Sunday, December 17, 2017

"Me Too"







Vài tuần nữa tôi sẽ bước qua một tuổi mới. Lớn tuổi nên đến mùa lễ tết không còn háo hức như ngày nào, hình như còn trông cho thời gian chậm lại.Ngược lại, tuổi càng "cao", ngày tháng càng đi nhanh. Quanh quẩn đầu năm rồi lại cuối năm. Bây giờ phải nói thời gian trôi vèo vèo thì đúng hơn.

Ở đây tiếng Anh gọi là Aging, tiếng Việt là gì nhỉ? Lên tuổi? Lớn tuổi? Thêm tuổi? Tuổi về già? Tuổi cao niên? Gì thì gì chỉ biết là sắp già đến nơi, sắp nhăn nheo, sắp lụm khụm và sắp về vườn. Ngày trước ở Việt Nam gọi các ông bà bốn mươi, năm mươi là tứ tuần, ngũ tuần, nghe chữ tuần thấy ớn. Đến sáu mươi lên chức lục tuần thấy khá đạo mạo, bảy mươi thì khỏi nói, ai sống đến thất thập cổ lai hy gì gì đó coi như quý lắm, là cụ ông cụ bà đấy nhé. Bây giờ bên này người ta sống lâu, sống dai hơn nhiều, tám mươi, chín mươi là thường. Phải nói xã hội tân tiến con người hình như gan dạ hơn? có người chín lăm chín bảy vẫn lái xe hơi vù vù.  Thỉnh thoảng nghe nói cụ ông chín lăm, cụ bà chín hai làm đám cưới mới ghê. Thì ra yêu đương không biên giới và không tuổi tác. Hôm tháng sáu, tông tông bố G. Bush mừng sinh nhật chín ba còn đi nhảy dù, nhìn mà cảm phục hết sức.

Người lớn tuổi nào cũng vậy. Thêm tí tuổi là thấy thêm phiền toái, mặt mày, tóc tai, răng mắt, tay chân gì cũng có chuyện. Thị lực giảm dần theo tuổi tác, tự nhiên mắt mờ, tai yếu. Giữ gìn cách mấy đi nữa răng cỏ cũng bắt đầu lung lay, xộc xệch. Tóc tai càng chải gỡ càng rụng, chưa hói đầu là may. Mặt mày chăm sóc cẩn thận đến đâu cũng bắt đầu chảy dài, méo mó. Nhìn đến bàn tay thấy thương, toàn gân xanh chằng chịt, da dẻ thành đồi mồi nhăn nheo xấu xí.

Phụ nữ còn nhiều thứ bận tâm hơn. Khuôn mặt là nơi thấy rõ nét tàn phá của thời gian nhất. Một buổi sáng thức dậy, soi gương sẽ ngạc nhiên và thảng thốt, ủa sao mi mắt mình sụp dữ vậy nè. Ráng nghiêng đầu qua lại, ngẩng mặt lên cho khỏi thấy hai mí mắt đang cố chống lại sức hút của trái đất. Và hai bên miệng, tự nhiên có hai vệt làm như oai vệ lắm. Chưa kể đến chiếc cằm tự nhiên thành cằm đôi. Ôi làm sao kể cho hết tội ác của thời gian ghi dấu lên những khuôn trăng ngày nào. Ông chồng yêu quý của tôi thường bảo nên chổng ngược đầu xuống đất mà đi bằng tay cho khỏi bị sụp mí mắt và hai má khỏi bị xệ, vì ông ấy nói, đến tuổi rồi sẽ bị sức hút của trái đất kéo xuống, có làm gì cũng không tránh khỏi. Nghe thấy chán thì thôi.

Và như vậy phái nữ sẽ có thêm những lo lắng bên cạnh hàng ngàn thứ muộn phiền khác. Hình như mọi sự lo toan hàng ngày chưa đủ phải gánh thêm những điều không vui về mặt mày tóc tai nữa mới đáng xứng danh là phụ nữ hay sao. Đây chỉ mới nói đến diện mạo, chưa kể đến chuyện quên trước nhớ sau của trí nhớ đang dần đi vào ngõ cụt, chưa nhắc đến chuyện đau ốm nhức mỏi của tuổi mới già già...

Lúc này có phong trào #metoo, tôi cũng "me too". Nhưng không phải giống họ mà là giống những người cùng trang lứa, những người đang thấy dung nhan mình dần thay đổi với thời gian. Bây giờ câu hát "thời gian ơi xin dừng lại" có lẽ hợp tình hợp cảnh nhất.


Cuối năm xin chúc mọi người mọi nhà một mùa lễ thật ấm cúng và yên lành. 

Nguyệt Hạ
(Lt- TD)
Tháng mười hai 2017



Friday, November 17, 2017

HISTORIA DE UN AMOR - Carlos Eleta Almarán





Chuyện Tình Yêu  - Histoire D'un Amour - Cs Ngọc Lan

 

HISTORIA DE UN AMOR - Carlos Eleta Almarán

Chuyện Tình Yêu - Lời Việt: Phạm Duy

Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy tuyệt như mơ
Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy đẹp như thơ
Mình làm quen nhau trên đường vắng khuya
Dìu nhau qua bao nhiêu hè phố mưa
Ngồi ôm nhau công viên lạnh giá...

Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy đầy mộng mơ
Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy thật kiêu sa
Và trần gian thênh thang chỉ có ta
Mình cho nhau yêu thương rồi xót xa
Rồi chia ly rồi đến phôi pha...

Đến bây giờ anh đã là cánh trắng chim bay sâu chân trời
Đến bây giờ em đã là bóng dáng cô liêu trong ngậm ngùi
Đến bây giờ em vẫn buồn nhớ...
Đến bây giờ anh xóa tình cũ
Đến bây giờ em hóa tượng đá
Đứng thiên thu trong mong đợi chờ...

Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy giờ còn đâu?
Chuyện tình yêu đôi ta ngày ấy thành thương đau
Một mình em lang thang đường phố khuya
Tìm anh trong công viên đầy gió mưa
Kỷ niệm ơi đừng chết trong ta...


Thursday, November 16, 2017

HOA TRÁI MÙA THU






Tháng mười một, trời đất xám xịt, thỉnh thoảng có vài tia nắng yếu ớt sáng lên đôi phút rồi lại bị mây che đi. Vậy mà vườn nhà vẫn có hoa, có trái, màu sắc đậm đà trong khung cảnh ảm đạm buồn thiu.

Bên cạnh hoa hồng các thứ, còn có các loại hoa khác. Năm nay cúc vàng được mùa, rất nhiều, rất đẹp. Hoa không lên cao được nên lăn đùng ra đất nằm vạ. Thân cúc yếu dòn nên ngả nghiêng ngả ngửa... Chống đàng này cây ngả đàng kia, đành chịu thua, Thôi thì cho bọn cúc muốn dựa đâu thì dựa, muốn nằm ngồi đâu tùy ý.




Trong góc vườn có một cây xoài bị bỏ quên từ nhiều năm trước, vì hết đất trồng, nên vẫn để trong chậu. Mùa xuân vừa qua thấy tội nghiệp dù không chăm sóc cây vẫn vươn lên cao, không đủ nước nhưng cây vẫn sống, thế là mang ra hạ thổ. Vậy mà cây cho trái, mùa đầu nên chỉ vài trái, và có một trái rất lớn. Nhìn trái xoài khổng lồ treo cạnh mấy trái bình thường thật lạ mắt. 

Năm nay ngoài hoa cúc có nhiều, cây ổi cũng có hàng trăm trái. Quá nhiều, có nhiều cành trĩu nặng và gãy ngang trước khi mình kê cây chống đỡ. Mình đã hái mấy thùng mang chia cho chị em và mang vào sở, vậy mà vẫn còn. Và giàn chanh dây vẫn sum suê hoa lá, trái không nhiều nhưng vẫn có lai rai, thích lắm.

Thêm chục trái lựu lớn từ cây nhà chị. Mùa này trời lạnh, lại được mùa trái cây và hoa. Hy vọng sẽ có hoa cho đến Tết.



  

Saturday, November 11, 2017

PERSIMMON PUDDING



Bánh Trái Hồng 




 Hàng năm đến khoảng lễ Tạ Ơn, Nguyệt Hạ thường được anh chị cho rất nhiều quả hồng dòn và hồng mềm. Nhà anh, nhà chị ai cũng trồng cây hồng và rất sai trái. Năm nào cũng có nhiều, ăn không kịp, trái chín mềm rục có khi hư phải bỏ đi rất phí.

Nguyệt Hạ làm bánh thấy rất ngon, xin chia xẻ với các bạn cách làm.

 



Vật liệu:

4 quả hồng lớn, chín mềm (hồng mềm hay hồng dòn)
1 cup sữa tươi
2 trứng gà, đánh tan
2 tbsp bơ, để cho chảy
1 cup bột mì
1/3 cup đường (có thể dùng ít hơn vì quả hồng đã ngọt sẵn)
1 tsp bột nổi
1/2 tsp bột quế
1/2 tsp muối
1/2 tsp vanilla (tùy ý)

Cách làm:

1. Cắt đôi quả hồng, dùng muỗng lấy thịt hồng cho vào tô, bỏ vỏ, bạn sẽ có khoảng 2 & 1/2 cup. Dùng nĩa (hay cái dầm) dầm cho trái hồng ra miếng nhỏ, không cần nhỏ lắm.



2. Cho sữa, trứng, bơ vào tô hồng trộn đều.

3. Trộn bột, đường, bột quế, bột nổi và muối vào tô khác, sau đó cho hỗn hợp bột vào tô trái hồng trộn tất cả với nhau, (tùy ý bạn nếu muốn dùng vanilla).

Cho vào khuôn đã tráng dầu chung quanh:





4. Đặt khuôn vào lò nướng 350 độ F, khoảng 30 - 40 phút là được. Sau 20 phút, lấy giấy bạc để lên mặt vì trái hồng ngọt rất dễ cháy (không cần bọc chung quanh khuôn). Độ sau 30 phút thử bằng cây tăm hay mũi dao, nếu lấy ra không dính là bánh chín. Nếu chưa được, để thêm khoảng 5 phút và tbử lại.

