Friday, December 24, 2010

TKB Xin Giữ Giùm Một Tiếng Chuông Ngân




Thơ: Trần Kiêu Bạc
Diễn ngâm: Nghệ sĩ Hồng Vân 



ﻺ MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR  
ﻺ Xin gởi đến LTPK như là một gởi gấm   
tâm tư rất sâu đậm của tác gỉa …       




Chào Sàigòn, chào cơn gió mùa Đông
Hỏi thăm những hàm răng run lập cập
Những làn môi xám màu trong gió bấc    
Tưởng lạnh nhiều,chừng mười mấy độ C
Lề đường vỡ bung dưới bước chân đi 
Guốc cao gót rung từng viên gạch vỡ 
Đêm gần khuya chờ nhau đi Thánh Lễ 
Áo đủ màu trộn vào tiếng chuông xa   


      Đêm của chúng mình, không của người ta
      Đêm của em, đêm xuýt xoa bờ vai lạnh
      Đêm của anh, đêm ngọt ngào bàn tay ấm
      Đêm đầy trời sao, “Đêm Thánh Vô Cùng”

    Bềnh bồng trong nhau giữa tiếng chuông ngân
    Dập dềnh ngoài nhau bụi đường mệt mỏi
    Nghĩ đêm dài mà đêm qua rất vội
                      Còn lại trong nhau nỗi nhớ bềnh bồng 




                                   Xin em giữ giùm một tiếng chuông ngân
                                   Rúc vào chăn êm còn vang chuông đổ
                                   Cất cho anh chút chuông lùa qua khe cửa
                                   Chuông của Nhà Thờ, chuông của tim anh!


                                


              Trần Kiêu Bạc - Hồng Vân
            Xmas-2010

Monday, December 20, 2010

TKB Tạ Lòng Tôn Nữ




TRẦN KIÊU BẠC






Sáng tinh mơ gặp mái chèo Tôn Nữ
Đẩy Thơ buồn theo dòng nước trong veo
Thấy lãng đãng tâm tình người xa xứ
Gọi Huế về bên ký ức xanh rêu

Ngắn một khúc sông mà dài trăn trở
Sóng vỗ buồn vẫn quấn quít sông Hương
Mây bay xa vẫn mang về nỗi nhớ
Thương Huế nên không ai nỡ lạc đường

Tôn Nữ ơi! Đừng làm ai say khướt
Vạt áo dài đừng lộ khoảng trăng nghiêng
Ôm nón lá chờ nắng lên khao khát
Cười ngây thơ cho má dính đồng tiền

Xin ái ngại lời hỏi thăm đôi chút
Huế có phiền, xin chớ vội không ưa
Cố nán lại dù nửa giây nửa phút
Tiếc làm chi một lời ngọt “dạ thưa”

     
 Khuya đôi mắt hẳn còn no giấc ngủ?
      Ngày hai tay còn níu chút hồn nhiên?
      Trưa còn câu hò Mái Nhì năm cũ?
      Chiều muộn đành gom nắng nhốt vào đêm?
 

       Tôi không Huế mà hồn tôi rất Huế
      Lỡ đọc Thơ Tôn Nữ bỗng xao lòng
      Chép lời thư xin tạ lòng Tôn Nữ
      Gởi vội vào tim Huế những bâng khuâng! 

Trần Kiêu Bạc
Xmas - 2010




Thursday, December 16, 2010

Suy Tư Cuối Năm




PM: Tôn Nữ Thanh Dương



Buổi ban đầu xa lạ bao bỡ ngỡ
Găp nhau đây mừng rỡ siết chặt tay
Trao tin yêu hạnh phúc phút xum vầy
Trong cuộc sống thấy vô vàn bất hạnh

Biết bao người đang chịu cơn đói lạnh
Thế giới này không lẽ đã chia hai
Người gây tội cộng thêm những thiên tai
Bên quỷ dữ bên hiền lương chịu nạn

Ta đã thấy thiên đường, và khổ hạn
Cõi trần gian muôn đói khổ tương tàn
Có nơi nào hạnh phúc thật, bình an ?
Đau xót quá... xin cùng nhau chia xẻ...

Mùa Giáng Sinh cũng là mùa Đại Lễ
Xin gửi người hơi ấm từ trái tim
Cố nhen lên ngọn lửa của niềm tin
Hòng sưởi ấm chút tình người chân thật

Xin Thưọng Đế đầy nhân từ lân tuất
Ban Bình An Nhân Ái xuống trần gian
Ban Yêu Thương Tha Thứ những gian nan
Vòng tay lớn xin cùng nhau nối lại.





