Saturday, September 25, 2010

Nghịch Quái




PM: Tôn Nữ Thanh Dương

Nghịch Quái


       Chúng tôi đã bày ra nhiều trò chọc phá các thầy giáo lúc còn học ở trường Nữ Pleime, mà đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ. Cả lớp hay phụ họa nhưng thường kẻ bày trò là QM, XL và tôi. Mấy cái mặt hay mắc cở nhút nhát mà sao phá phách ghê, kể cũng lạ.
       Nạn nhân đầu tiên của bọn học trò nghịch ngợm là thầy Phan Thành Lâm. Năm đó thầy dạy Sinh ngữ cho lớp. Bọn chúng tôi chiếm hai bàn đầu hai bên. Thường thì tôi là vua ăn vụng trong lớp, bao nhiêu thức ăn tôi cứ chuyền cho các bạn dưới gầm bàn và trong miệng tôi lúc nào cũng có một miếng ô mai hay xí muội… Đứa nào vô phúc bị thầy gọi lên hỏi bài thì lại giả đò cuối xuống tìm dép để lấy thức ăn ra. Lần đó thầy dạy động từ TO CUT và bảo cả lớp đọc lại theo thầy. Hai cái miệng to nhất lớp là XL và QM cứ đọc trại đi làm cả lớp cười ầm lên và làm thầy đỏ mặt. Nhưng không ngừng ngang đó, hai đứa nó lại ngầm bảo cả lớp làm theo, thế là cả một bầy con gái cứ lập tới lập lui cái chữ bậy bạ đó. Kết qủa là thầy bỏ lớp đi xuống văn phòng và tụi tôi mừng lắm vì có một phút ngồi không và tiếp tục ăn hàng vặt chờ Thầy trở lại lớp!
       Giờ học với thầy Lâm là giờ để vòi vĩnh và nhõng nhẽo! Sang năm lớp 8 thầy dạy Toán cho chúng tôi khi cô Ngọc Dung chuyển đi nơi khác. Lớp 7, lớp 8 thôi nên bọn tôi lỡ cỡ, lớn không ra lớn, nhỏ cũng không còn nhỏ, điệu đàng như các chị 11, 12 thì chưa nhưng chỉ mới “hơi hơi giống hay đua đòi theo đàn chị” nên mới trở thành dở hơi! Thầy bước vào lớp là giả bộ đủ điều, nào là em có câu hỏi này, em có vấn đề nọ, thầy giải quyết xong thì cũng gần hết nửa giờ! Rồi lại giơ tay xin phép đi ra ngoài, rồi lại đứng lên đi đóng cửa sổ, đi đóng cửa lớn, v.v..... Tụi tôi nghĩ ra lắm trò mà chỉ ăn hiếp mỗi thầy Lâm thôi vì thầy hiền lắm… Chọc thầy nhiều thì thầy chỉ đỏ mặt và bỏ đi xuống văn phòng là chuyện mà tụi tôi thích nhất....
       Tôi đã làm một việc quái quỷ trong giờ thầy Lâm mà cứ áy náy hoài cho đến ngày nay. Gần nhà tôi có một tiệm thịt cầy, trước nhà họ có cây lá mơ, chắc là để ăn với thịt cầy! Không biết nghe ai chỉ là lấy lá mơ chà lên ghế ngồi sẽ bị ngứa, mà một hôm đi học ngang tôi đã hái một ít lá mơ mang vào lớp. Dùng bao nylon bọc tay lại tôi chà mớ lá mơ đó lên ghế thầy giáo trước khi thầy vào lớp! Chuông rung, cả bọn hồi hộp chờ thầy vào lớp. Thường thì thầy hay đi thẳng lên bục và ngồi xuống mở sổ điểm danh. Hôm nay sao thầy không làm thế. Thầy đang còn đứng trước bảng đen thì tôi đã ngứa miệng hỏi,
       - Thầy không điểm danh hôm nay sao?
        - Chút nữa, bây giờ thầy muốn nói với các em chuyện này....
        - Thầy phải điểm danh bây giờ rồi thầy hẵn nói sau....
        Vậy mà thầy cũng chìu học trò đi đến bàn, giây phút chờ đợi đã đến, cả bọn nín thở và chăm chú nhìn thầy. Không khí trong lớp chắc phải nghiêm trang lắm,
        - Hôm nay các em có chuyện gì mà im lặng quá vậy?
        Tôi sợ lộ tẩy nên giả vờ làm rớt viết xuống đất tạo ra tiếng động và xì xào với bạn dưới gầm bàn. Các bạn cũng đoán được ý tôi nên đã bắt đầu có tiếng rì rào trong lớp. Thầy không để ý bắt đầu ngồi xuống ghế. Cả lớp hồi hộp chờ thử xem có gì xảy ra không? Vài phút sau, thầy bắt đầu xoay trở trên ghế, tôi biết ngay là mấy cái lá mơ đã có tác dụng? Thầy đứng lên rồi ngồi xuống, rồi lại đứng lên tiếp tục điểm danh. Chưa bao giờ điểm danh mà thầy phải đứng! Khỏi cần phải nói, suốt cả giờ học thầy khó chịu như thế nào….Lúc đó còn nhỏ nên tụi tôi chỉ biết vui cười khi thấy mình làm trò để cho có chuyện chọc phá trong lớp, không bao giờ nghĩ xa hơn …
