôi hay suy nghĩ vẫn vơ. Tôi còn có Thầy tôi người trên 90, dù mạnh khỏe nhưng tuổi đã cao, hàng ngày tôi tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần trước để sẵn sàng chấp nhận tin xấu khi đến lúc... Tôi vẫn thường hỏi chính mình, lúc đó mình sẽ phải làm gì, phải ứng xử ra sao vv... Tôi còn có chồng và con. Tôi còn có chị em cháu chắt, bà con họ hàng và tôi cũng có bạn bè thương mến. Tôi luôn cầu nguyện xin cho những người thân được bình an. Từ buổi sáng, chồng tôi đi làm cho đến lúc bước vào cửa buổi chiều, tôi mới biết là anh về với tôi. Khi con chào cha mẹ đi học, tôi không biết được việc gì sẽ xảy ra với con và chỉ yên tâm khi con về đến nhà. Hàng ngày khi ra khỏi nhà, tôi luôn có ý nghĩ không biết mình có trở về không? Cứ như vậy, mỗi ngày là một sự chờ đợi và cầu xin. Có nhiều người nói với tôi, Trời kêu ai nấy dạ. Đúng như thế, nhưng với tôi, chỉ khi nào cả nhà quây quần với nhau, tôi mới thật sự thấy yên tâm.


Hai tuần trước tôi được tin xấu của người bạn. Chuyện chả bao giờ ngờ là sẽ xảy ra như thế. Quen nhau từ những ngày còn ở tiểu học, lên trung học rồi xa nhau một thời gian. Qua bên này gặp nhau lại, tôi và người ấy rất hợp và hiểu nhau nhiều. Đám cưới tôi bạn lái xe mấy tiếng đồng hồ đến dự. Con tôi ra đời cũng có bạn về. Ngày cưới bạn ở Việt Nam tôi không về được, nhưng khi bạn có con đầu lòng, chúng tôi gặp nhau. Rồi đời sống đi theo với việc làm. Bạn đi xa hơn, càng lúc càng xa.  Gần như mất liên lạc mười mấy năm. Nay nhận tin... tôi ngỡ ngàng, không hiểu điều gì khiến sự việc ấy xảy ra... Tôi thắc mắc mãi, giá mà có dịp gặp gỡ nhau thường xuyên, không hiểu có gì khác hơn trong quyết định ấy? Tôi lại lo lắng cho gia đình vợ con của bạn.


Ngày hôm qua tôi được tin anh vừa thoát khỏi một trận đau của căn bệnh hiểm nghèo. Thêm một chuyện để tôi thấy rõ hơn, đời sống này quá là phù du. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ mình không bao giờ biết trước. May mắn là anh bình phục và báo tin. Tôi mừng cho anh.  Nói dại, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ báo tin cho tôi hay  Cũng như người bạn tôi, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, không thể nào làm lại được, rồi sẽ ra sao cuộc sống của vợ và con?


Tôi còn may mắn ngồi đây gõ gõ vài chữ. Tôi tạ ơn Cha Mẹ đã cho tôi ra đời và nuôi nấng tôi nên người. Tôi dâng lời tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã cho tôi tồn tại đến ngày nay. Một tiếng đồng hồ hay mười phút nữa, hay ngày mai, chuyện gì sẽ đến tôi không biết được, nhưng ít ra tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần và cũng đã sống trọn vẹn cho tôi, cho tất cả những người thân yêu của tôi, đến lúc này.

Nguyệt Hạ
July 25, 2013


Wednesday, July 24, 2013

Tôi đã học được



39 điều tuyệt vời tôi họctừ cuộc sống


Tôi đã học được luôn nói lời yêu thương với người mình yêu mến. Vì rất có thể đó là lần cuối bạn thấy họ.
Omer B.Washington(Mint dịch)

Tôi đã học được: không thể làm ai đó yêu mình. Tất cả tôi có thể làm là trở thành một người được yêu mến. Những điều còn lại là tùy thuộc vào những người xung quanh.
- Tôi đã học được: dù tôi có quan tâm như thế nào chăng nữa, một số người cũng chẳng để ý tới.

- Tôi đã học được: phải mất nhiều năm để xây dựng lòng tin, và chỉ mất vài giây để đánh đổ nó. 

- Tôi đã học được: người bạn của bạn có thân thiết tới đâu, một lúc nào đó họ sẽ làm bạn tổn thương và bạn nên tha thứ cho họ. 

- Tôi đã học được: không phải vật chất nói lên bạn là ai, mà là những ai đã sống cùng bạn.

 - Tôi đã học được: đừng bao giờ để "Xin lỗi" đi cùng "Lý do".  

- Tôi đã học được: bạn có thể quyến rũ trong một khoảng thời gian ngắn. Sau đó, tốt hơn bạn nên nhận ra điều gì là quan trọng. 

- Tôi đã học được: bạn không nên so sánh bản thân với những thứ tốt nhất mà người khác làm được.
- Tôi đã học được: bây giờ, bạn có thể làm ngay một điều gì đó mà để lại hậu họa cho cả cuộc đời sau này.
- Tôi đã học được: sẽ phải đi một quãng đường dài để trở thành con người mà mình mong muốn.
- Tôi đã học được: luôn luôn nói lời yêu thương với người mà bạn yêu mến. Vì rất có thể đó là lần cuối bạn thấy họ.