*** Tùy mỗi lò nướng khác nhau, các bạn canh chừng vì bánh rất dễ cháy. Khi bánh gần chín nếu mặt bánh chưa đậm màu, lấy giấy bạc ra, để thêm trong lò chừng 5 phút nữa là được.

*** Bánh thuộc dạng mềm, hơi ướt. Nếu thấy bánh ướt quá, để không đậy vài giờ, bánh mất hơi nước sẽ khô hơn.







Bánh ngon, mềm và rất thơm. Bạn cũng có thể dùng kèm với kem.




(Nếu không có hồng, bạn có thể làm với trái lê hay táo cũng rất ngon.)


Chúc các bạn thành công.

Nguyệt Hạ





Sunday, November 5, 2017

TIẾNG GỌI MẸ





 


Có một người Mẹ trẻ nói cùng tôi
Khi sinh con ra tuổi còn quá trẻ
Nhìn con trong nôi không xưng là Mẹ
Cũng chưa dám một lần gọi đó là con

Hạnh phúc nầy Mẹ quá đỗi ngạc nhiên
Như bỗng dưng vàng ròng rơi vào túi
Tiếng gọi con ngập ngừng qua lời nói
Mình đây sao? Mình là Mẹ đây sao?

Thời gian qua con biết nói lời đầu
Con gọi “Mẹ “ như trời cao sắp sẵn
Đến lúc đó Mẹ nghe lòng thanh thản
Nhận ra mình vừa hết một cơn mơ

Con là con của Mẹ tự bao giờ
Dây thân ái buộc nhau từ kiếp trước
Dù cản ngăn không bao giờ ngăn được
Bởi con gắn liền từ nhau Mẹ mà ra

Có một người xạ thủ bạn tôi xưa
Kể chuyện cũ ra pháp trường xữ bắn
Khi đạn vừa bay ra khỏi đầu khẩu súng
Là nghe vang rền hai tiếng “Mẹ ơi”!

Tiếng Mẹ ơi! Mừng rỡ hay ngậm ngùi
Từ đầu cuộc đời hay khi kết thúc
Mãi là tiếng kêu từ trong máu thịt
Của người con mang ơn Mẹ ngàn thu!

TRẦN KIÊU BẠC 
(nhân Lễ Mẹ Tháng 5)

THƠ BỐN CÂU


THƠ BỐN CÂU 
(DÒNG THƠ TIẾP NỐI)


Giai thoại Thơ Đường Trung Quốc có kể chuyện “Bốn Câu Là Đủ Ý”: Có một chàng thư sinh trẻ tên Tố Vịnh quê ở Lạc Dương đến Tràng An dự kỳ thi Hội.
Đề thi được ra là “Chung Nam vọng dư tuyết” (dịch nghĩa: Núi Chung Nam ngắm tuyết còn sót lại). Thí sinh phải làm bài thơ năm chữ tả cảnh gồm sáu vần trong mười hai câu.

Tố Vịnh suy nghĩ và trầm ngâm, sau cùng chỉ viết ra bốn câu như sau:

(phiên âm Hán Việt)
Chung Nam âm lĩnh tú
Tích tuyết phù vân đoan
Lâm biểu minh tễ sắc
Thành trung tăng mộ hàn.

(dịch nghĩa)
 Đỉnh phía Bắc núi Chung trơ trụi
Mây và tuyết thường đọng lại
Phía ngoài rừng ngày sáng rỡ
Trong thành thì giá buốt hơn.

Viết xong, Tố Vịnh đứng lên nộp bài. Quan chủ khảo xem, ngạc nhiên hỏi: Sao không làm trọn mười hai câu? Tố Vịnh cười nói: “ Khi làm thơ viết văn, đáng đi thì đi, đáng dừng thì dừng. Ý tôi đã hết, há có thể lải nhải viết bừa cho đủ số câu?”

Theo trường qui, với bài thơ thiếu tám câu, Tố Vịnh sẽ bị đánh rớt. Nhưng quan chủ khảo sau khi thấy lạ, đọc kỹ bài thơ thì thấy dù chỉ bốn câu, thí sinh đã tả cảnh rất hay, từ ngọn núi đến rừng cây, từ ngày sáng đến chiều tà qua cái lạnh khi tuyết xuống. Ý thơ toàn vẹn, quả là thơ hay!
Ông cảm kích bèn tâu Vua, đề nghị phá lệ, cho Tố Vịnh đỗ Tiến Sĩ. Việc đó thành một giai thoại trong thi cử ở Trung Hoa. Sau nầy bài thơ của Tố Vịnh được tuyển vào Đường Thi Tam Bách Thủ, thành một kiệc tác được lưu truyền dài lâu. 
(theo Hoài Anh/ Giai Thoại Thơ Đường và Tác Giả/ Nhà Xuất bản Văn Nghệ 2002)


“Bốn Câu Là Đủ Ý”, tôi suy nghĩ hoài! Vâng, thì không cần nhiều, chỉ cần bốn câu thôi!     
Tôi sẽ đưa ra vài bài bốn câu, không dám cho là Tứ Tuyệt vì dù muốn tạo ngạc nhiên hay gây ra cái mới ở câu cuối vẫn thấy đâu đó ý thơ còn vụng về, luật thơ chưa thể chỉnh như thơ cổ, và việc gây thỏa mãn cho người đọc chắc không thể chu toàn, nên chỉ dám mạo muội gởi đi như sau:

TỨ TUYỆT

Làm thơ viết chỉ bốn câu
Như phòng kín cửa như lầu một căn
Như giày vừa khít bàn chân
Vẫn tròn đủ ý dẫu văn ít lời.

