Đang mải mê trên phím đàn chợt thấy bóng người thấp thoáng trước cửa
phòng tập, Dung ngừng lại mở cửa, Ed đứng bên ngoài, tươi cười chào hỏi,
- Hi Dung, can I come in?
Không hiểu Ed muốn vào làm gì nhưng lịch sự, Dung nhích sang một bên chừa lối. Vào bên trong Ed đưa Dung mấy bản nhạc,
- Today is my birthday and this is my birthday gift to you!
Rất ngạc nhiên vì món quà bất ngờ, Dung thấy vui và cảm động.
- Happy birthday to you. And you bought me a gift? Thanks so much.
- You are very welcome.
Ed, một người bạn trong lớp piano ở trường đại học Dung mới quen được
vài tuần nay. Trong lớp mình Dung người Việt, còn lại toàn Mỹ trắng, và
hai cô Nhật cùng ba cô Đại Hàn. Mấy cô này đã đi dạy piano ở nước họ,
vào đây học để lấy credit dễ dàng. Dung học piano từ hồi còn ở quê nhà
nhưng từ ngày đi đến nay chưa có dịp tập lại. Bây giờ có cơ hội lấy lớp
học thêm vừa ôn lại vừa được tính điểm.
Tuần trước trong lớp có giờ kiểm tra, vài người Mỹ lên đàn những bài
nhạc quen thuộc, thầy Vinh dạy Dung từ ngày đó. Dung cho Ed biết đó là
những bài mình thích. Không ngờ Ed để ý và hôm nay mua tặng Dung. Một
niềm vui nhẹ chợt đến trong tâm, ít ra nơi xứ sở này cũng có những niềm
vui nhỏ đủ để mình cảm thấy không đến nỗi lẻ loi lắm. Bao lâu nay đi
học, cứ một mình lủi thủi đi đi về về, không có một người Việt nào làm
bạn, ngoại quốc thì cứ chào hỏi xã giao chứ chưa có ai thân thiện.
- You said today is your birthday, can I buy you lunch?
Ed hơi ngập ngừng,
- I didn't mean that, you don't have to.
- I don't have to but I want to. Let's celebrate your birthday.
Dung trả chìa khoá phòng tập cho văn phòng và chở Ed ra nhà hàng. Dung
dành cho Ed quyền lựa chọn nơi Ed thích. Nói chuyện vài câu Dung biết Ed
chỉ mới 19, từ tiểu bang Michigan sang Cali học đại học ngành âm nhạc.
Ed vừa học vừa làm bán thời gian trong tiệm bán nhạc cụ và share phòng
trong nhà một người đàn ông nọ. Ed không có xe và lấy xe bus đến trường
hàng ngày. Dung cảm thấy bất mãn những bậc cha mẹ bên Mỹ này, con cái
chỉ mới 18 tuổi đã ra khỏi nhà phải tự lo lấy, làm sao tránh
được chuyện sa ngã, hư hỏng khi bị dụ dỗ và mua chuộc, rồi làm sao có
được chỗ ăn chỗ ngủ đàng hoàng nếu chúng không có được việc làm ổn định?
Một tuần ba buổi học chung, Dung và Ed trở nên thân thiết. Lớn hơn Ed
năm tuổi nên đôi khi Dung lo lắng cho Ed như người chị lo cho em, dù bề
ngoài Ed cao lớn hơn Dung rất nhiều. Dung thường chở Ed đến nhà ăn cơm
Việt nam, cũng có lần Ed lãnh lương nấu spaghetti đãi Dung. Lần đó, sau
khi ăn xong, dọn dẹp bếp núc sạch sẽ cho chủ nhà, hai người vào phòng
Ed nghe nhạc. Trong phòng vừa vặn chỗ cho một tấm nệm nhỏ đặt dưới đất.
Hai người ngồi trên tấm nệm và tự nhiên cứ như nam châm hút lấy nhau.
Cảm giác cháy bỏng chưa bao giờ có. Hai người quấn quít không rời, lần
đầu tiên Dung thấy thân hình một người thanh niên đẹp như vậy. Người Ed
cứ như tượng thần David. Dung nhìn ngắm không chớp mắt làm Ed ngượng
ngùng... Quấn quít với nhau thật lâu, Dung hôn Ed và thì thầm,
- We have to stop here.
