Tuesday, September 30, 2014

KONTUM - Quê Ngoại







Sông Dakbla - Kontum
https://sites.google.com/site/tuproc...yen-xua-va-nay




KONTUM - Quê Ngoại trong ký ức



Tết qua rồi nhưng hương vị Tết vẫn còn. Nhìn quanh trong nhà, chỗ này vài bình hoa, chỗ kia hộp bánh mức. Chưa kể những chiếc bánh tét bánh chưng, cùng giò chả và dưa món, dưa chua trên bàn.

Món mặn món ngọt nào cũng ngon và nhắc lại cho tôi hương vị Tết từ quê nhà. Bánh ngọt các loại không thiếu gì nhưng tôi luôn nhớ món bánh thuẫn giòn từ tay bà tôi làm những năm xưa.


Quê ngoại của tôi ở Kontum. Đi xe đò từ Pleiku lên Kontum, thấy giòng sông Dakbla và qua cầu là đến nhà Ngoại. Cách nhau khoảng độ năm mươi cây số, một nơi đất đỏ và một nơi đất trắng. Tuổi nhỏ thường được về nhà Ngoại mỗi mùa hè và tết, tôi thích nhất chơi lê la mà áo quần không bị dính đất đỏ và tay chân vẫn sạch sẽ.



Cầu DakBla năm 1968
http://krongblah.blogspot.com/2013/09/hinh-anh-kontum-ngay-xua-4.html


Sông Dakbla là con sông chảy ngược. Thay vì chảy xuôi giòng từ Trường Sơn về Biển Đông, sông Dakbla lại chảy về hướng Tây Trường Sơn. Từ nhỏ tôi nghe nói và nhớ đến bây giờ, huyền thoại giòng sông chảy ngược nên gái Kontum rất "ngon lành", họ ám chỉ các cô gái lập gia đình với người có uy quyền tiếng tăm. Sau lưng nhà Ngoại có con đường mòn đi ra bờ sông Dakbla, chị tôi kể buổi trưa thường trốn ngủ trưa ra bờ sông chơi, nhưng tôi chưa bao giờ được đi con đường đó.

Khi xe qua cầu Dakbla và Câu lạc bộ Thanh niên ở đầu cầu tôi biết sắp đi ngang nhà Ngoại, Có khi tài xế ngừng cho chúng tôi xuống ngay trước nhà, nếu không xe quẹo trái đi thẳng ra bến xe và chúng tôi phải đi bộ trở lại nhà ông bà. Chỉ một đoạn đường ngắn nên cũng không mệt mỏi gì.



Câu Lạc Bộ Thanh Niên DakBla ở đầu cầu DakBla 1970
(vị trí nay là Khách sạn DakBla)

http://krongblah.blogspot.com/2013/09/hinh-anh-kontum-ngay-xua-4.html


Nhà Ngoại có cây me thật lớn phía sau vườn. Trên đó thanh long treo lủng lẳng những trái màu đỏ, lớn tròn mập mạp. Cây me của Ngoại thật sai trái, nhiều và ngon ngọt, nhất là me dốt, đến Tết thường có me sống để làm mứt. Trong vườn có cây trứng gà (lekima), khi nhỏ tôi thường bị nghẹn mỗi lần ăn trái này. Và cây chùm ruột, loại trái chua con gái thích nhất. Còn những thứ khác như bơ, vú sữa, mãng cầu, mít, vv... nhưng tôi không nhớ hết. Mỗi lần từ Kontum xuống thăm cháu, ông tôi thường cho thật nhiều trái cây vào giỏ, cột dây chằng chịt chung quanh mang xuống cho chúng tôi.


Mỗi sáng Ông thường rang cà phê và cho một ít vào cái máy xay nhỏ. Gọi là máy, nhưng thật ra Ông quay bằng tay. Sau đó Ông rút hộc có cà phê xay nhuyễn cho hết vào túi lọc bằng vài, để vào bình chế nước sôi. Tôi theo bên cạnh ông mỗi buổi sáng, say sưa nhìn ông cho hạt cà phê rang vào bụng máy, rồi năn nỉ Ông cho cầm cái tay quay và ráng gân quay cho nát cà phê. Tôi còn nhỏ nên chẳng xay được gì, Ông cho làm thử rồi Ông phải làm lại. Ngồi bên cạnh xem, mùi cà phê thơm phức đã làm tôi náo nức muốn được thử thức uống này từ khi mới lên bốn, lên năm.