- Tôi đã học được: trước khi bạn bỏ cuộc, bạn vẫn có thể đi một quãng đường dài. 

- Tôi đã học được: dù cảm thấy ra sao, chúng ta vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. 

- Tôi đã học được: hoặc là bạn kiềm chế con người của mình hoặc nó sẽ kiểm soát bạn. 

- Tôi đã học được: mặc dù một mối quan hệ có nồng nàn và ướt át tới mấy, thì nó cũng mờ nhạt dần và thay thế bởi những thứ tốt hơn. 

- Tôi đã học được: anh hùng là những người làm những điều cần phải làm, bất kể hậu quả của nó. 

- Tôi đã học được: tiền là thứ vật chất bần tiện được sử dụng để duy trì sự thành công. 

- Tôi đã học được: tôi và bạn, hai người bạn thân, có thể làm mọi thứ hoặc chẳng làm gì cả nhưng vẫn có một khoảng thời gian tuyệt vời. 

- Tôi đã học được: có những lúc người mong đợi bạn gục ngã khi bế tắc sẽ là người vực bạn dậy. 

- Tôi đã học được: có những khi tôi tức tối và tôi có quyền được tức giận, nhưng nó không cho tôi quyền được làm điều ác.
- Tôi đã học được: một tình bạn đúng nghĩa sẽ bỏ qua khoảng cách và tiếp tục khởi sắc. Tình yêu cũng vậy. 

- Tôi đã học được: chỉ vì một ai đó không yêu thương bạn như bạn mong muốn không có nghĩa là họ không yêu bạn với tất cả tấm lòng của họ.

 - Tôi đã học được: sự trưởng thành sẽ cần nhiều hơn những kinh nghiệm bạn có, nhiều hơn những điều mà bạn học được và nó ít hơn với số lần sinh nhật của bạn.


- Tôi đã học được: đừng bao giờ nói với một đứa trẻ là ước mơ của chúng quá xa vời. Và còn tệ hại hơn nữa khi đứa trẻ ấy tin bạn.

 - Tôi đã học được:gia đình không phải bao giờ cũng bên cạnh bạn. Đó tưởng như là một điều nực cười, nhưng một người không quen có thể quan tâm, yêu thương và dạy bạn cách để tin tưởng vào mọi người. "Gia đình" không có nghĩa là cùng huyết thống.

- Tôi đã học được: chẳng bao giờ là đủ khi tha thứ cho người khác. Một lúc nào đó bạn phải học cách tự tha thứ cho bản thân.

- Tôi đã học được: dù bạn có đau khổ như thế nào thì trái đất vẫn tiếp tục quay.

- Tôi đã học được: hoàn cảnh và cảnh ngộ có thể ảnh hưởng đến con người chúng ta, nhưng ta phải chịu trách nhiệm cho con người mà chúng ta trở thành.

- Tôi đã học được: một người giàu không phải là người có nhiều nhất, nhưng lại là người cần ít nhất. 

- Tôi đã học được: chỉ vì hai người cãi nhau, không có nghĩa là họ không yêu nhau. Và chỉ vì họ không cãi nhau, không có nghĩa là họ yêu nhau. 

- Tôi đã học được: chúng ta không phải thay đổi tình bạn ấy nếu chúng ta hiểu sự thay đổi của những người bạn.

 - Tôi đã học được: bạn đừng cố gắng tìm hiểu một bí mật nào đó. Điều đó có thể thay đổi cuộc sống của bạn mãi mãi. 

- Tôi đã học được: hai người cùng nhìn một thứ nhưng nhận thức khác hẳn nhau. 

- Tôi đã học được: mặc dù bạn cố gắng bảo vệ con bạn, chúng vẫn bị tổn thương và bạn cũng vậy. 

- Tôi đã học được: kể cả khi bạn chẳng có gì, bạn vẫn tìm thấy sức mạnh để giúp đỡ khi một người bạn gục khóc bên cạnh.

- Tôi đã học được: những thứ dính trên tường không định nghĩa một con người. 

- Tôi đã học được: những người mà bạn quan tâm nhiều nhất trong cuộc sống thì lại nhanh chóng biến mất nhất. 

- Tôi đã học được: thật là khó để vẽ ra vạch phân cách giữa cư xử đẹp và không làm tổn thương người khác và bảo vệ những gì bạn cho là đúng. 

- Tôi đã học được: mọi người sẽ quên những gì bạn đã nói, những gì bạn đã làm, nhưng mọi người sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã tạo ra cho họ.


Sunday, July 21, 2013

HCT - Pleime Và Tôi



Hùynh Công Tòan_Pleiku

Thân tặng TDg

     Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương

     Xin mượn hai câu trong bài hát “Còn chút gì để nhớ” của nhạc sỹ Phạm Duy để mở đầu cho bài viết này!
     Vâng! Với Pleime, tôi là người khách lạ. Tôi biết đến Pleime- Trường Nữ Trung học - khi còn ngồi trên ghế giảng đường ở …Huế.
     Những chiều bên giòng Hương Giang, anh bạn cùng lớp với tôi thường kể về ngôi trường nhỏ, nép mình dưới hàng cây cao vút, giữa lòng một thị xã vùng Cao nguyên miền Trung. Anh ấy đã có một thời ở thị xã vùng cao này với mối tình học trò dễ thương và thánh thiện.
     Trong tôi, ngày ấy, Pleime vừa xa lại vừa gần. Tôi thường hình dung một thị xã mù sương “ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông”, ngôi trường nhỏ, thấp thoáng những tà áo trắng, những tiếng cười dòn tan vỡ òa ra trong không gian tĩnh lặng.
     Số trời run rủi, nhiệm sở của tôi sau khi ra trường lại là Pleiku. Theo chuyến xe chạy than đầy bụi và khói, ì ạch leo từng ki lô mét đường, tôi đến Pleiku vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá.
     Theo thư giới thiệu của anh bạn, trong những ngày đầu ở Pleiku tôi trọ ở nhà em!