        Người tiếp theo là thầy Hoàng Châu dạy Nhạc, khi ấy cho rằng Nhạc là môn phụ, tụi tôi không cần phải học nên cứ việc mặc sức mà chọc thầy. Có lần chúng tôi bày trò gọi cả lớp trốn hết ra ngoài rồi khóa cửa phòng học lại. Phòng học lớp tôi trên đồi nên phía sau là đất trống mà ở phía văn phòng và các phòng học khác không thấy được. Thầy vào không được, phải gọi bác cai lên mở cửa thì không có học trò nào trong lớp cả! Thầy đi vòng phía ngoài phòng học thì thấy cả lớp đang đừng lố nhố phía sau. Thế là bị tóm cổ vào và bị phạt. Mới đầu thầy bắt quỳ hết lên bàn trong lớp. Tụi tôi vẫn không sợ mà cứ khúc khích cười. Thầy giận quá lại bảo cả lớp phải ra trước hàng hiên quỳ! Chỉ có XL là khóc tỉ tê vì cho rằng bị phạt quỳ như vậy là "nhục nhã". Tôi cùng với QM và các bạn khác cứ tỉnh bơ, không sợ cũng không thấy nhục nhã gì.
        Một lần khác cũng với thầy Hoàng Châu, khi thầy hỏi bài thì ngồi dưới bọn tôi cứ rúc rích xì xào. Thầy giận quá gọi nguyên băng lên bảng dò bài. Thầy hỏi cho một tăng thật là nhanh có thuộc cũng không sao trả lời được. Nào là dấu trắng bằng mấy đen, dấu đen bằng mấy dấu móc đơn, dấu móc đơn bằng mấy dấu móc kép, v.v... Thế là lại bị phạt. Thành ra học giờ thầy đáng lẽ phải vui vẻ lắm thì hóa ra toàn là để bị phạt vì chọc phá.
        Khi thầy HC phải tập hợp xướng cho toàn trường nhân dịp văn nghệ cuối năm, trong lớp có khoảng năm sáu mạng đi tham gia, trong số đó lại cũng có tôi và QM. Thầy mặc quần tây, áo sơ mi bỏ trong quần. Không biết thầy nhét cái gì trong túi quần mà nhiều đến nỗi cái quần thầy xệ xuống mà hai cái túi thì phình ra. Nhìn thầy đánh nhịp tụi tôi không nhịn cười được bèn nghĩ ra cách chọc thầy. Tụi tôi lấy giấy viết hàng chữ: "Quần bán hỏi người mặc" và treo sau lưng thầy. Thế là cả bọn được dịp cười. Tha hồ cho thầy đánh nhịp, chẳng ai còn chú tâm để hát nữa mà chỉ khúc kha khúc khích. Thầy giận quá không thèm tập hát nữa và đón xe thồ đi về nhà. Một hồi lâu chắc thầy nghĩ lại, thầy lại đi xe thồ lên trường … Bây giờ tôi thấy hối hận quá, lương tiền thầy giáo lúc đó bao nhiêu mà tụi tôi làm như vậy thầy đi xe lên xuống nhiều lần chắc là hết nửa tháng lương?
        Năm lớp 8 chúng tôi học Anh văn với Thầy Thân Trọng Tuấn, một thầy giáo trẻ mới về trường. Biết thầy chưa có kinh nghiệm nên tụi tôi tha hồ mà phá phách. Có nhiều nhưng tôi chỉ xin kể ra đây một chuyện mà bây giờ nghĩ lại tôi thấy thật là kinh khủng.
        Hồi đó trường lớp bàn ghế rất cũ kỷ. Ghế thầy ngồi có nứt một đường ở giữa. Không hiểu nghĩ sao, tụi tôi lấy một cây đinh đóng ngược ở mặt dưới lên ngay chỗ bị nứt. Lúc thầy vào lớp cả bọn hổi hộp chờ thầy ngồi xuống. Thường thì thầy hay đứng để viết bài lên bảng, xong rồi mới đến bàn ngồi. Thời gian chờ đến lúc thầy ngồi xuống thật lâu. Thầy dạy một câu gì và hỏi cả lớp nghĩa của nó. (Lâu quá tôi quên mất là chữ gì). Vừa lúc thầy ngồi xuống ghế thì cây đinh vì đóng nhẹ quá nên đã rớt xuống đất. Cả lớp la lên “rớt rồi”, vậy mà thầy lại bảo cả lớp “Đúng rồi”. Không hiểu nếu cây đinh không rơi xuống thì chuyện gì đã xảy ra?
        Trong bốn năm trung học lớp tôi có nhiều cô giáo hơn thầy. Vì các thầy giáo bấy giờ là “phái yếu” trong trường nên tha hồ cho nữ sinh hành hạ. Còn có thầy Nguyễn Văn Hoà, thầy Trần Phước Mẹo, thầy Trần Quang Chu, và thầy Lê Đình Phùng. Thầy nào cũng là “nạn nhân chiến cuộc” của bọn tôi, nhưng tôi chỉ ghi lại những chuyện hơi quá đáng một tí. Chúng tôi không chọc phá các cô giáo bao giờ vì là “phe ta”. Tuy phá phách vậy nhưng tụi tôi lúc nào cũng học vào hàng đầu trong lớp và luôn là con cưng của các thầy cô.
       Quả là “Thiên bất dung gian”, QM là đứa phá phách nhiều lại làm nghề gõ đầu trẻ. Không hiểu QM nghĩ sao khi chính mình bị học trò chọc phá? Bài viết này thân tặng Quỳnh My, Xuân Lộc, Tân Duyên, Phùng Mai, Kiều Ngân và Mai Loan, những kẻ đồng lõa ngày xưa, và tặng cả lớp, những người phụ họa với chúng tôi.