Bà tôi ra đi năm tôi mới vào lớp 6, sau khi bà may cho hai bộ áo dài trắng làm quà thi đậu vào trường Nữ Trung Học Pleime. Chiều ba mươi Tết năm ấy, cả nhà đang chuẩn bị giao thừa có tin đưa đến: Ngoại qua đời. Thế là mọi nguời bỏ hết các thứ đi theo xe của cha Lê Thành Ánh, linh mục chánh sở của giáo xứ Hiếu Đạo ngày đó, đi lên Kontum dự đám tang của Ngoại. Và nếu tôi nhớ không lầm thì chính cha LTA làm lễ tang mấy ngày sau.

Các dì tôi kể lại, chiều ba mươi Tết, Ngoại đang ngồi làm bánh thuẫn thì than nhức đầu, Ngoại vào phòng nằm nghỉ và khi các dì vào thăm thấy Ngoại đã ra đi, nhẹ nhàng và yên lặng. Các dì cậu hẵn là đau đớn lắm khi Ngoại ra đi đột ngột như thế.

Tôi mê món bánh thuẫn giòn của Ngoại từ khi còn rất nhỏ. Chiếc bánh hình tròn không ra tròn, dài không ra dài, hèn gì tên là bánh thuẫn. Lúc nhỏ tôi không hề thắc mắc tại sao các món bánh gọi tên này mà không tên nọ. Không biết Ngoại pha bột sao mà miếng bánh giòn tan, cho vào miệng vị bánh ngọt, mùi bánh thơm cùng với độ giòn hoà với nhau, tôi không tài nào quên được chiếc bánh thuẫn từ tay Ngoại.

Hình như chỉ có Ngoại làm bánh thuẫn giòn. Lúc còn bên nhà tôi thấy có bán bánh thuẫn nhưng mềm và cứng chứ không giòn. Một lần mua bánh thuẫn ở chợ về thì hỡi ơi, ăn vào nghẹn cứng cổ. Miếng bánh không giòn, hình như bột đặc quá thì phải. Cho vào miệng không thấy thơm mà nuốt xuống thì nghẹn, phải tìm nước uống cho trôi... Khi xưa Ngoại thường làm bánh thuẫn vào dịp Tết và để vào thùng thiếc đậy nắp kín giữ giòn thật lâu. Ngoại có nhiều con cháu, lần nào Ngoại cũng làm thật nhiều để chia cho các nhà. Tết năm đó, thùng bánh Ngoại làm dở dang, chưa đầy. Sau đám tang Ngoại, cả nhà chia nhau từng miếng bánh, cầm trong tay mà rưng rưng. Ước gì tôi giữ lại được chiếc bánh thuẫn cuối cùng của Ngoại.

Và từ đó đến nay, tôi chưa được ăn lại miếng bánh thuẫn nào giòn ngon như thế.

Tôi thích may vá có lẽ cũng từ Ngoại. Ngoại là thợ may, mỗi khi lên thăm tôi thường theo bên cạnh nhìn Ngoại cắt cắt vẽ vẽ trên vải. Tôi ngồi nhìn say sưa khi Ngoại đạp máy, chiếc máy may Singer bóng loáng trên mặt bàn gỗ nâu vàng. Có khi tôi xin Ngoại cho tôi đạp thử nhưng chưa được lần nào vì còn quá nhỏ, chân chưa đụng đến bàn đạp của máy ! Tôi lăng xăng nhặt nút bóp đưa cho Ngoại đơm vào áo dài, tôi đưa chỉ, tôi đưa kéo... Ngay từ khi đó, trong tôi đã ao ước sau này được làm thợ may như bà để ngày nào cũng được chơi với vải vóc, kim chỉ. Rất tiếc, tôi không có duyên với nghề may, dù tôi được học may đàng hoàng ở tiệm may y phục nam của chú Bình, và được một chị chủ tiệm may chỉ cho may áo dài không lấy tiền, như một món quà chị cho tôi. Thời gian tôi được may nhiều nhất là lúc tôi học may ở tiệm chú Bảy Bi (Bùi Hữu Nghĩa). Đến đó, chú không dạy gì mà khách đến, tôi đo, cắt và may áo chemille, quần tây cho họ, chú Bảy chỉ việc lấy tiền. Sau đó tôi may cho chính mình, gia đình, bạn bè và ca đoàn khi làm văn nghệ múa hát. Có khi tôi nghĩ rằng vì mình không bao giờ cúng Tổ nghề may nên không làm được nghề này chăng?