     “Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi”, Vâng! cô bé “của tôi” là như thế, dáng người mãnh khảnh, bờ vai gầy, mái tóc huyền dài ngang lưng. Đó là cô bé nữ sinh Pleime ngày xưa. Một lần nữa tôi lại có “duyên phận” với Pleime thân yêu.
     Nhà em ở đầu con dốc dài giữa phố. Đó là ngôi nhà bằng gỗ, nhỏ thôi, nhưng ở giữa một vườn cây rộng. Tôi còn nhớ cái giếng nhỏ, mỗi sáng em ra lấy nước, giếng có gàu, có ròng rọc nhưng không có tay quay. Em bảo “sợ tay quay ngược đánh phải tay” . Hồi ấy những lúc không đi làm tôi thường quanh quẩn bên em. Nhớ căn bếp rộng hơi bừa bộn vì củi, thùng tưới và các đồ làm bếp, căn bếp đầy những chữ “Chuột” viết vội bằng phấn. Em bảo nơi nào thấy chuột là em viết chữ “Chuột” vào đó để nhớ và tránh xa. Chao ơi là ngây ngô và dễ thương!.
    Em và tôi có đi thăm trường Pleime một lần, đó là lần đầu tôi đi họp nghe phân công nhiệm sở. Vì trể giờ nên ba em bảo lấy xe chở tôi đi, “tiếc” thay, xe hỏng mất yên sau, nhưng may là xe sườn ngang (kiểu xe nam) nên hai đưa tôi cũng chở nhau đi được. Em ngồi truớc, hai chân xếp một phía, tôi vòng tay sang hai bên, cầm ghi đông, đạp xe trên những dốc dài. Chiều hôm đó tôi chở em ngang trường Pleime, rồi đi về phía Biển hồ. Quá trường Phạm Hồng Thái, bên phải là một thung lũng nhỏ, em bảo đó là “Thung lũng Tình yêu”. Sau này mới biết, mọi người gọi đó là thung lũng Phạm Hồng Thái, nhưng… với tôi, đó là “Thung lũng Tình yêu” mãi mãi. Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác của buổi chiều hôm ấy, tóc em bay bay vươn vào mắt tôi, chỉ chừng ấy thôi, sao mãi vẫn không quên?!
     Khí hậu Pleiku ngày đó rất đẹp và lạ lẫm. Ngày có 4 mùa, buổi sáng, lúc tôi đi bộ theo những con dốc dài đến nơi làm việc, sương mù giăng kín trời, một lát sau, nắng lên, ấm và sáng như những ngày Xuân ở Huế. Đến trưa, trời cũng chói và nắng như những ngày Hè. Chiều về, gió lành lạnh, là vàng rơi, “đã nghe rét mướt luồn trong gió” như Xuân Diệu viết trong bài thơ “Đây Mùa Thu tới”. Nhưng ấn tượng với tôi nhất là những đêm mùa Đông, sấm ầm ì, chớp giật và mưa như trút nước, tất cả như muốn tỏ rõ sự uy nghi của núi rừng. Những đêm mưa như thế tôi và em đều không ngủ được, em quấn mềm ngồi nép một góc giường, ôm cây đàn ghi ta vừa đàn vừa hát, bao giờ cũng chỉ một bài: 

            Ôm lòng đêm
            nhìn vầng trăng mới về
            Nhớ chân giang hồ
            Ôi phù du….

                        (Phôi pha- Trinh Công Sơn)

và tôi! tôi cũng hát, hát cho em và cho cả tôi nghe, cũng chỉ một bài: 

            Sợi buồn con nhện giăng tơ.
            Em ơi hãy ngủ, anh hầu quạt đây
            Lòng anh mơ với quạt này
            trăm con chim mộng
            về bay đầu giường ...

                       (Ngậm ngùi, Thơ Huy cận, Nhạc Phạm Duy). 

Những lúc như thế tôi thấy như …không hiểu được lòng mình!.

     Những buổi chiều tà tôi thường đứng ở cửa ngõ nhà em, nhìn xuôi về phố chợ và nhớ Huế quê hương, nhớ giòng Hương Giang da diết. Không hiểu sao trong nỗi nhớ của tôi lại có bóng dáng của trường Pleime, với những tà áo dài trắng tinh khôi. Pleime ơi! ngày xưa – khi còn ở Huế - Pleime thật xa, bây giờ thì Pleime lại thật gần, thật gần nhưng sao thấy như trong ảo ảnh?!
    Tôi vẫn tiếp tục đi theo con đường cũ, không dám đổi thay. Còn em! em đi đến một chân trời khác, gần 30 năm rồi tôi không gặp và cũng không biết tin em.
    Năm trước - lúc bước vào tuổi 54 - một lần nữa, tôi lại có “duyên phận” với Pleime: tôi chuyển nhà về cạnh trường. Nghe qua thì lạ, đó mà là “duyên phận” ư? Nhưng với tôi, điều đó làm tôi yêu Pleime hơn, bởi lẽ mỗi sáng thức dậy, nhìn qua cửa sổ, tôi lại thấy trường Pleime, sân trường vắng ngắt, hàng cổ thụ chìm trong sương. Ngôi trường mới nhưng sân trường và dãy nhà bên phải vẫn như những ngày xưa. Một chốc sau, đường đến trường đông nghịt, tiếng trẻ con cười đùa gọi nhau ơi ới. Rồi chiều về, sau giờ tan học, hay vào các ngày nghỉ, ngôi trường vắng lặng, trầm buồn và lòng tôi lại rưng rưng về một Pleime ngày ấy.