ĐẾM LẠI THỜI GIAN

Chia tay năm ấy bảy mươi lăm
Giờ chừng đã quá bốn mươi năm
Dẫu ngày dài thêm hay ngắn lại
Chờ nhau trăng khuyết tới trăng rằm.

PHÂN NỬA

Cà phê rơi giọt nửa ly
Bước thêm nửa bước thầm thì nửa câu
Tóc xanh bạc nửa mái đầu
Tình yêu xẻ nửa cho đau nửa đời!

MỘT CHÚT THỜI GIAN

Một sát na hạnh phúc
Bằng cả đời hy sinh
Cả đêm nằm thao thức
Chờ sát na bình minh.

TẾT
Phải chi trở lại khi mười tuổi
Áo mới xênh xang chẳng biết buồn
Bây giờ tóc pha màu sương khói
Đón Tết xa nhà nước mắt tuôn!

BỖNG GẶP MÙA XUÂN

Mai vàng chợt nở quanh đây
Dù là hoa giả cũng bày sắc Xuân
Tết như còn lạc bước chân
Mà Xuân vẫn đến theo vần thơ say!

TỰ HỎI LÒNG MÌNH

Sao tình đi lạc mới tìm nhau?
Quên lúc bên nhau thuở ban đầu
Tìm nhau mới biết tình đi mất
Tình đã xa rồi mới biết đau!

NÓN HUẾ

Huế ơi sao có nón bài thơ?
Khuấy động tim ai lúc đợi chờ
Thơ đan trên nón thơ mời gọi
Xa nón rồi tiếc ngẩn tiếc ngơ!

TẠI MƯA

Mưa làm anh ướt loi ngoi
Làm sao găp được mà đòi gặp em
Mưa làm em ướt lem nhem
Áo em ướt mỏng không thèm gặp anh.

BÊN MỒ MẸ

Ngồi bên mồ Mẹ cỏ còn xanh
Mất Mẹ như dao cắt thân mình
Cỏ đã thay màu nay vàng úa
Vết thương vẫn đỏ mãi không lành.

MỴ CHÂU

Yêu thương đến thác vẫn còn
Dấu lông ngỗng trắng vết son không mờ
Mặc ai dối gạt tình thơ
Thuỷ chung một kiếp đợi chờ ngàn năm!

TRỌNG THUỶ

Tạ tình anh khóc khúc Mỵ Châu
Một nỏ oan khiên mấy gánh sầu
Non nước chưa tàn cơn khói lửa
Anh dìm tình hận đáy giếng sâu!

NHỚ THẦY 1
(tưởng nhớ mà không khóc như lời Thầy Nguyễn Xuân Hoàng dặn)

Ngập ngừng Thu mới ghé qua đây
Lá ngập ngừng rơi tiếc nhớ Thầy
Nửa gánh văn chương chưa thoả chí
Một đời giáo chức đã tròn vai.

NHỚ THẦY 2

Biền biệt xa “Căn Nhà Ngói Đỏ”*
Cô độc như “Người Đi Trên Mây”**
Ai tiếc ai thương xin gởi lại
Thầy đi phủi sạch nợ trần ai!

BUỒN MỘT MÌNH

Đun thêm vài que củi 
Cho ngọn lửa bùng lên
Tưởng buồn thành tro bụi
Mà buồn vẫn y nguyên.

NỮ TIẾP VIÊN

Quanh em tràn ngập tiếng cười
Tràn ly bia lạnh ngập mùi đàn ông
Đêm đêm trang điểm má hồng
Soi gương mới biết mình không nụ cười!

CUỐI NĂM

Nhìn tờ lịch cuối sắp rơi
Một năm sắp hết một đời sẽ qua
Lạ thay vẫn nhớ quê nhà
Năm nào cũng vậy cũng ta với mình!

CHÔN THƠ

Thử chôn thơ vào đất
Xem thơ chết được không
Nào ngờ thơ không mất
Mà nở hoa trắng đồng.

HẠNH PHÚC

Cây hạnh phúc lang thang hoài đâu đó
Đôi tay trần tìm mãi chẳng được đâu
Hay hạnh phúc mất đi rồi mới có
Không bây giờ không cả đến ngàn sau!

TRONG MƠ

Nằm mơ thấy Mẹ còn xanh tóc
Tay dắt con đi đến cỗng trường
Xa Mẹ mấy giờ mà con khóc
Giờ xa muôn kiếp mãi còn thương!