Kỷ niệm với Ngoại tôi chỉ nhớ chừng đó, có thể còn nhiều hơn nhưng tôi không nhớ đuợc vì tuổi còn quá nhỏ. Chưa kịp lớn thì Ngoại mất. Những năm sau, về lại Kontum thăm mộ bà, thành phố hình như nhỏ hơn trong trí tưởng. Con đường từ bến xe về nhà Ngoại vẫn im lặng dưới ánh nắng ban trưa. Vẫn những tiệm quán lặng lẽ trên con đường Lê Thánh Tôn. Vẫn ngôi nhà gạch mát mẻ cùng vườn cây và giếng nước nhỏ, tôi chơi với các em con cậu con dì, cảm giác thân thuộc luôn hiện hữu khi ở nhà Ngoại. Cũng cây me với những trái thăng long treo trên cao, cũng cây chùm ruột với cành trái đong đưa... nhưng Ngoại không còn nữa. Làm người lớn không thể nào chạy theo níu áo cậu dì gọi Ngoại ơi Ngoại hỡi mãi. Đành im lặng nghe nỗi nhớ thương thấm sâu trong tâm. Đành đợi đến lúc ra nghĩa địa thăm mộ mà rơi nước mắt một mình.



Nhà thờ Tân Hương, Kontum cuối năm 1969 đầu năm 1970.
Trên tháp chuông còn Ngôi Sao Lạ của lễ Noel 25/12/1969
 






http://krongblah.blogspot.com/2013/0...gay-xua-4.html


Một hình ảnh nơi quê Ngoại tôi mang theo với mình. Nhà ông bà tôi ở đường Nguyễn Huệ, sáng chiều nào cả nhà cũng đi nhà thờ. Buổi sáng sớm vài phút trước năm giờ, hay buổi chiều, tiếng người lao xao đi lễ sớm ngoài đường. Đến trước nhà người quen, họ ngừng lại gọi nhau. Tôi rất thích sự thân tình này. Bao nhiêu năm xa rời quê nhà, tôi không quên được hình ảnh từng nhóm người, lớn có nhỏ có, áo dài xỏ vội, vừa đi vừa gài cúc, có người vừa đi vừa búi tóc, không cần trang điểm, mọi người kéo nhau đến nhà thờ Tân Hương tham dự thánh lễ. Nhà thờ Tân Hương nơi hai chị em tôi làm bé gái cầm đuôi áo cưới cho Dì vào khoảng năm tôi lên tám tuổi. Cũng ngôi nhà thờ này sau năm 75, tôi làm phụ dâu cho em Phương, con cậu tôi lập gia đình.


Làm sao tìm lại được tình thân ấy khi cuộc sống hiện đại đưa đẩy con người xa rời dần nếp sống thân tình ngày cũ? Ngày đó, người Kontum sống rất gần gũi nhau. Nhà nhà xem nhau như bà con thân thuộc. Mấy mươi năm rồi, tôi vẫn còn nhận được tình thân từ những người quen biết bên Ngoại.


Mãi nhớ hoài Kontum, quê Ngoại thân yêu của tôi. Mong sao tôi sẽ được về thăm lại một ngày gần đây.


