Sunday, December 17, 2017

"Me Too"







Vài tuần nữa tôi sẽ bước qua một tuổi mới. Lớn tuổi nên đến mùa lễ tết không còn háo hức như ngày nào, hình như còn trông cho thời gian chậm lại.Ngược lại, tuổi càng "cao", ngày tháng càng đi nhanh. Quanh quẩn đầu năm rồi lại cuối năm. Bây giờ phải nói thời gian trôi vèo vèo thì đúng hơn.

Ở đây tiếng Anh gọi là Aging, tiếng Việt là gì nhỉ? Lên tuổi? Lớn tuổi? Thêm tuổi? Tuổi về già? Tuổi cao niên? Gì thì gì chỉ biết là sắp già đến nơi, sắp nhăn nheo, sắp lụm khụm và sắp về vườn. Ngày trước ở Việt Nam gọi các ông bà bốn mươi, năm mươi là tứ tuần, ngũ tuần, nghe chữ tuần thấy ớn. Đến sáu mươi lên chức lục tuần thấy khá đạo mạo, bảy mươi thì khỏi nói, ai sống đến thất thập cổ lai hy gì gì đó coi như quý lắm, là cụ ông cụ bà đấy nhé. Bây giờ bên này người ta sống lâu, sống dai hơn nhiều, tám mươi, chín mươi là thường. Phải nói xã hội tân tiến con người hình như gan dạ hơn? có người chín lăm chín bảy vẫn lái xe hơi vù vù.  Thỉnh thoảng nghe nói cụ ông chín lăm, cụ bà chín hai làm đám cưới mới ghê. Thì ra yêu đương không biên giới và không tuổi tác. Hôm tháng sáu, tông tông bố G. Bush mừng sinh nhật chín ba còn đi nhảy dù, nhìn mà cảm phục hết sức.

Người lớn tuổi nào cũng vậy. Thêm tí tuổi là thấy thêm phiền toái, mặt mày, tóc tai, răng mắt, tay chân gì cũng có chuyện. Thị lực giảm dần theo tuổi tác, tự nhiên mắt mờ, tai yếu. Giữ gìn cách mấy đi nữa răng cỏ cũng bắt đầu lung lay, xộc xệch. Tóc tai càng chải gỡ càng rụng, chưa hói đầu là may. Mặt mày chăm sóc cẩn thận đến đâu cũng bắt đầu chảy dài, méo mó. Nhìn đến bàn tay thấy thương, toàn gân xanh chằng chịt, da dẻ thành đồi mồi nhăn nheo xấu xí.

Phụ nữ còn nhiều thứ bận tâm hơn. Khuôn mặt là nơi thấy rõ nét tàn phá của thời gian nhất. Một buổi sáng thức dậy, soi gương sẽ ngạc nhiên và thảng thốt, ủa sao mi mắt mình sụp dữ vậy nè. Ráng nghiêng đầu qua lại, ngẩng mặt lên cho khỏi thấy hai mí mắt đang cố chống lại sức hút của trái đất. Và hai bên miệng, tự nhiên có hai vệt làm như oai vệ lắm. Chưa kể đến chiếc cằm tự nhiên thành cằm đôi. Ôi làm sao kể cho hết tội ác của thời gian ghi dấu lên những khuôn trăng ngày nào. Ông chồng yêu quý của tôi thường bảo nên chổng ngược đầu xuống đất mà đi bằng tay cho khỏi bị sụp mí mắt và hai má khỏi bị xệ, vì ông ấy nói, đến tuổi rồi sẽ bị sức hút của trái đất kéo xuống, có làm gì cũng không tránh khỏi. Nghe thấy chán thì thôi.

Và như vậy phái nữ sẽ có thêm những lo lắng bên cạnh hàng ngàn thứ muộn phiền khác. Hình như mọi sự lo toan hàng ngày chưa đủ phải gánh thêm những điều không vui về mặt mày tóc tai nữa mới đáng xứng danh là phụ nữ hay sao. Đây chỉ mới nói đến diện mạo, chưa kể đến chuyện quên trước nhớ sau của trí nhớ đang dần đi vào ngõ cụt, chưa nhắc đến chuyện đau ốm nhức mỏi của tuổi mới già già...

Lúc này có phong trào #metoo, tôi cũng "me too". Nhưng không phải giống họ mà là giống những người cùng trang lứa, những người đang thấy dung nhan mình dần thay đổi với thời gian. Bây giờ câu hát "thời gian ơi xin dừng lại" có lẽ hợp tình hợp cảnh nhất.


Cuối năm xin chúc mọi người mọi nhà một mùa lễ thật ấm cúng và yên lành. 

Nguyệt Hạ
(Lt- TD)
Tháng mười hai 2017