        HuỳnhCôngToàn _ Pleiku


Saturday, July 20, 2013

Mai Rồi Xa








* Mai xa lắc trên đồn biên giới
(Còn một chút gì để nhớ - Thơ Vũ Hữu Định)


 

Friday, July 19, 2013

CHUYỆN ĐÃ LÀ QUÁ KHỨ



 

Truyện ngắn
Chuyện đã là QUÁ KHỨ
 

- Hôm qua tao nghe lại bài Đường Xưa, hay lắm Thương ạ.
- Nghe kỹ đi mày sẽ thấy nỗi đau của tao đâu đó trong ấy.
- Tao tưởng mày chỉ có một mối tình duy nhất ?
- Cũng chỉ một mối tình thơ dại từ ngày ấy, bảy năm trời sóng gió, vui ít buồn nhiều...
- Tao biết là sóng gió, nhưng nghĩ là mày hạnh phúc chứ ?
- Biết nói sao với mày bây giờ ?
- Thôi đừng nói, tao hiểu. Đôi khi chính tao cũng thắc mắc hoài, tại sao mình lại dại dột dễ tin người đến vậy.
- Mày biết không, tưởng họ là người hiểu mình nhất, ai ngờ họ không hiểu gì hết.
- Có chuyện gì vậy nhỏ ?
- Khi tao làm chủ đề Đường xưa, tao nói, chủ đề này và bài Đường xưa là dành riêng tặng anh đó. Vậy mà họ không hiểu gì cả.
- Oh, mày nói vậy tao cũng hiểu mà, hay là họ giả vờ ?
- Không đâu, họ không hiểu gì thật và cũng chả có cảm động tí nào.
- Tao phải nói với mày thế nào ? Đôi khi người mình tin tưởng nhất, nghĩ họ là người hiểu mình nhất lại là người tệ bạc nhất.

Huyền thương bạn hết sức. Hai đứa thân nhau từ nhỏ, từ thời học tiểu học. Đi đâu cũng không rời, chỉ phải xa nhau từ độ nhỏ Thương có người yêu. Cuộc sống làm khoảng cách giữa hai đứa từ từ lớn lên.  Chuyện tình của Thương cũng lắm gian truân, bồng bềnh.


Vào lớp mười, chàng trai ấy theo đuổi Thương không rời. Mặc cho gia đình ngăn cản, Thương bị những lời đường mật rót vào tai. Người ngoài nhìn vào không hiểu thì cho là đẹp đôi. Chứ còn gì nữa, anh hai sáu, em mười sáu. Anh ra trường có việc làm, cao lớn to con nhất trong đám bạn bè. Em bé bỏng duyên dáng mặn mà... Chả biết chàng ấy ăn nói ngọt ngào như thế nào, mỗi ngày đón đường Thương đi học, Thương không có một dịp nào từ chối. Dần dần ai cũng rõ, gia đình không bằng lòng, Thương đứng ở giữa. Nhiều buổi Huyền đến nhà, Thương nằm khóc trong phòng, bỏ học, bỏ cơm. Mẹ Thương nhờ Huyền khuyên con gái, đừng vội sa vào chuyện tình cảm sớm quá. Biết làm sao hơn, Huyền không biết nói gì với bạn ... Người đàn ông ấy đã cướp đi sự vô tư tươi trẻ của cô gái mới lớn. Giờ đây, phần lớn chỉ thấy mắt Thương sưng đỏ và nét buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt duyên dáng ngày nào. Huyền không còn dịp gặp bạn nhiều nữa vì ngoài giờ học ra, người đàn ông ấy chở Thương đi tận đâu đâu, không ai biết.



Ba năm cấp ba trôi qua, Thương đăng ký đi học sư phạm hai năm. Huyền đi học trường bốn năm. Trước khi xa bạn, Huyền đến chơi với Thương. Chả nói được gì nhiều với nhau, mặt Thương buồn hẵn đượm vẻ lo âu. Huyền cầm tay bạn an ủi, bất ngờ thấy những vết bầm tím dưới cánh tay bạn. Nỗi nghi ngờ lớn dần. Người ta đồn đại rằng người đàn ông ấy thường chở Thương lên nghĩa địa và đánh đập Thương... Huyền cho rằng người ta không ưa nên thường có những dư luận như thế. Nhưng bây giờ trước mắt Huyền, cánh tay Thương với những dấu vết ... 
- Thương này, dấu bầm gì ở tay vậy ?
 Thương hốt hoảng, vội kéo tay áo. Nhìn vào mắt bạn, Huyền nói, 
- Anh ấy ... phải không ?
- Không phải đâu, chắc tao đụng vào gì đó.
- Đừng dấu tao, tại sao lại xảy ra thế ?
Giọng Thương sũng nước mắt, 
- Anh ấy thường hay nắm tay tao thật chặt và kéo tao...
- Thôi, mày không cần nói nữa. Có đau không, tao lấy muối đắp lên cho khỏi bầm nhé.
- Không sao, vài ngày sẽ hết. Để tao thay áo tay dài.