Tôn Nữ Thanh Dương 
Feb 14, 2014


 

Friday, September 26, 2014

Thu Tình







Giữa Mộng và Thực 
Yên Sơn

Em huyền ảo như khói sương
Trong đêm thu muộn giữa vườn trăng vơi
Anh là đêm thu muộn
Em là ánh trăng vơi
Nhìn nhau ý nhị nụ cười
Dư hương còn đậm dẫu thời xuân qua

Tình như có, như rất xa
Giữa đêm dỗ giấc lời ca thật buồn
Em như bờ liễu rũ
Anh làm ánh trăng suông
Đôi bờ một cõi nhớ thương
Vẫn nghe nhịp đập, mùi hương thật gần

Giật mình mình lại phân vân
Bờ xưa bến cũ mấy tầng trăng thu
Anh là xe thổ mộ
Em là khách nhàn du
Chung đường nhưng bước về đâu
Ánh trăng dát bạc điệp màu sương lam

Chớm Thu 2014




 Thu Tình

 
Trăng thu rơi muộn giữa trời  
Em nghe anh đến bên bờ khói sương  
Từ ngày tim nhỏ lạc đường
Tiếng thơ anh gợi còn thương còn ch
 
Chữ nào nhắc lại tình thơ
Câu nào gợi nhớ vu vơ một thời
Em, áo trắng bước vào đời
 Anh, chinh chiến duỗi dong hoài - xa xôi

  Để rồi đổ tội thế thời  
Mình xa nhau - chẳng một lời thệ giao
Thôi thì chừ gặp lại đây 
  Duyên xưa còn nhớ - tâm nay còn tình
 
Bờ xưa liễu rũ chung hình  
Thu qua trăng muộn vẫn mình với ta

 Nguyệt Hạ
 
Sept 16, 2014



Thursday, September 18, 2014

Thư mực tím - 16













Thư mùa thu

 
Ở đây thời tiết nóng, em quên đi ngày tháng vẫn trôi qua và mùa này tiếp nối mùa kia. Anh có nghe mùa thu nơi anh đã đến?

 
Chừng đó thôi, chỉ mấy chữ, mấy mẫu tự, làm em nhớ. Em nhớ lắm, từng mùa thu qua, em và anh thường hay tâm sự về mùa thu cuộc đời. Thư mới nhất anh nhắc, còn nóng vài ngày nữa, 21 tháng 9 là sang thu.

 
Sáng nay thức giấc, nắng vàng tràn vào phòng qua khung cửa sổ, gió nhẹ nhẹ lay động tấm màn mỏng. Em đến bên cửa nhìn ra ngoài, không khí thơm mùi sớm mai. Nhẹ lắm chứ không như những ngày nóng như lửa vừa qua. Cảm giác từ những mùa thu trước trở lại trong em. Không rộn ràng như lúc đón xuân, không náo nức khi hạ đến, cũng không nôn nao mùa cuối năm. Êm đềm, trầm lắng, mùa thu trong em lại về. Qủa thật có thay đổi, màu nắng không còn vàng tươi rực rỡ như những tuần lễ qua, nắng đang trải nhẹ, mong manh lãng đãng giăng giăng... Bầu trời như có màn khói mỏng phủ lên, không trong suốt như ngày tháng hạ.
 
...
Em có hay mùa thu mưa bay gió nhẹ
em có hay thu về hết dấu cô liêu
Và em có hay khi mùa thu tới
bao trái tim vương màu xanh mới

...
 

Em yêu thích vô cùng lời nhạc như thơ của Ngô Thụy Miên, diễn tả trọn vẹn vẻ đẹp trữ tình của mùa thu, diễn tả sức sống mới gợi cảm từ mùa thu ... và còn nhiều, nhiều nữa, không khi nào em có thể viết ra hết những gì trong ý nghĩ ...
 

Chớm thu nơi em, nắng vàng mật ngọt, hoa lá xôn xao, chim chóc chuyền cành ... Cảm giác yên bình cho em viết vài dòng thư, bắt đầu mùa mới, với những rung động cũ từ ngày xa xưa tìm về, gửi đến anh một mùa thu thật đẹp tràn đầy tin yêu.




Nguyệt Hạ
Sept 18, 2014








Tuesday, September 16, 2014

Cafe Cũ



Cafe Cũ


Cafe cũ hâm lại uống vào vừa lạnh vừa ấm.

Cái cảm giác lạ lạ thật buồn cười. Nửa nóng nửa lạnh, trộn vào nhau, nhưng không thể nào hoà nhập được.