Tôn Nữ Thanh Dương
Tháng 12-2010




Saturday, December 11, 2010

Kỷ Niệm Khó Quên




PM: Thanh Dương


* Thưong tặng các bạn Pleime ngày xưa
và riêng tặng Quỳnh My.

    Hôm trước nói chuyện với Quỳnh My, hắn đã nói với tôi:
    -Tao thích đọc bài mày viết về lớp mình hơn.
     -Thì mày còn nhớ gì kể cho tao nghe rồi tao viết thành bài cho mà đọc.
     Tôi trả lời Quỳnh My như vậy. Chao ơi chuyện trường lớp ngày xưa thì cũng nhiều nhưng trí óc kém cỏi này đã quên gần hết rồi. Hầu như các bạn ai cũng quên chỉ nhớ lại khi tôi nhắc đến. Tôi cũng còn nhớ được một ít, có chuyện thì rất thường, có chuyện rất độc đáo nhưng chỉ sợ khi nhắc lại thì sẽ bị "ghét". Cũng nhờ đặc biệt vậy mà tôi mới nhớ đến ngày nay.

    Những ngày đầu lớp 6, còn lạ lùng chưa quen thân ai, chưa tụm năm tụm bảy để bày trò được, không hiểu tại sao Quỳnh My, Xuân Lộc và tôi được chọn lên hát bài Tò vò. Hôm đó để chuẩn bị văn nghệ cuối năm của trường, cô Oanh vào lớp, ngó mặt ba đứa rồi gọi đứng lên đi theo cô. Hơi sợ chẳng biết có chuyện gì, ba đứa đi lên mà im re. Cô dắt ba đứa lên văn phòng và bắt đầu dạy cho hát bài Tò Vò,

         Tò vò mà nuôi con nhện
         Đến khi nó lớn nó quện nhau đi, í ì i i…
         Tò vò ngồi khóc tỉ ti
         Nhện ơi! nhện hỡi! mày đi đàng nào, í ì i i …