BÀ TẮM CHÁU
(kính tặng quý Bà Nội Bà Ngoại)

Hôm nay tắm cháu sạch trơn
Ngạc nhiên thấy cháu dài hơn thường ngày
Áo quần chật chẳng kịp thay
Bà mong cháu lớn lòng đầy niềm vui.

XÍCH LÔ
Người ta hai bánh ngược xuôi
Có người bốn bánh cười tươi bốn mùa
Còn mình ba bánh sớm trưa
Đạp đôi chân mỏi may vừa đủ ăn!

QUẬN BƯỞI 

Nghe nói Quận Cam thành Quận Bưởi
Từ ngày thẩm mỹ bước lên ngôi
Vòng một không còn vòng một nữa
Sửa to nên đáng gọi vòng mười!

EVA và ADAM

Cầm tay trái táo ngập ngừng
Nửa như muốn cắn nửa mừng nửa lo
Một bên nhận một bên cho
Adam chìm đắm bên bờ Eva!

TIẾC 
(theo Ca Dao Việt Nam)

Thương em anh nối sợi dây dài
Thả đo lòng giếng thử đêm ngày
Đắn đo chưa biết sâu hay cạn
Giếng cạn nên đành tiếc sợi dây!

TẠM NGƯNG

Thơ bốn câu chuyên chở buồn vui
Buồn nghe thơ hát khúc ngậm ngùi
Vui thấy cuộc đời như trẻ lại
Bốn câu ngưng đọng nét son tươi!

* và ** là 2 tác phẩm của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng


TRẦN KIÊU BẠC 

TRONG VÒNG TAY HUẾ



Chân chạm Huế rồi, Huế của ai!
Không còn mơ nữa giấc mộng dài
Huế đã đưa tay cho mình nắm
Lần đầu ôm Huế sướng từng giây

Huế đã trở mình lúc tinh sương
Hoà trong máu thịt khúc yêu thương
Nắng chợt lên cao vàng buổi sớm
Mưa vội hắt hiu xám phố buồn

Đêm lắng sông Hương sầu tiếng nhạc
Giọng Huế hò cao vượt cõi mây
Cung Thứ làm lòng mình se sắt
Đàn rơi ốt dột những âm giai


Huế sẽ vì ai nở sắc tươi
Huế đã không quên lúc ngậm ngùi
Huế của ngàn năm luôn mãi Huế
Lắng trong đau khổ đọng niềm vui

Muốn cầm tay Huế giữ thật lâu
Thì thầm với Huế một đôi câu
Mai mốt có đành chia tay Huế
Thương tiếng “ Dạ Thưa” đến bạc đầu

Da Huế mềm như tuổi hai mươi
Mắt Huế điểm trang sắc rạng ngời
Ai đã cho đi niềm lưu luyến
Huế của ai, giờ Huế của tôi!

TRẦN KIÊU BẠC


(gặp Huế đầu năm 2017)

Thursday, October 26, 2017

Lời Nhắn Nhủ







...... Chịu khó dành thời giờ cho văn nha cô .  Viết cho bộ óc em không những làm việc mà còn bắt được những suy tư mới lạ trong một giây phút nào đó.  Những giây phút suy tư và phản ảnh sự sống cũng như khả năng đem suy tư vào bài viết là những thành công trong những bước đi của nhà văn .  Rồi một ngày nào đó tư tưởng và niềm suy tư được đặt vào các nhân vật trong truyện ngắn hay dài là phần thưởng của những ngày tháng tìm nguồn mới lạ trong mình .  Chúc NH những ngày vui hạnh phúc .chi .



 Ngày hôm qua nhận thư chị TH, chị viết như trên. Thật là cảm động. Chị lúc nào cũng khuyến khích nâng đỡ tôi. Thật tình tôi rất thích viết, viết hàng ngày, viết hàng giờ. Nhưng chung quanh có nhiều việc phải làm, và đụng đến việc nào cũng thích, cũng say mê và bắt đầu là không bỏ được. Vì vậy mà cả năm nay tôi không có đủ giờ để viết bài. Trong tài sản của tôi có rất nhiều bài viết bỏ dở. Truyện dài có, truyện ngắn có, bài viết có..... thơ cũng có, đủ cả. Vậy mà mỗi lần nhìn lại, tiếc nuối, rồi đóng lại. Tôi có đủ kiên nhẫn nhưng không có đủ thời gian để hoàn thành những tác phẩm dở dang. Tự an ủi, thôi bắt đầu một trang mới vì để tìm lại cảm xúc cũ tốn nhiều giờ hơn. Sau đó lại thêm những trang dở chừng vì có việc khác kêu réo......
 