Sáng qua, tôi pha một ly đầy cafe sữa thật ngon. Một ngày tôi không thể nào uống hơn một phần tư ly cafe vì trái tim bất thường của tôi sẽ rock and roll trong lồng ngực. Lấy ra một phần cafe đủ cho buổi sáng, tôi cho ba phần tư cafe còn lại vào tủ lạnh để chiều về làm cafe đá. Buổi chiều bận rộn cơm nước, đến tối không uống được nếu không muốn thức đêm đếm đèn đường...


Hôm nay, cho ly cafe vào microwave, 11 giây đầu tiên vì không muốn cái ly yêu thích bị vỡ. Kế tiếp 22 giây, đưa lên miệng, vành ly lạnh, những giọt cafe chạy vào miệng ấm áp. Cái cảm giác vừa nóng vừa lạnh thật khó tả.


Cứ như vừa vui vừa buồn. Nếu ví như vừa khóc vừa cười thì hơi con nít. Lúc sau này, thành người lớn tôi không thể nào vừa khóc vừa cười được nữa. Nhiều khi nước mắt sắp sửa rơi ra thì lại phải gượng cười và quay đi để đừng ai thấy ... Vừa vui vừa buồn thì nhiều lắm. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể có hai trạng thái vui buồn lẫn lộn. Đang vui vẻ với mọi thứ đầy đủ chung quanh, chợt nghĩ đến những người thiếu thốn ngoài kia, thế là buồn. Đang vui cười khi thấy mình làm được việc gì, nhớ đến những thất bại đã qua, thế là buồn. Đang nói về một vấn đề nào đó, tự nhiên trí óc đi lan man đến những ý nghĩ xa xôi, thế là buồn.


Chỉ vì ly cafe cũ mà lan man nghĩ ngợi đến bao nhiêu thứ. Vị ngọt vị đắng của cafe và sữa, cảm giác lạnh và ấm lẫn lộn cũng hay hay. Đôi khi thử những điều mới lạ cũng hay hơn làm hoài những gì quen thuộc. Nếu tôi chỉ uống mãi cafe nóng mỗi sáng không bao giờ biết được vị giác lạ này. Tiếc thay bao nhiêu thứ trong cuộc sống không được thay đổi và "thử" cảm giác lạ đơn giản như ly cafe.


Nguyệt Hạ
Sept 16, 2014


Thursday, September 11, 2014

NHAT HOA TREN NET

.

Đọc mà rơi nước mắt... Hãy thể hiện yêu thương khi bạn vẫn còn có cơ hội...

"Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gởi cho bà $200. Hết xuân này đến xuân kia, cô luôn viện cớ này đến cớ kia không về thăm bà.

Đến khi người mẹ mất, cô về làm đám tang thật to nhưng tuyệt nhiên cô không hề rơi 1 giọt nước mắt. Đến khi cô mở chiếc rương mà bà luôn để đầu giường thì cô chạy tới ôm quan tài mẹ hét như điên "Mẹ, mẹ...mẹ ơi".

Thì ra những tờ Đô la mới toanh được gói kỹ cùng với những tờ giấy đã úa vàng được dán với tấm hình cô con gái lớn mới lọt lòng.

"Tiền nhiều quá mẹ xài không hết con à, mẹ nhớ con lắm, mỗi lần nghe tiếng Ông đa (Honda) là mẹ chạy ra,nhưng lần nào cũng không phải là con. Số tiền này mẹ để lại cho con, để dành phòng khi ốm đau nha con".

Cô đã có tất cả "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan". Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ! Đừng bao giờ thể hiện tình cảm khi đã quá muộn, bạn nhé!"

Hãy chia sẻ những câu chuyện ý nghĩa để cả nhà cùng đọc mọi người nhé!



Friday, September 5, 2014

LABOR DAY



Từ ngày rước em vìa ... từ một thư sinh công tử chàng phải trở thành người thợ bất đắc dĩ để phục vụ gia đình.

Khi cây cỏ ngoài vườn đến kỳ hạn, chàng trở thành người làm vườn, cắt cỏ, chặt cây, bón phân chăm sóc hoa lá...