Huyền ái ngại cho bạn. Rồi sẽ ra sao hả Thương, khi có một người như thế trong cuộc đời ? có thật là yêu thương hay chỉ là lợi dụng ? Ai sẽ bênh vực cho Thương khi chỉ có một mình với người ấy ?



Thương về nhà chồng, biết là bạn sẽ chịu đựng đủ các thứ gọi là chị chồng em dâu, nhưng có ai làm gì được. Huyền từ thành phố về làm phụ dâu cho bạn. Hôm đám cưới, chả có ai ngoài gia đình hai bên. Huyền xếp vali cho bạn, không có dịp nói chuyện nhiều. Lễ cưới ở Chùa, Huyền nghe Thầy giảng mà tâm trí lo ra, mãi nghĩ đến chuyện bạn sẽ ở lại trong căn nhà đó một mình với những người lạ chung quanh ... Thuở ấy, đưa dâu bằng những chiếc xe lam, không hoa hoè hoa sói như sau này. Cô dâu ngồi với phụ dâu một xe, chú rể ngồi xe khác. Chả hiểu tục lệ gì. Đến nhà đàng trai, cô dâu phải chui qua hàng rào kẽm gai đã được xé ra một lổ hổng. Huyền thương bạn đi theo dù người ta cố ngăn cản. Họ dắt cô dâu đi vào nhà bằng cửa sau, trước khi Thương phải bước qua ba lò lửa than nóng hực sau hè và cuối cùng nhúng chân vào một thau nước lạnh. Người dắt đường lấp liếm bảo với Huyền, 
- Vì hai người này khắc tuổi nên phải làm như vậy.

Bây giờ Huyền đã hiểu tại sao lúc nãy ở nhà gái, họ hết sức cản trở, đưa ra đủ mọi lý do để gia đình đàng gái không đi đưa con gái về nhà chồng !

Người ta đưa hai đứa vào một căn phòng, dặn ở đó. Thương có vẻ sợ, Huyền nhìn Thương, không hiểu phải nói gì với bạn. Lại gần ôm bạn thật chặt, Huyền thầm thì vào tai Thương, 
- Ráng nhé, dù sao cũng đã đến đây rồi.
Thương gật đầu, nước mắt sắp tràn ra mi. Cả buổi sáng Thương đã khóc nhiều...

Ngoài nhà nghe tiếng ồn ào, có lẽ mọi người đang ăn uống nhậu nhẹt... Huyền thắc mắc sao không thấy chồng Thương vào tìm vợ ? Chỉ mới mấy chục phút thôi mà đã như vậy sao? Huyền hỏi Thương muốn ăn uống gì thì Huyền ra ngoài lấy thức ăn cho Thương. 
- Không cần đâu, tao không đói. Mày ở đây với tao tí nữa, khi nào mày về, tao ăn cũng được.
Nói thế chứ Huyền biết, Thương sẽ nhịn đói cả ngày cho mà xem, vì cô dâu mới làm sao dám xuống nhà tìm thức ăn, chưa kể Thương còn quá trẻ để biết luật lệ trong nhà họ...


Hơn năm sau, được tin Thương sanh con đầu lòng. Huyền đến thăm Thương ở trạm y tế. 
- Mày đến tao mừng lắm, nhìn mặt con trai tao nè.
- Ừ cái mặt dễ ghét. Sanh có đau lắm không ?
K​hi Huyền từ giả sau gần tiếng đồng hồ hàn huyên, Thương dặn vói theo, 
- Nhớ đến thăm tao nữa nghe.

Nhưng rồi Huyền có chuyện phải rời thành phố sau đó. Chỉ gặp lại Thương khi con thứ hai của Thương lên hai tuổi... Rồi xa nhau. Mấy mươi năm, không liên lạc. Chẳng lỗi phải gì tại ai. Ai cũng có công việc riêng, đời sống riêng. Đôi lúc nghĩ đến nhau, thương nhau mà vẫn không tìm ra được khoảng trống nào để tìm cách liên lạc với nhau.



Như con đường đến lúc phải vào ngã rẽ. Con cái lớn lên, có chồng có vợ. Những cô gái ngày xưa nay thành mẹ, thành bà... Và liên lạc tìm gặp nhau lại. Tình bạn xưa còn nguyên vẹn. Thương nhau hơn vì nay ai cũng có thể gọi là từng trải. Hiểu nhau hơn không cần phải hỏi han gì. Vậy mà vẫn có chuyện để nói. Vậy mà vẫn cần phải nghe lời an ủi từ chính người bạn thân của mình.​ 




- Kể ra cũng buồn Thương nhỉ.
- Buồn chứ, nhưng thôi, chuyện đã là quá khứ.