Cứ như vậy, vài tuần rồi vài tháng và hình như gần cả năm rồi. Mỗi ngày tôi vẫn viết nhưng viết cho mình, viết ra những ý nghĩ thật lòng. Viết cho mình nên dễ hơn, viết một câu, một đoạn ngắn kể lại những gì xảy ra trong ngày, ghi lại những ý nghĩ thoáng qua. Chữ nghĩa ý tưởng không cạn nhưng thời gian không đủ và những việc khác lôi cuốn - không nhiều hơn nhưng cũng ngang bằng với chuyện viết lách. Thêm vào những chuyến đi, chỗ này chỗ nọ, nhiều điều hứng thú mới lạ trong cuộc sống. Mỗi lần về sau một chuyến đi xa, háo hức lắm khi nhìn những bức hình trong máy, những tưởng sẽ post lên và viết về nơi chốn mình đã đến, đã đi ngang qua. Mong được kể lại những cảm xúc mới khi đặt chân đến vùng đất lạ, cũng thèm được viết ra cảm tưởng khi trở lại vùng đất cũ. Vậy mà ngày qua tháng lại, bao nhiêu chuyến đi, bao nhiêu hình ảnh để quên, cảm giác háo hức khi mới về từ từ nguội đi vì những chuyện khác dồn dập đến.

Bây giờ những giòng chữ của chị nhắc cho tôi phải cố gắng nhiều hơn. Có thể sẽ phải thức khuya hơn, dậy sớm hơn để có thể thực hiện điều mình yêu thích. Khổ nỗi tôi có nhiều thứ thích làm quá, phải làm sao? Thứ nào cũng khiến tôi say mê không dứt ra được. Và thứ nào cũng muốn làm hoàn toàn không muốn bỏ dở dang. Khó thật.

Nguyệt Hạ
Oct 26, 2017

Friday, September 8, 2017

Passion Fruits



Năm nay hạn chế nước tưới cây, nhưng giàn Passion Fruit này vẫn lên rất mạnh, rất nhiều hoa lá. Trái ít hơn so với năm trước.

Sau trận cháy lớn nhìn thấy hoa trái xanh tươi, thật thanh thản nhẹ nhàng.












..

Saturday, September 2, 2017

LA TUNA FIRE


Tối qua trên đường về nhìn thấy trên núi có đám cháy lớn quá. Dừng xe lại xuống đường chụp hình. Khu phố này có nhiều cây cao, chỉ khoảng trống giữa hai nhà có thể thấy được lửa cháy bùng thật cao. Mấy hôm nay nhiệt độ nơi này 111 độ C, mọi thứ đã bị nung nóng nay có lửa vào, tha hồ mà cháy.




Trong đêm tối, ngọn lửa sáng rực một góc trời. Nghe tin tức biết được đây là đám cháy LA TUNA bắt nguồn từ thành phố Tujunga khá xa nơi tôi. Chỉ khoảng vài giờ đồng hồ, lửa đã lan rộng đến những thành phố lân cận.




Đám lửa cháy bập bùng nhìn gần như sau lưng nhà tôi, gần lắm, từ nơi tôi ở đến chỗ cháy chỉ khoảng 10-12 phút lái xe. Cảnh sát gọi người quanh khu vực ấy di tản, may mắn nhà tôi nằm xa hơn chút xíu nên chưa phải đi. Đến khuya, tin tức bảo phải chuẩn bị áo quần sẵn sàng, có lệnh thì phải rời nhà ngay. Xem tivi, lửa ngập tràn như biển, như hoả ngục, chẳng biết hoả ngục có giống thế không?




Vì tin khẩn cấp nên Sở Cảnh Sát loan báo bằng Twitter. Hồi nào giờ tôi rất ghét mấy chuyện này, nên không bao giờ để ý đến. Bây giờ muốn biết tin tức mà không có thì không được, nên phải mở account để có gì còn biết mà chạy. Mười một giờ đêm đăng ký vào Twitter, vài phút sau có tin tức cập nhật từng phút của thành phố, của cảnh sát về trận cháy. Đọc tin và nhìn hình ảnh thấy sợ thêm. Mười hai giờ đêm, lục đục gấp vài bộ áo quần vào giỏ xách, mang hết giấy tờ nhà cửa bảo hiểm ra để sẵn. Trời nóng như thiêu đốt, trong nhà cũng nóng, ra ngoài sân cũng nóng, thấy lửa cháy rực trời càng nóng ruột thêm. Loay hoay lục ra cuốn album hình cưới, và một cuốn album hình đen trắng của cha mẹ từ hồi còn ở Việt Nam. Nặng nề cũng phải mang theo, thêm cuộn băng thâu ngày cưới, băng thâu những ngày con còn nhỏ... Thứ nào cũng muốn mang theo, kỷ niệm chả bao giờ tôi muốn bỏ lại. Tất cả mọi thứ khác tôi không cần, chỉ mong sao mang theo được những hình ảnh của gia đình.