     Cô còn dạy đưa ngón trỏ ra và quay vòng tròn như chữ O làm giống như là tổ tò vò. Tập vài lần xong thì trình diễn văn nghệ, ba đứa nhỏ tí xíu mặc ba bộ áo dài trắng, lên sân khấu quơ quơ tay và ráng gân cổ mà gào….Thật tình mà nói cho đến nay tôi cũng không biết tò vò là con gì??? Từ đó bạn bè gọi chúng tôi là “ba con Tò vò”. Cứ mỗi lần học xong sớm, có khi thầy cô gọi vài em lên bảng hát một hai bài, có khi thì ba đứa lại lên diễn bài Tò vò trước mặt cả lớp. Nhớ mãi không quên, đến năm lớp 12, có một người bạn từ lớp 6, còn nhắc với tôi về bài múa này trong trang lưu bút của năm học cuối.
     Năm học lớp 7 rất ngắn đối với tôi, vì sau mùa hè đỏ lửa năm 72 tôi về trường trễ hơn các bạn. Sau khi đi chu du các nơi, tôi trở về học sau các bạn gần ba tháng…Trong lớp đã có thêm nhiều bạn từ các trường khác chuyển vào. Khi tôi vắng mặt, Phùng Mai, một người mới trong lớp đã thế tôi hát bài Tò Vò. Tôi nhớ mãi một người đã làm cho tôi khiếp đảm và bảo đảm là tôi sẽ không bao giờ quên được. Đó là Hoàng Thuý Huệ. Lúc đó trên hai ngọn đồi cỏ lau của trường Pleime có rất nhiều chuột, gia đình chuột có chuột cha, chuột mẹ và nhiều chuột con còn đỏ hỏn. (Viết đến đây tôi vẫn còn rùng mình…) Trong lớp biết tôi rất sợ chuột vì mỗi lần lên đồi, thấy là tôi chạy xuống không dám nhìn lại. Hôm đó, Huệ từ trên đồi chạy xuống với mấy con chuột con trong tay. Huệ đi đến gần tôi và nói cho tôi. Không kịp nhìn, tôi chạy tránh xa thì Huệ đùa dai chạy đuổi theo… Hai đứa chạy vòng vòng trong sân trường. Trống đánh báo giờ chơi đã hết, Huệ đi vào lớp và để dưới hộc bàn tôi…. Tôi đứng ngoài cửa lớp không dám vào. Đó là giờ cô Hoa, lúc cô đi đến lớp thấy tôi đứng ngoài, gọi tôi vào thì tôi nói cho cô biết chuyện như vậy. Cô bảo Huệ phải lấy đi, xong xuôi rồi tôi mới dám vào lớp, mà vẫn còn rùng rợn, ngồi học mà cứ ngó quanh ngó quẩn dưới hộc bàn và dưới chân… Eo ơi là sợ.
    Nhắc đến sợ thì phải nhắc đến sâu...
    Cái món này độc địa lắm. Hầu hết các học sinh đi học trường Pleime, Phạm Hồng Thái và Nông Lâm Súc đều đi ngang đường Trịnh Minh Thế. Con đường có nhiều cây cao bóng mát đưọc đặt tên là con đường tình sử vì rất tình và rất đẹp. Từ trên cao, mấy con sâu cứ tự nhiên thả mình xuống chơi trên đường. Nhiều khi đang đi, thấy có những con sâu thật to treo lủng lẳng trước mặt bằng những sợi tơ tí xíu. Cô nào vô phúc thì bị sâu bám trên tóc, trên áo, trước mặt thì còn thấy, sau lưng thì chẳng biết cho đến khi có ai đi sau nói hộ hay đợi đến trường thì bạn bè cho biết. Nhất là mùa mưa, sâu nở ra nhiều hơn và rơi rụng cũng nhiều. Đi học trên đường đó bọn tôi thường phải nhảy tứ tung để tránh sâu, nhiều khi bọn con gái la í oé vì sâu rớt trên người. Sâu khắp chốn, trước mặt, sau lưng, trên cao, dưới đất. Những con sâu rọm to tướng, màu xanh trong như ngọc hay xanh đậm màu lá cây, cũng có sâu màu đen nữa nhìn ghê gớm kinh khủng.
     Từ khi vào trường Nữ Pleime, hàng ngày đi học ngang Ấu Trĩ Viên Quân Đội, nơi có mấy cái cầu tuột là bọn tôi thường ghé vào chơi trên đường đi học về. Ngày nào cũng vậy, qua mấy năm liền, đến năm lớp 8 thì có chuyện xảy ra làm chấm dứt trò chơi cầu tuột này. Như mọi lần đang tuột xuống thì tôi bỗng thấy mát lạnh…Đứng xuống đất quay lại nhìn xem cái gì thì hỡi ơi, chiếc quần trắng đã có hai lổ lủng to tướng phía sau... Không phải chỉ mình tôi mà cả Bạch Mai cũng cùng chung số phận. Thôi không chơi được nữa nhưng làm sao đi về đây? Đành phải vòng tay ra sau lưng mang cặp sách che tạm. Các bạn đi với tôi đến ngã rẽ Dinh Ông Tướng rồi tôi phải đi về "đường xa ướt mưa" một mình. Vừa đi vừa cầu trời đừng gặp người quen.
    Thời gian có phong trào xe đạp mini, hầu như cô nào cũng có một chiếc đi học. Xe của tôi màu đỏ, đối với tôi lúc đó, chiếc xe ấy đẹp ghê lắm. Mới bé tí tẹo nhưng tụi tôi cũng đã có màn lạng xe đạp qua lại ép những người đi ngoài đường, không kể đi bộ hay đi xe đạp…Hôm đó cả bọn đi học về, cũng cái tật lạng xe, bọn tôi qua mặt một cậu trường Nông Lâm Súc, không ngờ cậu ta chạy nhanh lên và ép xe tôi sát vào lề đường. Lúc đó bị bất ngờ tôi đã té xuống và đo đất thẳng cẳng. Cậu ta chắc không biết nên đã chạy luôn. Đau và mắc cở, chưa kịp đứng lên thì có Quang, anh họ của Tân Duyên cũng học NLS chạy đến hỏi thăm. Tôi có quen Quang vì hay đến nhà Tân Duyên mỗi ngày. Quang bảo tôi, ngồi lên Quang chở về, vì hai đầu gối tôi bị trầy xước khá nhiều không đạp xe được nữa. (Tội nghiệp cho chiếc quần trắng của tôi, lần này thì đến phiên hai đầu gối bị rách thật to). Tại cái tật mắc cở, tôi từ chối và dắt xe đạp đi bộ về nhà! Sau này nghĩ lại thấy mình thật là dại, có người ga lăng như vậy mà còn không chịu.
    Ở trường trong giờ ra chơi, bọn tôi hay chơi trò u quạ. Không kể lớp mình mà còn rủ rê thêm các bạn lớp khác. Chia phe chia đảng xong, bọn con gái xắn áo dài lên để chạy cho dễ. Lần đó, có bạn rượt đuổi theo một bạn lớp 9/1 và vô tình nắm vạt áo dài sau của bạn ấy kéo. Không ngờ vạt áo bạn đã đi theo đà kéo, để lại bạn ấy với chiếc áo dài chỉ còn vạt trước. Lúc đó quả thật là dở khóc dở cười. Vừa sợ mà vừa buồn cười vì nhìn chiếc aó dài "cụt đuôi"...
    Có những buổi trưa ở lại trường, tôi và Bạch Mai thường lên đồi chọn những khoảng trống, nhìn quanh quẩn cho chắc ăn là không có chuột, nằm xuống đánh một giấc. Nhiều khi ngủ quên, đến giờ học buổi chiều mà cũng không thức dậy. Đúng là "tuổi ăn tuổi ngủ". Khi giật mình tỉnh dậy thì đã xong buổi học rồi. Đành ôm cặp đi về và bị điểm danh vắng mặt.