Nguyệt Hạ
July 19, 2013

Monday, July 15, 2013

BÍ QUYẾT SỐNG VUI HẠNH PHÚC



Bí quyết Sống Vui Hạnh Phúc
Trầm Thiên Thu

Nhiều tiền ít tiền , không phung phí là được  
Ai phải , ai sai , mình không sai là được 
Biết ít biết nhiều , làm xong việc là được 
Người già người trẻ , mạnh khỏe là được 
Người giàu người nghèo , hoà Thuận là được 
Ông xã về sớm về trễ, miễn về là được , 
Bà xã cho ăn cơm , cơm nóng cơm nguội có ăn là được 
Người xấu người đẹp , có duyên là được 
Nhà lớn nhà nhỏ , ấm no là được 
Sung túc hay nghèo nàn , bình an là được 
Xe mới xe cũ , chạy là được 
Và......phải nhớ rằng ...
Vui cười không mệt , buồn phiền mới mệt 
Yêu thương không mệt , ghen ghét mới mệt 
Chân thật không mệt , gian dối mới mệt 
Tương ái không mệt , tương tàn mới mệt 
Rộng rãi không mệt , ích kỷ mới mệt 
Khoan dung không mệt , khó khăn mới mệt 
Khiêm nhường không mệt, khoe khoang mới mệt 
Mỉm cười không mệt, tức giận mới mệt,
Đơn thuần không mệt, phức tạp mới mệt
Tương tư không mệt, đơn phương mới mệt 
Chung tình không mệt, Đa tình mới mệt
Tình bằng hữu không mệt, tư tình mới mệt
Chân thành không mệt, giả dối mới mệt
Được mất không mệt, tính toán mới mệt
Thể chất mệt không phải mệt, tâm can mệt mới mệt 

Wednesday, July 10, 2013

TOA THUỐC TUYỆT VỜI



Một toa thuốc rất hay cả về tinh thần lẫn thể xác. Chúng ta cùng nhau tập dùng thử:

I. Sức khỏe
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một tình trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một tình trạng không có bệnh tật hay tàn tật”. 
  
  II. Bí quyết trường thọ
1. Chấp nhận với những gì mình đang có
2. Thích nghi với hoàn cảnh của mình 
  3. Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn. 

III. Phòng ngừa bệnh tật
1. Không vui quá hại tim
2. Không buồn quá hại phổi
3. Không tức quá hại gan
4. Không sợ quá hại thần kinh
5. Không suy nghĩ quá hại tỳ
6. Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha thứ và lãng quên
 
  7. Với người cao tuổi tránh tranh luận hơn thua.

IV. Thức ăn & uống trong ngày:
Một củ hành: chống ung thư
Một quả cà chua: chống tăng huyết áp
Một lát gừng: chống viêm nhiễm
Một củ khoai tây: chống sơ vữa động mạch
Một trái chuối: làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón, giảm được béo
Một quả trứng hay ít thịt nạc: chống suy dinh dưỡng
Uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày: giải độc cơ thể.

V. Triết lý của người Trung Hoa hiện đại:
1. Một Trung Tâm là sức khỏe
2. Hai Tí: Một tí thoải mái – Một tí nhiệt tình
3. Ba Quên: Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù
4. Bốn Có: Có nhà ở – Có bạn đời – Có bạn tri âm – Có lòng vị tha.
5. Năm Phải: Phải vận động - 
Phải biết cười - Phải lịch sự hòa nhã - Phải biết nói chuyện
 Phải coi mình là người bình thường.

VI. Bảo Sinh Thái Ất Chân Nhân
1. Ít nói năng để dưỡng Nội Khí
2. Kiêng sắc dục để dưỡng Tinh Khí 
  3. Bớt ăn hăng mạnh để dưỡng Huyết Khí 
4. Đừng nhổ nước bọt để dưỡng Tạng Khí 
5. Chớ giận hờn để dưỡng Can Khí 
  6. Chớ ăn quá độ để dưỡng Vị Khí 
7. Ít lo lắng để dưỡng Tâm Khí 
8. Tránh tà tâm để dưỡng Thần Khí.

VII. Hãy Dành Thì Giờ – Mẹ Thêrêsa Calcutta

Hãy dành thì giờ để suy nghĩ. Đó là nguồn sức mạnh.
Hãy dành thì giờ để cầu nguyện. Đó là sức mạnh toàn năng. 
  Hãy dành thì giờ cất tiếng cười. Đó là tiếng nhạc của tâm hồn. 
Hãy dành thì giờ chơi đùa. Đó là bí mật trẻ mãi không già. 
Hãy dành thì giờ để yêu và được yêu. Ưu tiên Thiên Chúa ban.
Hãy dành thì giờ để cho đi. Một ngày quá ngắn để sống ích kỷ.
Hãy dành thì giờ đọc sách. Đó là nguồn mạch minh triết. 
  Hãy dành thì giờ để thân thiện. Đó là đường dẫn tới hạnh phúc. 
Hãy dành thì giờ để làm việc. Đó là giá của thành công. 
Hãy dành thì giờ cho bác ái. Đó là chìa khóa cửa thiên đàng.


Làm thế nào để khỏi già?
Lê Tấn Tài
Khi nào các bộ phận trong cơ thể của con người bắt đầu thoái hóa? Già là một điều không ai tránh khỏi.
 Hiện nay các viện nghiên cứu y khoa đã cho biết một cách chính xác các bộ phận trong cơ thể của con người bắt đầu thoái hóa từ lúc nào.
 
