Monday, December 31, 2012

Trăng Muộn






 
Trăng Muộn


Ai nỡ treo trăng dưới mảnh trời
Lung linh huyền ảo thật chơi vơi
Gió khuya lay động hồ sông lặng
Mưa muộn trải giăng biển nước khơi
Tháng tận năm cùng nơi xứ lạ
Đơn thương độc mã giữa giòng đời
Xa nhau lòng vấn vương hoài mãi
Thao thức đêm tàn bóng nguyệt rơi

Nguyệt Hạ 


 

Wednesday, December 26, 2012

SHADOWLAND DANCE


" SHADOWLAND " DANCE . . .


Từ hiệu ứng ánh sáng ,cùng sự biểu diễn của các " tài tử " tuyệt vời nên mọi người mới được chiêm ngưỡng một màn trình diễn : 

.



      SOUND ON PLEASE !
Click here :
         http://www.youtube.com/watch_popup?v=STK7AZ_Zs_E&vq=large

Monday, December 24, 2012

Bài viết cuối năm




                    Khoảnh khắc và cuộc sống.

                           Free Image Hosting
Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào. Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến ( bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. 
Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

                                   http://www.nhincuoi.com/hinh/2012/06/07/_201206070124001FlP7.gif 
Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu .

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy ?".

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại.  


.

                              
           http://nghiemhoatra.vn/wp-content/uploads/2012/11/merry_christmas.jpg             
__._,_.___
.

Đêm Sinh Nhật









Đêm 24 tháng 12, bạn bè ngồi quanh bàn xì xụp ăn bún bò Huế nóng và cay của chị Cả nấu. Vui vẻ, nói chuyện đùa giỡn chọc ghẹo nhau. Ăn xong miếng bánh ngọt, cả bọn chạy ra khỏi nhà để đi party ở nhà QM vì hơi muộn. Đến nơi, căn phòng nhỏ tràn ngập người và người. Tiếng nhạc, hơi thuốc lá, hơi người làm ấm căn phòng dù bên ngoài trời đang lạnh...

Cả bọn ngoài sàn nhảy, ban nhạc đang chơi điệu Cha Cha Cha vui nhộn, một ông lớn lớn nhảy gần đó lên tiếng,

-Mấy cô bé này, còn nhỏ xíu không lo đi học mà lo nhảy nhót....

Cả bọn nhìn ông ấy coi thử là ai mà lên giọng dạy đời... Im lặng không ai nói gì ... Biết nói gì với ông ấy bây giờ ...

Điệu bebop vang lên cả bọn quên hết, cùng nhau quay cuồng theo tiếng trống đàn, theo màu xanh đỏ của mấy ngọn đèn màu xoay xoay...

Nhảy nhót chán, cả bọn lại kéo nhau đi lang thang xuống phố. Chẳng nhớ là đi đâu, chỉ biết là quá khuya, chia tay nhau. Mỗi đứa đi về một ngả, chỉ có hai đứa ở gần nhau về cùng đường. Sương xuống, thấm lạnh, hai đứa hai chiếc áo đầm ngắn tay, hở cổ... giày cao gót... Run lập cà lập cập, răng đánh bò cạp... Đường vắng hoe không một bóng người, không một chiếc xe, nhìn quanh quẩn tự nhiên tưởng tượng, đâm ra sợ ... ma. Hai đứa ù té chạy. Ráng nói với nhau qua tiếng răng lập cập,

- Chạy đua coi thử ai đến nhà trước nghen.

Được hai ba bước, không ai bảo ai, hai đứa ngừng lại, cúi xuống tháo giày. Hai đôi giày cao gót làm sao mà chạy được. Nhìn nhau, hai tay xách giày, hai đứa lại ù chạy tiếp....
Đến ngả rẽ, ngừng lại, đủ để nói,

- Thôi tao về nghen.

Lại cắm đầu chạy vù đến nhà. Vào nhà rồi, vẫn chưa hoàn hồn, mở đèn sáng trưng lên, đóng cửa chặt lại cho yên tâm. Cả nhà ngủ hết rồi, rón rén đi thay áo quần, rửa mặt và leo lên giường chùm chăn kín đầu. Trời lạnh quá. Biết vậy theo nhỏ kia về nhà nó ngủ lại, rù rì với nhau vui hơn.


Đêm Noel năm mười lăm tuổi, nhớ đời. Cùng bạn bè đón mừng sinh nhật. Đêm của thánh ca, đêm của an hoà... Một đêm lạnh mùa đông phố núi nhưng chúng mình đã cùng nhau vui chơi trong một không khí tràn đầy tình thương mến chung quanh. Kỷ niệm thời học trò ngọc ngà không bao giờ quên được.