    Để kết thúc tôi xin cống hiến bạn đọc một câu chuyện có thật, vô tình mà trở thành một giai thoại độc nhất vô nhị có lẽ chỉ xảy ra với bọn học trò phá phách mà tiếu lâm của lớp tôi. Năm đó tụi tôi đang học lớp 9. Khi lớp có giờ trống vì giáo sư vắng mặt, thỉnh thoảng bọn tôi thường rủ nhau đi các trường khác hái dái mít ăn. Nói là ăn, nhưng thật sự là đi chơi cho vui thôi, chứ món đó đâu có ăn được gì nhiều. (Khi đi học, có người trong lớp luôn thủ sẳn một gói muối ớt khi cần thì có). Từ trường Pleime, đi ngược về phố, có khi chúng tôi đi đến trường Nữ Tiểu Học trên đường Lê Lợi. Có khi đi đến trường Nam Tiểu Học xa hơn một tí, trên ngả ba Hoàng Diệu, Lê Văn Duyệt. Chiều hôm ấy trên đường đi, một cô bạn rủ cả bọn đi đến trưòng Nam Trung Học, trường đó là xa nhất từ trường Pleime so với mấy trường khác. Cả bọn cải cọ nhau vì không muốn đi xa, bọn tôi hỏi tại sao phải đi xa như vậy, cô bạn ấy buột miệng ph án một c âu “xanh rờn”:
    - vì “dái” trung học ngon hơn “dái” tiểu học....
    Cả bọn im lặng hết mấy giây rồi bật lên cười muốn vỡ cả con đường Trịnh Minh Thế đang im lặng. Chúng tôi cũng biết là bạn chỉ vô tình mà nói ra vậy thôi. Nhưng có sự trùng hợp ngẫu nhiên, bạn ấy là người đẹp nhất trong lớp, lại nghe phong phanh bạn có "bồ" với anh Thưởng học Trung Học PK. Cho đến nay tôi cũng không biết câu nói đó có đúng hay không. (Bạn ơi, kể lại chuyện cũ cho vui, đừng giận nha.)

             
Thanh Dương 
  12/2010             


Wednesday, December 8, 2010

TKB Mùa Đông Còn Nỗi Nhớ



Thơ: Trần Kiêu Bạc
Hồng Vân diễn ngâm



  
 

      
   Mùa Đông qua rồi đã mang em đi
    Trời không lạnh sao lòng đông đầy gió
    Thả gió ra lại nhốt vào nỗi nhớ
    Nhớ lên nhiều mà lòng vẫn trống không 
    
   
      Ánh mắt nhìn theo như thể cuối cùng
      Đâu biết được gió Đông còn quay lại
      Em đi mang theo lửa tình đang cháy
      Thả tình yêu vào đáy vực mênh mông

      Anh bây giờ mớt biết thật mùa Đông
      Lạnh bên ngoài không bằng trong ánh mắt
      Mắt quay đi làm nỗi đau có thật
      Bao la buồn trong biển nhớ vòng cung 



      Mình chia tay nhau chắc lần sau cùng
      Đã biết được gió đi không trở lại
      Cớ sao đêm đêm nhớ em anh vẫn thấy
      Em trở về trong mây xám mùa Đông!