Khi ống nước rò rỉ hay ống cống bị nghẹt, chàng là thợ ống nước, chuyên trị ống nước vỡ, ống cống nghẹt vv...

Khi máy móc đèn đóm không chạy, chàng là thợ điện, tháo gỡ, thay bóng đèn, nối dây điện vv...

Khi computer, laptop, tablet kể cả cell phone có gì trục trặc, chàng phải là người troubleshoot và làm cho máy chạy.

Khi cần đóng đinh treo lịch hay tranh ảnh lên tường, chàng trở thành thợ mộc.

Còn những món linh tinh khác, thứ nào cũng phải gọi đến chàng.

Nàng không giúp gì hơn đứng xớ rớ gần đó làm thợ đụng, thợ đè và thợ vịn.

Chàng hay càu nhàu, ngày nghỉ ở nhà  không bao giờ được nghỉ, có quá nhiều thứ cần làm.

LABOR Day là ngày làm việc, và đây là thành quả của chàng.






Sau khi kèo nhèo mấy năm trời, chàng chịu cưa gỗ đóng cái hộc kéo ra kéo vào trong ngăn tủ nhà bếp. Cái tủ sâu, món gì để phía trong là chết dí trong đó cả đời. Bây giờ có thể kéo ngăn ra thấy được mọi thứ còn gì bằng. Thấy nàng vui, khen chàng giỏi luôn miệng, chàng hứa sẽ làm thêm vài cái hộc như thế nữa.

Vui lắm, nàng đãi chàng món này, nhẹ bụng và đẹp mắt,





Ngoài trừ phải nấu nướng dọn dẹp bếp núc và những thứ vương vãi bừa bãi lung tung của chàng, kể ra cũng lời ấy chứ...

(Không tính những lúc cãi nhau chí choé la ó ỏm tỏi !)


Nguyệt Hạ
Sept 5, 2014

Tuesday, September 2, 2014

Thư mực tím - 15







T biết không, lần trước nói chuyện với T, mình nhắc đến trái Passion, tiếng Việt gọi là chanh dây. T bảo chưa thấy trái đó bao giờ.... Lần T đi Hawaii, em nói ở đó nhiều trái ấy lắm, thế nào cũng gặp.

Vậy mà T vẫn chưa biết cây này ra sao. Tuần qua em đi chợ trời, thấy cây và mua ngay dù vườn em hết chỗ. Khi mua cây này, em có ý nghĩ, để khi nào T đến chơi sẽ thấy.

Mấy ngày sau, tụi em làm giàn. Khung có sẵn chỉ cần mua các thứ để lên. Một góc bên kia là dây thiên lý. Cũng là cây em có sau khi nói chuyện với T. Thế nhé, hai thứ dây leo trên giàn ở đây là hai thứ dính dáng đến T. Đã hứa sẽ chăm sóc vườn cây cho em khi nào T sang đây, hay là khi em không thể... Sẽ không quên lời hứa phải không?

Mùa hè này qua nhanh, trời nóng, cây cối không được xanh tươi nhưng hoa quả lại có nhiều. Hôm đầu hè, cả nhà dự định đi thăm Cổng Trời, lại nghe cháy gần đó. Đành phải hoãn chuyến đi. Tụi em cũng lái xe đến gần vùng đó rồi, đi quanh những nơi khác chứ không dám liều mạng đi vào vùng lửa cháy. Những nơi em đi qua, nơi nào cũng ghé thăm vườn hoa cây cỏ. Có một vườn hồng rất đẹp rất rộng. Hình như hàng ngàn loại hoa hồng khác nhau. Em đi loanh quanh trong đó không muốn về. Thầm nghĩ chừng nào mình mới có một khu vườn như thế? Thấy vườn hoa vườn cây nào em cũng muốn trồng được như vậy cho mình. Tham lam quá chừng. Thôi thì cứ đi xem và ao ước vẫn chỉ là ước ao.

Gần hết mùa hè rồi, T đang làm gì? Có ý định gì cho những ngày tháng sắp đến? À, năm này ăn lễ ở đây nhé. 

 



Nguyệt Hạ
Sept 2, 2014