****

Mấy năm sau, chỉ còn hai đứa đi học cùng trường nơi phố núi. Bọn mình chia xa, mỗi đứa một nơi. XL đã dán hết hình của bảy đứa vào trang lưu bút, với dòng chữ:
"... tặng mi những khuôn mặt dễ thương nhất của 9/3, những đứa ngày xưa chúng nó phá như giặc ." 


Những mùa hè, từ phố núi về thành phố, gặp lại QM, TD, ML và KN. Khi về phố biển, gặp lại PM đã có chồng và hai con. Bạn bè gặp nhau, không bao giờ có đủ bảy đứa nữa nhưng còn gặp lại nhau là còn mừng, còn vui. Tình thân vẫn còn đó, thương nhau hơn dù xa cách...


Mấy mươi năm sau nữa, bảy đứa cũng còn đó, đã liên lạc được với nhau, dù mỗi đứa một nơi. Các cô gái nhỏ ngày xưa nay đã thành bà, có hai O bây chừ đã sắp thành hai Mệ ... May mắn vẫn còn đầy đủ, nguyên vẹn. Cuộc đời vui có buồn có. Không làm sao đòi hỏi gì hơn. Bạn bè thương mến ơi, hôm nay còn có tin của nhau là còn yên tâm, là còn thấy chút niềm vui trong đời. Vài hàng ghi lại kỷ niệm cuối cùng tụi mình có chung với nhau đêm Noel năm đó, bây giờ cũng sắp đến lễ Noel, xa nhau nhưng vẫn nhớ đến nhau và cầu nguyện cho nhau nhé.


Thương yêu,
Nguyệt Hạ
Giáng sinh 2012

Sunday, December 16, 2012

Sandy Hook Elementary Memory




In Memory of the victims of the Sandy Hook Elementary shooting
December 14, 2012 in Newtown, Connecticut, US

 




Friday, December 14, 2012

SANDY HOOK - Elementary Shooting




SHOOTING AT SANDY HOOK ELEMENTARY SCHOOL IN NEWTOWN, CONNECTICUT





Chiều nay thấy cô em họ gởi text:

-Hồi sáng giờ chị có coi TV không? vụ bắn ở trường tiểu học ở Connecticut đó. Sao mà bắn giết hoài ghê quá hả chị.


Tôi đi cả ngày mới về đến nhà chẳng biết gì. Lúc sau này thấy tin tức ở TV toàn nói chuyện bắn giết nên tôi không thèm mở TV nữa. Tin tức gì mà tệ quá, kể cả phim ảnh, chỉ toàn nhắc tới nhắc lui chuyện giết người...


Mở TV ra coi, hỡi ơi, 20 em nhỏ từ khoảng 5 tuổi cho đến 10 tuổi đã bị bắn chết, và 7 người lớn, có cô giáo thầy giáo và hiệu trưởng ... Tên sát nhân chỉ mới 20 tuổi đã cầm súng vào trường tiểu học, bắn ở hai phòng học và tự sát sau đó.


Thương cho các em nhỏ. Một cô giáo lớp một mang hết 14 em vào trốn trong phòng vệ sinh trong lớp khóa chặt cửa lại. Các em sợ hãi và khóc, nói rằng:

- Em không muốn chết. Em muốn Giáng sinh...
( "I just want Christmas…I don't want to die. I just want to have Christmas.")


Nghe bản tin và nhìn hình ảnh trên TV tôi không cầm được nước mắt. Tại sao con người ấy chỉ mới 20 tuổi lại có thể nhẫn tâm đến như vậy ? Câu hỏi cứ lập đi lập lại, tại sao lại xảy ra cho các em nhỏ như thế ?


Không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong gia đình mà người con đã nhẫn tâm cầm súng bắn mẹ mình tại nhà trước khi lái xe đến trường nơi người mẹ dạy lớp mẫu giáo ? Người mẹ là cô giáo cho lứa tuổi ấy, tôi đoán hẵn cũng là một người thương yêu con trẻ và hiền lành... Nhưng bản tin mới nhất tôi vừa nghe được khi ngồi gõ những hàng chữ này là, cả ba khẩu súng mà tên sát nhân có đều đăng ký dưới tên của người mẹ ây...


Cuộc sống ở đây càng lúc càng bấp bênh, không những chỉ không yên về kinh tế mà còn về sự sống còn của con người nữa. Chỉ trong tích tắc thôi, sự sống có thể mất đi như một cái chớp mắt.