Thơ: Trần Kiêu Bạc
Lời Giới Thiệu: ĐÔNG NGUYÊN - Giọng ngâm: Hồng Vân

Tuesday, December 7, 2010

Tình Cô Gái Huế




PM: Tôn Nữ Thanh Dương


Kính tặng anh Trần Kiêu Bạc
và những bài Huế rất thơ, rất mộng của anh 


     
 



    Em gái Huế sao mà lãng mạn quá
     Lỡ quen rồi tình day dứt xót xa
     Lại cộng thêm chuyện văn vẻ thi ca
     Yêu da diết... yêu hơn ngoài đời thật

     Thế mới biết đất Thần Kinh văn vật
 Thi, cảnh, người... tạo mơ mộng thăng hoa
  Sông, núi, biển... trời mây gợi tình ta
  Tha thiết lắm... miền Sông Hương Núi Ngự


       
     Mười năm trời nghe sao mà ngắn ngủi
     Hai mươi năm em cũng vẫn không lay
     Bốn mươi năm tình cũng cứ còn say
     Mơ mộng hảo, thơ tình hay chơi chữ?


     Anh làm thơ rót mật hơn nữa chứ
     Em tra thêm chút vị vào tình ta 
     Lứa đôi mình gia giảm đủ mặn mà
     Như nồi bún Gia Hội chiều mưa nớ

     Như rứa hỉ, đừng hẹn hò lỡ dỡ
     Tấm tình ni, dành trọn gởi anh thôi
     Chùa Thiên Mụ chứng kiến chuyện lứa đôi
     Giòng Hương Thủy, cầu Tràng Tiền vẫn đợi


     
  Anh bên nớ, em bên ni khác lối
  Có chung cùng mộng tưởng bến trăng sao
  Chuyện yêu đương, chuyện say đắm ngọt ngào
  Mơ tao ngộ tri âm cùng tri kỷ




Tôn Nữ Thanh Dương
11/2010  






Wednesday, November 24, 2010

Bạn Xưa




PM: Tôn Nữ Thanh Dương


Thương tặng Đang, Ngọc, Tương 
và các bạn ngày xưa    
                       Bạn xưa ơi có bao giờ nhớ lại
                       Tuổi học trò thơ thẩn sách cầm tay
                       Ngoài sân trường nắng bụi đỏ tung bay
                       Mưa gió trộn đất bùn quện ngập lối

                       Nhớ ngày nào mình đi về bối rối
                       Chia tay mà cũng chẳng dám cầm tay
                       Mắt nhìn mắt chưa đủ để đắm say
                       Nuối tiếc mãi mối tình thơ ngà ngọc

                       Mấy mươi năm vẫn cố tình trông ngóng
                       Tìm kiếm hoài mong một lần nhận tin
                       Mãi trong tim ấp ủ một bóng hình
                       Ngày lại ngày vẫn biệt chim tăm cá

                       Sân trường cũ chắc thay nhiều cỏ lá
                       Hàng phượng già có còn đứng lêu nghêu
                       Chiếc trống trường đóng nhiều lớp rong rêu
                       Học sinh cũ giờ hẵn lên chức cụ

                       Tóc muối tiêu, da trở mồi lụ khụ
                       Mắt gần mờ, gối sắp mỏi lưng cong
                       Chân không vững, tay trở thành lọng cọng
                       Vẫn còn nuối tình bạn xưa da diết


                       Tôn Nữ Thanh Dương
                       Tháng 11-2010



Friday, October 29, 2010

Có Biết Đâu Một Ngày ...



