Thursday, June 8, 2017

Vu Vơ







Cho em mượn bờ vai
Để mãi hoài nương tựa
Giọt nước mắt đong đưa
Đang chực chờ rơi xuống

Em làm anh luống cuống
Chả biết dỗ dành sao
Em anh đang nghẹn ngào
Có điều chi khó nghĩ ?


Anh hỏi để làm gì
Tại vì anh đó thôi
Làm em hờn em dỗi
Thao thức mãi trong đêm

Nhìn sâu trong mắt em
Anh thấy nỗi ưu phiền
Khiến lòng anh xao xuyến
Đâu rồi nụ cười duyên ?

Nguyệt Hạ



Wednesday, June 7, 2017

AMERICA'S GOT TALENTS 2017



Xin mời thưởng thức hai màn trình diễn đặc biệt của hai em nhỏ 12 tuổi.



 Merrick Hanna - America's Got Talent - May 30, 2017




Darci Lynne Farmer - America's Got Talent - May 30, 2017 

 

 

Tuesday, June 6, 2017

JO-ANN










Đó là một người đàn bà đẹp và có nghị lực. Từ phút đầu gặp gỡ tôi đã thấy cảm mến người đàn bà gốc Ái Nhĩ Lan ấy. Lúc đến xin việc, tôi ngạc nhiên khi thấy một người đàn bà đứng tuổi, dáng vóc cao tóc bạc phơ nhưng vẫn còn trông coi một cơ sở lớn. Nói chuyện một lúc, tôi nhận ra không những bà là chủ mà còn là một người mẹ rất thương con. Khi nghe tôi ngỏ ý muốn về đón con từ trường mỗi ngày bà bằng lòng ngay và nói với tôi rằng,

-Cô có thể mang con cô đến văn phòng vào những ngày trường nghỉ học.

Chỉ cần nghe vậy tôi biết ngay đây là một bà mẹ thật sự, hết lòng vì con cái, có như thế bà mới thông cảm cho trường hợp của những người mẹ khác. Nói chuyện khoảng 20 phút bà nhận tôi vào làm. Bà đưa tôi đi một vòng trong hãng, chỉ cho tôi nơi sẽ là văn phòng riêng, và giới thiệu tôi với vài người quanh đó. Khi về, bà đưa tôi ra tận cửa và chỉ chỗ đậu xe dành riêng. Thật là một người đàn bà chu đáo.

Thời gian làm việc với bà Jo-Ann, nhiều lần bà cho người đi mua thức ăn trưa cho cả hãng. Những lúc ngồi ăn chung, bà không còn là bà chủ nữa mà là một người mẹ hiền của chúng tôi. Mùa lễ cuối năm là vui nhất, Jo-Ann chuẩn bị và giao cho tôi gói qùa cho từng người. Trước lễ Giáng Sinh bà đặt tiệc ở nhà hàng để mọi người chung vui với nhau. 


Trong giờ làm việc rất căng thẳng vì công việc nơi đây đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối và giờ giấc không thể thay đổi. Một trong những trách nhiệm của tôi liên quan đển việc lên danh sách cho hàng trăm người mà hãng sẽ gởi đi các nơi vào những ngày cuối tuần. Nhiều lúc sai sót một con số sẽ ảnh hưởng đến cả một chương trình của bao nhiêu người. Nghe tiếng bà quát tháo hàng ngày là chuyện thường tình. Bà rất nóng tính khi công việc không vừa ý.

Jo-Ann là một người đàn bà thông minh, sắc sảo và tốt bụng. Nhiều lần tôi ở lại trễ vì chưa xong việc bà thường ngồi cạnh tôi nói chuyện. Chúng tôi nói đủ mọi chuyện trên đời. Bà kể cho tôi nghe, ngày xưa bà là một swimsuit model, một người mẫu áo tắm, gặp chồng bà một người nhạc sỹ, tài tử và ốm yếu. Bà kể chuyện nghe rất thương, khi chồng đau ốm, bà đã phải bế chồng chạy vào nhà thương. Bà nhấn mạnh với tôi điểm này. Bà nói,

-Khi yêu không thấy thực tế là sau khi sống với nhau, tình yêu không thể nuôi sống được gia đình. Lúc tôi còn trẻ, tôi chẳng biết gì, chỉ nghĩ rằng yêu nhau, cưới nhau, là đủ để có một gia đình hạnh phúc. Tôi đã lầm.