Các bác sĩ người Pháp đã tìm thấy chất lượng tinh trùng bắt đầu suy thoái từ tuổi 35, bởi thế khi người đàn ông 45 tuổi thì một phần ba số lần người vợ mang thai sẽ dẫn đến sảy thai. Angela Epstein đã viết trong DailyMail, tuổi của các bộ phận trong cơ thể bắt đầu suy thoái như sau:
1. Não bắt đầu suy thoái lúc 20 tuổi. Khi chúng ta trưởng thành, các tế bào não bị giảm dần. Và não cũng teo nhỏ lại. Khởi đầu con người có 100 tỉ tế bào não, nhưng đến tuổi 20 con số nầy giảm dần, và đến tuổi 40 con người mất mỗi ngày 10.000 tế bào ảnh hưởng rất nhiều đến trí nhớ và có tác dụng rất lớn đến tâm sinh lý người già.
2. Ruột bắt đầu suy giảm từ tuổi 55. Ruột tốt có sự cân bằng giữa các vi khuẩn có ích và có hại. Vi khuẩn có ích sẽ giảm đi đáng kể sau tuổi 55, đặc biệt ở phần ruột già. Sau 55 tuổi bộ tiêu hóa bắt đầu xấu đi và sẽ tạo nên các bệnh đường ruột. Táo bón là một bệnh thông thường của tuổi già, cũng như dịch vị từ bao tử, gan, tuyến tuỵ, ruột non bị suy giảm.
4. Bọng đái bắt đầu suy thoái từ tuổi 65. Người già thường mất kiểm soát bọng đái. Nó bắt đầu co lại đột ngột, ngay cả khi không đầy. Phụ nữ dễ gặp trục trặc này hơn khi chấm dứt kinh nguyệt. Khả năng chứa nước tiểu của bọng đái một người già chỉ bằng nửa so với người trẻ tuổi, khoảng 2 cốc ở tuổi 30 và 1 cốc ở tuổi 70. Điều này khiến người già phải đi tiểu nhiều hơn, và dễ nhiễm trùng đường tiểu.
5. Vú bắt đầu thoái hóa từ năm 35 tuổi. Khi người đàn bà đến 30 tuổi thì vú mất dần các mô và mỡ, sự đầy đặn và kích cỡ của bộ vú bị suy giảm. Khi 40 tuổi núm vú bị teo lại và vú thòng xuống.
6. Phổi lão hóa từ tuổi 20. Sụn sườn vôi hóa, lồng ngực biến dạng, khớp cứng ảnh hưởng tới thở, nhu mô phổi giảm đàn hồi, giãm phế nang. Dung tích của phổi bắt đầu giảm dần từ tuổi 20. Đến tuổi 40 có nhiều người đã bắt đầu khó thở vì các cơ bắp và xương sườn buồng phổi bắt đầu xơ cứng.
7. Giọng nói bắt đầu yếu và khàn kể từ tuổi 65. Phụ nữ có giọng khàn và nhỏ trong khi đàn ông giọng cao và nhẹ.
8. Mắt lão hóa từ năm 40 và phần lớn phải mang kiếng, không còn nhìn rõ một vật ở xa. Khả năng tập trung của mắt kém hơn do cơ mắt yếu hơn.
9. Tim lão hóa từ tuổi 40. Khối lượng cơ tim giảm. Tuần hoàn nuôi cơ tim cũng giảm, suy tim tiềm tàng, huyết áp tăng dần. Sức bơm của tim giảm dần vì các mạch máu giảm sự đàn hồi. Các động mạch cứng dần và bị mỡ đóng vào các thành mạch. Máu cung cấp cho tim cũng bị giảm bớt. Đàn ông 45 tuổi và đàn bà 55 dễ bị đau tim.
10. Gan lão hóa từ năm 70. Chức năng chuyển hóa và giải độc giảm. Tuy nhiên gan là một bộ phận gần như không chịu khuất phục tuổi tác. Người ta có thể ghép gan của một ông già 70 tuổi cho một người 20 tuổi.
11. Thận lão hóa năm 50. Số đơn vị lọc chất thải khỏi máu bắt đầu giảm xuống ở tuổi trung niên.
12. Tuyến tiền liệt lão hóa vào năm 50. Hệ thống sinh dục nam gồm có: tinh hoàn và bộ phận sinh dục phụ như đường dẫn tinh, tuyến tiền liệt, tuyến hành niệu đạo, túi tinh và dương vật. Tuyến tiền liệt thường lớn dần theo tuổi tác. Khi tuyến tiền liệt tăng kích thước sẽ ép vào niệu đạo và bàng quang, gây khó khăn cho tiểu tiện. Nó gây nên triệu chứng tiểu ngập ngừng, tiểu nhiều lần, tăng nguy cơ nhiễm trùng tiết niệu và tiểu khó.
13. Xương lão hóa vào tuổi 35. Cho đến giữa những năm 20 tuổi, mật độ xương vẫn còn tăng. Trẻ em xương lớn rất nhanh, cứ mỗi 2 năm lại thay đổi toàn bộ xương cũ nhưng đến tuổi 35 thì xương đã lão, hiện tượng mất xương bắt đầu như một quá trình già cả tự nhiên.
14. Răng suy từ tuổi 40. Răng bị hao mòn. Dễ bị bệnh nha chu. Niêm mạc bị teo dần.
15. Bắp thịt lão hóa từ năm 30. Thông thường bắp thịt khi bị lão hoá thì được tái tạo ngay, nhưng đến tuổi 30 thì tái tạo ít hơn là lão hóa. Đến tuổi 40, mỗi năm bắp thịt bị sút giảm từ 0.5 đến 2% . Vì thế người già khó giữ thăng bằng, trở thành chậm chạp, dễ bị ngã và gẫy xương.