Tiếng máy bay vòng trên trời đổ nước xuống chữa cháy, ánh lửa bập bùng, nền trời đen với những hình thú kỳ dị từ ánh lửa... Những người hàng xóm chạy ra đường nhìn cháy và nói chuyện với nhau. Tự nhiên mọi người yên lặng. Không ai nói gì nhưng tôi nghĩ rằng ai cũng đang cầu xin cho khu phố được bình yên. Chạy ra chạy vào cả đêm, không ai ngủ được trọn vẹn. Trời nóng, lửa cháy, lòng không yên... Vài tiếng tôi lại xem thử twitter có tin gì mới, họ cũng hay lắm, có lẽ biết dân nóng lòng, thỉnh thoảng lại gửi lên một tin nhắn mới cho mọi người biết tình hình đám cháy thành phố mình đến đâu. Thật sự cũng nhờ internet ghê lắm nên tin tức mới đến tai mình nhanh chóng và chính xác.

Một đêm cháy lớn, sáng ra vẫn chưa yên. Cháy thêm một ngày nữa... Tin tức bảo hãy chuẩn bị sẵn sàng, có lệnh là đi... Trời vẫn nóng như thiêu... 107 độ. Thức dậy nhìn bầu trời ngập tràn khói đen trải dài từ đông sang tây, sao mà buồn. Trên núi cây cỏ xanh tươi nhờ mùa mưa rồi lại khô dòn lên nhờ mùa nắng, bây giờ tha hồ mà cháy. Xem tivi chiếu cảnh biển lửa rực trời, thương cho những người lính cứu hoả, mang bộ áo quần thật dày, mang thêm dụng cụ nặng nề bên mình, mỗi người làm 24 tiếng lo dập tắt đám lửa để cho dân được yên ổn thật là mang ơn vô cùng.

Mười giờ sáng, thị trưởng thành phố Los Angeles họp báo nói rằng, đây là đám cháy lớn nhất lịch sử Los Angeles. Thì ra vậy. Qua một đêm lửa lan ra đến bốn năm thành phố lân cận.

Tối hôm nay, trời hơi dịu bớt, còn chừng dưới 100 độ... Lửa đã cháy gần hết ngọn núi, chỉ còn lác đác vài nơi trên cao. Không khí ngập tràn mùi khét và tro bụi bay đầy trời cả ngày... Cảnh sát vẫn bảo chuẩn bị sẵn, nếu gió đổi chiều sẽ cháy vào thành phố thì phải chạy... Giờ phút này máy bay vẫn còn bay, xe chữa lửa thỉnh thoảng vẫn hụ còi chạy lên đồi... Chúng tôi đi ra ngoài chụp được vài tấm hình lửa cháy trên đồi cao.

 

 





Tin mới nhất, đám cháy vẫn còn tiếp tục, thỉnh thoảng bùng lên, gió thổi tàn bay đến đâu sẽ có đám cháy mới nơi đó... Những người lính cứu hoả sẽ có mặt cả đêm để canh giữ nhà cửa cho dân chúng. Vô cùng biết ơn đội ngũ cứu hoả và cảnh sát nơi này.


Tôi viết vài hàng chia xẻ với bạn chuyện xảy ra nơi tôi ở hai ngày nay. Đến giờ phút này còn ngồi đây gõ gõ là may mắn lắm. Xin bình an đến với chúng ta.

Nguyệt Hạ
Sept 2, 2017





Thursday, August 17, 2017

YOSEMITE NATIONAL PARK, CALIFORNIA




Một trong những lối vào Yosemite Park


El Capitan, cao khoảng 3000ft.


Hiking in Yosemite Park





Washburn Point


Gần đến Glacier Point


Geology Hut @Glacier Point


Merced River


Swimming in the Merced River at Swinging Bridge:














Nước rất lạnh chiều hôm ấy nhưng con giỏi lắm, chịu lạnh xuống bơi. Kỷ niệm đáng ghi nhớ. Dòng sông Merced rất đẹp, nước trong vắt, có nhiều bãi cát mịn trải dài. Người ta còn nhảy xuống sông từ trên cầu. Hẹn lần sau trở lại sẽ thử.




Thursday, August 10, 2017

Guitar Solo



 RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
Xuân Thủy (Mèo Ú)



Sunday, July 9, 2017

Đêm Nhớ Sao Trời Xưa - Nguyệt Hạ






Buổi tối, trời trong. Ra khỏi nhà, vừa bước xuống bậc tam cấp cuối cùng, Hoài chợt đứng lại, ngước mắt nhìn lên. Màn trời tối thăm thẳm, những ngôi sao nhỏ lấp lánh trên cao. Một luồng cảm xúc ấm áp chạy về trong tâm. Cái cảm giác từ ngày nào như trở lại thật gần, thật rõ.


Trên cao kia chấm phá vài nét tinh tú, chưa đủ để gọi là dải ngân hà. Hình như mới qua ngày rằm tháng giêng thì phải. Vậy mà đã có những nhóm sao thân quen xuất hiện. Từ ngày biết tên và nhận diện các nhóm sao, Hoài có ý nghĩ các vì sao đó là của mình. Riêng mình thôi.
 