- Why, I love you, you love me. Why do you want to stop?
- Because I am older than you.
We don't want to do anything we might regret later.
- I will not be that way. I'm happy with you now, why do we worry about later?
Hai nền văn hóa khác biệt nhau nên khó giải thích cho Ed hiểu ý Dung.
Đối với Ed, người Mỹ, trai gái yêu nhau thì cứ tự do. Còn Dung tuy còn
trẻ nhưng đầu óc cổ hủ, cứ nghĩ phải để dành cho người mình sẽ thành vợ
chồng sau này. Quả là xưa như trái đất. Dung dứt khoát đi về. Ed ngạc
nhiên tưởng Dung có điều gì giận dỗi, Dung phải giải thích nhiều lần cho
Ed hiểu người VN như vậy, chẳng có gì giận hờn cả.... Có lẽ Ed nghĩ
Dung cao giá.
Hai người vẫn gặp nhau ở lớp và Dung tránh không đến nhà thăm Ed nữa.
Dung cũng buồn nhưng tự nhủ thầm, Ed không phải của mình. Hãy để cho Ed
có bạn gái ngang hàng. Mình lớn hơn Ed, có kéo dài tình bạn này rồi
cũng không đi đến đâu. Mùa hè đến, Dung chuẩn bị đi xa thăm bà con, khi
nghe tin Ed buồn bã nói,
- I know you will have good time with your cousin. I will be lonely here.
- I will call and come to visit you when I come back.
Trước ngày Dung đi, Ed mang đến một con gấu nhồi bông màu nâu thật lớn
tặng Dung và một tấm thiệp thật đẹp, trong đó Ed viết tay nét chữ đẹp
phóng khoáng,
- Hold the bear when you miss me, I will miss you when I'm alone here. Ed.
Thật là cảm động khi có người nghĩ đến mình trong lúc đi xa. Suốt
chuyến đi Dung cũng nhớ và nghĩ đến Ed nhiều. Gần đến ngày nhập học Dung
về lại thành phố, suy nghĩ mãi và quyết định chia tay với Ed. Dung hy
vọng thời gian sẽ giúp cho hai người quên đi chuyện này. Ed còn quá
trẻ, người thanh niên đó sẽ gặp người cùng trang lứa và cùng màu da.
Dung không bao giờ muốn lập gia đình với người ngoại quốc, sợ những điều
khác biệt sẽ ảnh hưởng đến đời sống gia đình sau này.
Trở lại trường, mỗi lần đến lớp Dung nhớ đến những kỷ niệm với Ed. Cố
tình tránh mặt, Dung không lấy lớp piano nữa dù rằng rất thích học đàn.
Đành chịu thôi, nếu lấy lớp đàn thì sẽ gặp Ed, làm sao mà chia tay được.
Dung buồn bã và chịu đựng nỗi nhớ nhung day dứt hàng ngày. Từng buổi ăn
trưa một mình, Dung nhớ lại khi có Ed, sau giờ học buổi sáng, hai người
thường ăn với nhau và sau đó cả hai đi làm. Những ngày cuối tuần, đi
park, đi biển, có khi đi cắm trại..., lúc nào cũng có Ed bên cạnh. Biết
bao nhiêu kỷ niệm buồn vui. Ed chìu chuộng theo ý Dung, hiền lành và
luôn làm Dung vui... Hai người chưa bao giờ cãi nhau lần nào. Nghĩ lại,
Dung cũng tiếc, biết sau này mình có gặp được người hạp tánh như thế
không?
Dung cố tìm quên trong việc học, lấy nhiều lớp hơn, cùng với công việc
hầu như Dung không còn giờ để nghĩ ngợi. Mỗi lần tập nhạc với cây đàn
organ điện mua ở tiệm nơi Ed làm từ ngày mới quen nhau,
nỗi nhung nhớ vẫn thoáng hiện trong tâm trí. Thỉnh thoảng Dung chơi lại
những bài nhạc Ed tặng, nốt nhạc nào cũng đượm âm hưởng của tình yêu
lãng mạn ngày nào. Cặp mắt đen của con gấu bông màu nâu vẫn lặng lẽ nhìn
Dung như hỏi thầm, khi nào mình gặp lại nhau...
Nguyệt Hạ
Mùa Hạ 1989