16. Thính giác suy giảm đi kể từ giữa năm 50 tuổi. Rất nhiều người bị lãng tai kể từ năm 60.
17. Da suy giảm kể từ năm 20. Chúng ta đã giảm dần việc sản xuất chất keo dính của da từ giữa tuổi  Việc thay thế các tế bào chết cũng chậm dần.
18. Vị giác và khứu giác giảm từ năm 60. Thông thường chúng ta có thể nếm được 100.000 vị trên lưỡi. Các vị này chúng ta chỉ nếm được phân nửa khi già và đến tuổi 60 thì không còn ngửi và nếm một cách chính xác được nữa.
19. Khả năng sinh nở của phụ nữ bắt đầu giảm sau tuổi 35, vì số lượng và chất lượng trứng trong tử cung giảm xuống.
20. Tóc lão hóa từ tuổi 30. Thông thường cứ 3 năm thì tóc cũ sẽ được thay thế toàn bộ tóc mới. Và đến năm 35 tuổi thì tóc không còn đen nhánh nữa mà ngã màu đen xám và rụng dần đi.
Làm thế nào để làm chậm sự lão hóa?
Già không phải là một bệnh nhưng già tạo điều kiện cho bệnh phát sinh và phát triển; cần chú ý một số đặc điểm sau:
- Người già thường mắc nhiều bệnh cùng một lúc, có bệnh dễ phát hiện, nhưng cũng có bệnh rất kín đáo, tiềm tàng, nguy hiểm. - Triệu chứng ít khi rõ rệt, không ồ ạt, nên khó chẩn đoán, dễ sai lạc nếu ít kinh nghiệm. - Khả năng phục hồi sức khỏe sau các trận ốm thường chậm hơn so với người trẻ, nên sau điều trị phải có thời gian an dưỡng.
Một số biện pháp làm giảm sự lão hóa:
Học thuyết âm dương của y học cổ truyền chứng minh con người là một chỉnh thể giữa âm dương, giữa khí và huyết. Luôn luôn thăng bằng với nhau từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong theo một quy luật nhất định, để duy trì sự sống của con người được bền vững dài lâu.
Vì thế muốn giảm sự lão hóa cần phải:
Về tư tưởng luôn luôn lạc quan yêu đời, chủ động gạt bỏ những cái làm ảnh hưởng đến bộ não, hạn chế tối đa nỗi cô đơn, giải quyết tốt nhất mối quan hệ xã hội và gia đình, có triết lý sống đúng; phải chú ý cả 3 vấn đề: lẽ sống, lối sống và hành động sao cho khoa học văn minh để loại trừ 7 nguyên nhân gây bệnh của Đông y là: hỷ, nộ, ưu, tư, bi, kinh, khủng.
Muốn được thảnh thơi phải có kiến thức, phải có hiểu biết để nhìn nhận vấn đề sao cho đúng đắn qua báo chí, đài phát thanh, truyền hình để làm chủ được mình và giáo dục cho gia đình, con cháu giảm các nỗi bực dọc và tự chăm lo cho mình.
Thường xuyên luyện tập đều đặn về trí tuệ và thể lực như đọc sách báo, nghe đài, xem TV, internet… đồng thời tập thể dục thể thao, đi bộ, tập thở, tĩnh tâm thư giãn, v.v… phù hợp với hoàn cảnh và sức khỏe từng người.
Sinh hoạt điều độ, không làm gì quá sức bình thường, giữ gìn trạng thái cân bằng giữa ngủ và nghỉ, giữa ăn và làm, giữa trí óc và chân tay, giữa trong nhà và ngoài trời, giữa lười và chăm, v.v… cũng rất quan trọng.
Ăn uống đúng và đủ theo khả năng của mình, không nên nghiện bất cứ thứ gì, hạn chế thịt nhất là mỡ, ăn nhiều rau quả tươi, giảm chất bột, giảm bánh kẹo, bảo đảm cân bằng thức ăn âm và dương, giữ người không béo và cũng không gầy. Nên nhớ con người là giống ăn ngũ cốc, nên thức ăn cho người phải 80% là ngũ cốc còn 20% là rau quả và các thứ khác, không nên ăn quá no, người già rất cần đạm ở đậu tương, vừng lạc, tôm cua, ốc hến…
Kiên trì áp dụng 10 bài học về sức khỏe của Nhật Bản, đất nước được mệnh danh là ‘vương quốc của tuổi thọ’ vì có tuổi thọ cao nhất thế giới hiện nay. 10 bài học đó là:
- Bớt ăn thịt, ăn nhiều rau - Bớt ăn mặn, ăn nhiều chất chua - Bớt ăn đường, ăn nhiều hoa quả - Bớt ăn chất bột, ăn nhiều sữa - Bớt mặc nhiều quần áo, tắm nhiều lần - Bớt đi xe, năng đi bộ - Bớt phiền muộn, ngủ nhiều hơn - Bớt nóng giận, cười nhiều hơn - Bớt nói, làm nhiều hơn - Bớt ham muốn, chia sẻ nhiều hơn.
Những bài học trên có tác dụng rất lớn đối với những người bị tăng huyết áp, bệnh tim mạch, ung thư dạ dày, viêm gan…
Tóm lại: Biết cách sống, ta có thể làm chậm được quá trình lão hóa, kéo dài được tuổi thọ.

Monday, July 8, 2013