                                               PM - Thanh Dương
                                               Tháng Chín 2010





Friday, September 24, 2010

TKB Thử Chia Đều Hai Nửa



♫ Nghệ sĩ Hồng Vân diễn ngâm       

                          

     Hồi mình còn ngồi chung lớp chung trường
        Cái gì bạn cũng đòi chia hai nửa
        Cả tiền xe Lam, bạn cũng đòi ghi sổ
        Tính làm đôi, dù nhà bạn gần hơn

     
         Bạn cứ phân bì như đám trẻ con
        Bảo tôi giành ngồi bên khung cửa lớn
        Bạn không được nhìn ra đôi cánh bướm
        Đậu trên vai nhỏ bạn lớp Đệ Tam

    Bạn đòi được ngồi phía ngược hành lang             
   Để thấy rõ cô bé cười răng khểnh
  Nghe tiếng guốc vang sân nắng đầy như biển
  Bỏ ngoài tai lời Thầy giảng mặc Thầy

                Rồi đến cuối năm thi Tú Tài hai
                Trong hai đứa, chỉ nửa tôi thi đậu
                Nửa bên bạn có niềm đau chôn giấu
                Khoảng trời xanh thành hai mảng đen, hồng


     Tôi bẻ cong nỗi nhớ thành vòng tròn
     Chia mỗi đứa một cung tròn phân nửa
     Mỗi bên có Thầy Cô, bạn bè trang lứa
     Có cánh phượng hồng lẫn tiếng ve ngân



     Tiếng guốc hôm nào gõ nhịp ngoài sân
     Không đếm được để chia đều hai nửa
     Chiếc răng khểnh đem chia đều hai đứa
     Chắc đau lòng cô bé Đệ Tam A


  Tôi tự nhủ lòng: một đứa đi xa
 Cầm may rủi trong quân trường quân ngũ
 Đứa ở lại bình an cùng sách vỡ
 Thử hỏi ai đáng được giữ nụ cười?

 Tôi thử rồi, không chia được bạn ơi!
 Bạn cứ giữ nguyên một mình răng khểnh
 Thêm đôi mắt như biết cười lúng liếng
 Cả tiếng guốc đều mình đếm ngày xưa! 

             

                                   Trần Kiêu Bạc - Hồng Vân
                                                  Chín2ngàn10




Wednesday, September 22, 2010

Phải Chi ... - Trần Kiêu Bạc




Trần Kiêu Bạc

Phi  Chi ...

♫ Nghệ sĩ Hồng Vân diễn ngâm.