PM: Tôn Nữ Thanh Dương





           Có biết đâu một ngày
          Mọi sự sẽ đổi thay
          Trái đất này đảo lộn
          Thay hết những vòng quay
ђ


           Có biết đâu một ngày
           Sự sống sẽ tàn phai
           Yêu thương không còn nữa
           Ma quỷ sẽ lên ngai

           Có biết đâu một ngày
           Tăm tối sẽ bao phủ
           Mặt trời không dậy nữa
           Đêm tối như mộng du

           Có biết đâu một ngày
           Tình sẽ vào thiên thu
           Đời người không tồn tại
           Xin ghi nhớ lời ru

                             Thanh Dương
                             Mười2ngàn10



Sunday, October 24, 2010

NĐ Tình Thơ Hai Đứa


 Nguyên Đỗ

Tình Thơ Hai Đứa

   
Hai đứa hai góc biển
Hai đứa hai chân trời
Yêu nhau không đổi biến
Yêu nhau trọn một đời

 
Hai đứa từ Phố Núi
Phiêu bồng đến hai nơi
Gặp nhau dù ngắn ngủi
Tình mênh mông biển trời
 

Hai đứa hai cuộc sống
Hai đứa hai cuộc đời
Yêu nhau một hy vọng
Tình thơ không hề vơi
 

Ốc đảo tình ta đó
Bồng lai nước nhược mơ
Tình trăng sao sáng tỏ
Như điện đèn đêm thơ
 

Một lần anh mạnh bạo
Nói rằng anh yêu em
"Anh đừng có ba xạo"
Rụng rời trái tim em
 

Một lần Em ba gai
Em thích nghe nói hoài
Anh yêu em nữa đó
Để tình không nhạt phai
 

Hai đứa hai góc biển
Hai đứa đông và tây
Tình thơ không đổi biến
Một đời thơ ngất ngây


 Nguyên Đỗ
Mười2ngàn10 




 

Mưa

     




PM: Thanh Dương


        Người nhớ ai người khóc
       Trời nhớ ai trời mưa
       Đêm nằm em trằn trọc
       Tí tách ngoài song thưa

       Mặt trời chưa ló dạng
       Giăng mắc giọt mưa thu
       Mây mù che buổi sáng
       Giữa cuộc đời phù du


       Nỗi lòng người viễn xứ
       Chất chứa nặng tâm tư
       Bao dâu bể lành dữ
       Hạnh phúc thật hay hư

       Mưa rơi vô tư lự
       Thong thả gõ nhịp nhàng
       Thời gian như thác lũ
       Tỉnh giấc thật bàng hoàng

                                         PM: Thanh Dương
                                             Mười2ngàn10





Friday, October 22, 2010

NĐ Nữ Quái


Nguyên Đỗ


Nữ Quái

 
Cảm tác khi đọc xong Kỷ Niệm những
ngày học Pleime của Tôn Nữ Thanh Dương       



                       Ai dại bảo hiền nhất là con gái ?
                       Cứ đọc bài của các chị các em
                       Đọc bốn phương, đọc buổi sáng, ngày đêm
                       Sẽ nhận ra " vẻ ngoan hiền " "quỷ quái!"

                             Vâng thật đó đọc bài của Nữ Quái
                             Ôm bụng cười nghịch phá kém gì trai
                              Nên từ nay biết con gái ba gai
                              Thì con trai sợ gì không ba xạo

                       Vâng anh nhớ, anh thật tình khai báo
                       Để về sau có "Tám lạng, nửa cân ....
                       Phá cười vui cho khuây khoả tinh thần
                       Bao uẩn ức than bay vào mây khói

                              Các Thầy ạ, phải canh chừng trò giỏi
                              Nghịch như tề, phá rứa đó, ma chê
                              Cứ đọc bài con gái thưở Pleime
                              Cười nứt bụng, chào thua bầy nữ quái
                                                      
   Nguyên Đỗ
Mười2ngàn10 


Thu Vọng ...






PM: Tôn Nữ Thanh Dương

Thu Vng ... 

 
    
  Sương sớm hôm nay xuống thật dầy
  Trời buồn ủ rủ trốn trong mây 

  Cây xanh lặng lẽ chờ ngọn gió
  Thời gian dừng sững lại vài giây



 



Sướt mướt mưa buồn giăng đây đó
Trời buồn đất cũng muốn bệnh lây
Thu năm nay đến vội vàng quá
Chưa kịp chào, Hạ đã đi qua





    U ám không gian yên tĩnh lạ
    Chờ mãi không nghe một tiếng ca
    Đâu rồi chim chóc trên cành lá
    Nắng chơi trốn tìm nơi chốn xa


   

     Lá vàng lá đỏ tựa pha mầu
    Trời chì mây xám chắc còn lâu
    Day dứt trong tâm sầu viễn xứ
    Chớp mắt qua rồi bóng bạch câu


                       


                         PM: Tôn Nữ Thanh Dương
                                20Mười2ngàn10