Chồng bà mất sớm, bà phải bương chải một mình với con gái còn nhỏ trên tay. Nghe bà tâm sự, tôi hiểu được sự mong manh yếu đuối của người mẹ trẻ, tâm trạng lo lắng không biết sẽ làm gì để nuôi được con. Dần dần bà đi lên từ một chân thư ký đến chức vụ manager rồi làm chủ cơ sở hiện nay. Tất cả mọi sự bà làm chỉ để dành cho con gái! Bà rất thương con dù hiện nay con gái bà đã ngoài 40, có sự nghiệp, có gia đình với ba cháu ngoại.

Khi tôi tỏ ý thán phục về ý chí và nghị lực của bà, Jo-Ann cười buồn bảo tôi,

-Cuộc đời sẽ dạy bạn tất cả một khi bạn không còn gì để bám víu vào nữa. Tự động bạn sẽ phải lo toan và tìm ra phương hướng để lo cho con và lo cho chính mình.

Tôi nghĩ rằng bà Jo-Ann rất giỏi khi tự mình tạo được sự nghiệp vững vàng như vậy nhưng cũng có thêm sự may mắn nữa. Hiếm gì người cố gắng nhưng có biết bao kẻ đã thất bại.


Thời gian tôi làm việc với Jo-Ann, bà đã 77 tuổi. Bà ra vào bệnh viện thường xuyên vì những bệnh hoạn gì đó mà bà không muốn nói ra. Nhiều lần bà đang ở trong bệnh viện từ những ngày cuối tuần, trưa thứ hai bà nằng nặc đòi về và lái xe đến hãng vì lo lắng cho công việc đang chờ đợi. Chung quanh bà không có một người thân tín nào có thể quản lý cơ sở của bà. Con gái có chồng và ở xa. Một mình bà làm để dành tiền cho con cháu và đối đầu với sức khỏe ngày càng suy sụp. Mùa lễ Tạ ơn năm đó, Jo-Ann vào nhà thương. Sau lễ chúng tôi trở lại văn phòng bà vắng mặt. Bà gọi điện thoại từ bệnh viện về dặn dò tôi những công việc cần thiết. Tôi ráng nói cho bà yên tâm để mau khỏe và trở về với chúng tôi. Dù sao nơi cơ sở này chúng tôi rất cần bà, cũng như những đứa con cần có mẹ. Thế mà Jo-Ann nằm bệnh viện luôn cho đến qua New Year, qua Tết Ta vào khoảng cuối tháng một, qua tháng hai. Một buổi sáng đang làm việc, tôi nhận được tin bà Jo-Ann qua đời. Thương tiếc nhưng không ngạc nhiên. Bà đau bệnh đã lâu nhưng vẫn cố gắng đi làm. Trước khi vào bệnh viện bà khoe với tôi đã trả hết nợ cho căn nhà, và rất vui khi nghĩ rằng bà có thể cho con gái ngôi nhà mà không phải nợ nần gì.


Người ta có thể lên án bà Jo-Ann tham công tiếc việc cho đến lúc chết vẫn còn lo làm không lo cho sức khỏe của mình. Là một người mẹ, tôi hiểu được lòng của Jo-Ann. Bà đã trải qua cảnh lo sợ không nuôi được con gái, sợ rằng không có nhà cho con ở, không có cơm cho con ăn, khi người chồng mất đi. Bà tâm niệm rằng sẽ cố gắng hết sức để lo lắng cho con được đầy đủ. Và có lẽ khi nhắm mắt bà cũng vui lòng vì để lại cho con gái một gia tài khá lớn cùng với căn nhà đã trả xong nợ ngân hàng.


Jo-Ann rất thương tôi từ phút đầu gặp và tôi cũng rất quý mến bà. Bà hơn mẹ tôi hai tuổi nên tôi xem bà như mẹ của mình. Hình ảnh một người đàn bà đầy nghị lực và ý chí cũng là một người mẹ hết mực thương yêu con mình, sẽ ở lại trong tôi mãi mãi.


Nguyệt Hạ

Mother's Day 2017