                         Phải chi mưa đổ về sông rộng
                         Áo em chỉ ướt nửa vạt sau
                         Mưa đã vô tình ôm áo mỏng
                         Trách chi vạt trước cũng thay màu

                         Phải chi nắng trải trong lòng phố
                         Em chỉ nghiêng che biển tóc thề
                         Tóc chẳng bay qua vuông cửa sổ
                         Trăm năm tình lạc đã quay về

                         Phải chi thề hẹn chỉ sớm trưa
                         Đừng rụng sương khuya gió trái mùa
                         Tình trót ra đi tình sẽ lại
                         Như đời rớt nắng lại rơi mưa

                         Phải chi từ biệt là quên hết
                         Không còn ray rứt phút thương đau
                         Phải chi chia cắt mà tình chết
                         Mình chẳng nhớ nhau đến bạc đầu.


                         
                                              Trần Kiêu Bạc - Hồng Vân
                                                                22Chín2ngàn10




Sunday, September 19, 2010

TKB Vỗ Về Pleiku ...



Trần Kiêu Bạc

V về Pleiku ...

* Nghệ sĩ Hồng Vân diễn ngâm.   
BBT: Thơ TKB và giọng ngâm HV ,đã là một
phần không thể thiếu của "Pleiku Nhỏ"!!    

                        Pleiku lớn rồi không phải trẻ thơ
                       Mà khi xa hình như Pleiku khóc
                       Cầm tay cao nguyên nhìn vào đôi mắt
                       Thấy cõi buồn thăm thẳm chảy rưng rưng

                          Vịn vai Pleiku dỗ ngọt người dưng
                          Thôi đừng buồn để hàng thông xanh lá
                          Bụi bay xin đừng ghé qua mắt đỏ
                          Mưa buồn xin chớ ướt vạt áo ai

                          Buổi sáng mù sương rơi đọng đầy tay
                          Xin tỏa ấm người đang lên con dốc
                          Xin bụi đỏ xếp hàng thành ca khúc
                          Mở lời yêu như đã phải lòng nhau

                      Cà phê Dinh Điền cho thương nhớ đâu đâu
                      Nước Biển Hồ làm người dưng quen thuộc
                      Lặng lẽ cười quên lần im lặng khóc
                      Tự dỗ mình hay dỗ bụi Pleiku?

                         

                         
                                 Phố Núi Pleiku, "bụi đỏ"...& Nhà thơ TKB !!
                                              Trần Kiêu Bạc - Hồng Vân
                                                                19Chín2ngàn10




Friday, September 17, 2010

Giao Mùa







PM: Thanh Dương



              Thu dần đến khí trời đang thay đổi
              Gió giao mùa lay động cõi hồn thơ
              Sương ban mai giăng tựa bức mành mơ
              Trời lành lạnh giọt nắng vàng rơi nhẹ

              Hồn bỡ ngỡ như lạc về phố nhỏ
              Đường mưa bay trơn trợt đất bùn nhơ
              Dậy trong em thi sĩ những vẫn vơ
              Nguồn cảm hứng bút mực nào tả xiết

              Cảm động lắm duyên tình này thân thiết
              Đã hoài công tìm kiếm từ bấy lâu
              Mấy mươi năm như nước chảy qua cầu
              Đã cùng đi, cùng đến không cùng hẹn

              Có phải chăng số phần hay định mệnh
              Chỉ gặp nhau khi bóng đã xế chiều
              Nửa phần đời còn lại có bao nhiêu
              Nửa phần trước mình tiêu hao gần hết

              Vỡ mộng đầu nhiều tâm tình thêu dệt
              Bao lận đận thơ thẩn chục năm qua
              Nơi xứ người dong ruổi lắm bôn ba
              Cây muốn lặng gió chẳng ngừng thổi mãi

              Từ nay nhé nửa phần hồn tìm lại
              Những buồn vui cùng chia xẻ ngày mai
              Trọn tâm tình gởi theo gió mây bay
              Vui vui lắm tạ ơn người mãi mãi


                                         PM: Thanh Dương
                                             Chín2ngàn10








Thursday, September 16, 2010

TKB Thu Nghiêng




Trần Kiêu Bạc



Giọng ngâm: Nghệ sĩ Hồng Vân 

Nghiêng về một phía mùa Thu
Rơi thêm lá đỏ trời như giao muà
Chiều qua lạc tiếng gió đưa
Gió nghiêng chở những âm xưa vọng về
Chạy quanh vòng dưới chân đê
Thu khao khát một lời quê hẹn hò
Nghiêng sông cho nhớ con đò
Nghiêng Thu để lá trầm tư phố vàng
Nghiêng đôi mắt biếc trong ngần
Mắt Thu tha thiết về ngang lối nầy
Nghiêng câu lục bát cho đầy
Cho Thu thêm ấm cho dài nhớ thương
Đêm nầy nghiêng sợi mưa tuôn
Nghiêng qua cho đổ lá buồn Thu ơi!





Trần Kiêu Bạc
Bắc Cali - 2ngàn10