- Em, đứng lại anh chỉ này cho xem.
- Dạ, anh muốn chỉ gì?
- Nhìn lên trời, theo tay anh, em có thấy chùm sao kia không?
- Chỗ nào đâu? em chả thấy gì hết.
- Này nhé, em có thấy ba chiếc sao nhỏ thẳng hàng không?
- Nằm gần nhau đó hả anh?
- Đúng rồi, đó là thắt lưng của sao Hiệp sĩ (Orion).
- Tại sao gọi là sao Hiệp sĩ, em chưa thấy hết cả người.
- Gần đó có ba ngôi sao mờ mờ phía dưới là thanh kiếm của Hiệp sĩ em thấy không?
- À, sao thắt lưng sáng hơn, sao thanh kiếm mờ mờ.
- Từ từ, nhìn rộng ra, em có thấy bốn ngôi sao sáng, ở bốn phía, trông như hai vai và hai chân của Hiệp sĩ không?
- A a, em thấy rồi,
- Phía trên có một chòm ba sao nhỏ hơi mờ là đầu của Hiệp sĩ, em phải nhìn kỹ mới thấy được nhé.
- Thích ha, em thấy rồi. Dễ nhận ra nhất là ba ngôi sao thẳng hàng như là thắt lưng của Hiệp sĩ.


Và suốt buổi tối hôm đó, Hoài cứ ngẩn cổ lên trời để nhìn ngắm chòm sao Hiệp sĩ và tưởng tượng ra đủ các điều kỳ thú. Anh còn chỉ thêm cánh tay trái của Hiệp sĩ với các chòm sao nhìn như đang cầm cái khiên, và thêm những điều vân vân và vân vân khác... Hoài chỉ nghe đủ để mường tượng ra những chòm sao có thể nối những đường thẳng lại với nhau ra hình tượng của chàng Hiệp sĩ trên trời. Sau đó Hoài mải mê nhìn anh nói. Nhìn chứ không nghe. Thấy được sự say sưa khi nói về các chòm sao, khi giảng giải cho Hoài, anh như lạc vào thế giới khác. Hoài thắc mắc, không hiểu trong lúc ấy, anh có còn nhớ Hoài đang đi bên anh không nhỉ?
 

Hoài níu tay anh,
- Anh...
Anh vẫn tiếp tục nói cho xong về một chòm sao nào đó trên kia. Hoài nắm cánh tay anh giật giật,
- Anh, nghe em nói nè... 

Bấy giờ anh mới ngừng lại, quay nhìn Hoài, hỏi
- Em muốn nói gì? Muốn anh chỉ lại chòm sao nào không? 

Nghe muốn khóc luôn, Hoài ngậm tăm, cố giữ cái cục tức to tướng đang leo lên gần tới cổ và sắp tan thành nước...
- Hoài, sao gọi anh rồi không nói gì? 

Tức chưa, sao anh chả biết gì hết vậy? Em đang sắp sửa giận anh rồi...
- Hoài, ngủ mê hả? sao không trả lời anh?
- Ơ ơ...
- Em muốn nói gì?
- Em ... quên rồi.
- Có muốn nghe anh kể chuyện các vì sao nữa không?
- Tối nay anh kể nhiều rồi, thêm nữa em sẽ quên luôn. 

Anh vuốt tóc Hoài, cười thật hiền.
- Thế thì nói chuyện khác nhé. Em muốn nói gì với anh?
- Em muốn hỏi, lúc anh đang nói chuyện sao trên trời anh có nhớ em đang đi bên anh không?
- Dĩ nhiên là có, vì anh muốn nói cho em nghe mà, anh có nói một mình đâu nào?

......

Theo mùa, những chòm sao cũng thay đổi. Có bộ sao cái gáo gồm bảy ngôi sao sáng nhất trên trời (Big deeper), bất cứ nơi nào Hoài cũng nhận ra dễ dàng. Hai ngôi sao Hoài thường thấy nhất hàng năm là Ngưu Lang (Atair) và Chức Nữ (Vega). Thật sự đến tháng bảy âm lịch, hai vì sao này sáng nhất cùng với hàng vạn chấm li ti của đêm mùa hè. Hoài biết thêm nhiều bộ sao khác, cùng những truyền thuyết li kỳ kèm theo từ các nhà thiên văn học.

Thời gian qua, đêm có trăng sao là đêm Hoài thao thức. Nhìn ngắm những chấm lấp lánh trên cao để Hoài không quên được kỷ niệm với anh. Những đồi cỏ chập chùng, những con dốc cao ngất với hai hàng thông thẳng tắp, đêm lang thang đây đó với những câu chuyện thần thoại. Kỷ niệm cứ ẩn hiện cùng với chu kỳ của trăng của sao trên kia.  Tình yêu thơ ngây tuổi mới lớn cũng kỳ bí như truyền thuyết những chòm sao dưới ngòi bút các nhà thiên văn. Thời gian bên anh thật đẹp, đẹp và cũng xa xôi như tinh tú trên trời.


Trăng sao vẫn trở lại vào đúng chu kỳ của nó. Chỉ có anh và Hoài đã đi theo con đường vào một cái quỹ đạo không có đường vòng trở về. May mắn thay, Hoài vẫn còn nguyên mảng trời đêm của mình và vẫn mỉm cười khi nhớ lại đêm đầu tiên làm quen với bộ sao Hiệp sĩ.
 
Nguyệt Hạ