Xin dâng lời cầu nguyện cho các nạn nhân của cuộc tàn sát ngày hôm nay, những người lớn và các em bé bỏng. Các em đã mất đi mạng sống nhưng gia đình cha mẹ anh chị em của các em cũng mất đi một phần trong cuộc đời của họ...



Tôn Nữ Thanh Dương

(NH - 14-12-2012 )













Hình ảnh từ abcnews website


Elementary shooting in Connecticut
 

Friday, August 31, 2012

Hoa cuối hạ









Gần Cuối Hạ


Mới hôm nào bắt đầu mủa hè, loay hoay chống chọi với cái nắng, cái nóng, bây giờ trời đã chớm lạnh mỗi buổi đêm về sáng.Khi mặt trời lên trời vẫn còn nóng lắm. Nóng đến cháy vàng cây cỏ. Nóng đến bỏng da rát thịt. Hôm qua chỉ từ trong chợ bước ra xe mà tôi đã bị xây xẩm mặt mày vì trúng nắng, khi bước đi một khoảng ngắn lúc trời đang 100 độ F.

Hình như thời gian lúc này đi nhanh hơn, gặp ai cũng nghe nói vậy. Lạ kỳ, cũng 24 giờ, cũng 60 phút, cũng 60 giây, mà sao cứ thấy ngày tháng đi vùn vụt. Mới cuối tuần lại đến cuối tuần nữa rồi. Mới bắt đầu mùa hè lại sắp sang thu... Lại thấy sắp sửa đến lễ lượt cuối năm ... Vườn tược cây cỏ cũng thay lượt mới thật nhanh trước khi kịp nhìn kỹ hoa trái của mùa cũ.

Còn lại được một ít hoa của mùa hè, loại hoa chịu nắng. Càng nắng thì càng tươi thắm.






















 
Nạn nhân của nắng

Tội nghiệp cây hoa này chịu nắng không nổi đã cháy vàng lá



Vậy mà cũng có một hoa nở ra trong nắng.
Thường thì hoa này nở vào dịp Tết ta,
có lẽ thời tiết lộn xộn nên hoa bị lầm.
Thấy thương ...




Saturday, June 9, 2012

Đơn Vị Thời Gian






    Thời gian lúc này qua thật nhanh. Quanh đi quẩn lại mới đó đã nửa năm rồi. Ngẫm nghĩ thấy đời con người từ lúc được tạo thành trong bụng mẹ cho đến khi xuôi tay, nhất nhất sự gì cũng có dính dáng đến thời gian.
    Với những danh từ giây, phút, giờ, ngày, tuần, tháng và năm, tôi lẩm cẩm nghĩ đến chuyện cân đo đong đếm thời gian của con người.
    Bắt đầu từ lúc mẹ mang thai con trong bụng, mẹ tính từng ngày theo dõi sự tăng trưởng của con. .
    Khi con sanh ra, thời gian được tính từng giờ. Mẹ nhìn con ngủ, tính xem con ngủ được mấy giờ, mấy phút.
    Con lớn lên một tí, mẹ tính thời gian bằng tuần lễ, mấy tuần thì con biết cười, mấy tuần thì con mọc tóc, mọc răng, biết bò, biết ngồi....
    Hơn một tí nữa, mẹ tính thời gian bằng tháng, mấy tháng thì con biết đi, biết chạy, biết nói, biết hát hò ...
    Tuổi thiếu niên, khi đi học, thời gian được tính bằng ngày, xem cờn bao nhiêu ngày nữa đển lễ tết, đến nghỉ hè.
    Tuổi lái xe, tính thời gian bằng giây, xem thử mấy giây nữa thì đèn xanh bật lên.
    Tuổi thanh niên, khi đi làm, thời gian tính bằng giờ, khi nào thì đến giờ nghỉ, giờ ăn trưa, giờ về.
    Tuổi thành niên thời gian lại được tính bằng tuần lễ, xem thử còn bao nhiêu tuần nữa đến kỳ lãnh lương kế tiếp, đến kỳ hạn đóng tiền nhà, tiền xe, tiền trường cho con ...
    Tuổi sồn sồn thời gian tính bằng tháng. Xem thử còn bao nhiêu tháng nữa đến kỳ sinh nhật kế tiếp hay đến ngày khai thuế hay đóng tiền bảo hiểm ...
    Tuổi quá lứa hay là tuổi muối tiêu, đi làm vài chục năm rồi thì thời gian tính bằng năm. Còn bao nhiêu năm nữa thì đến lúc nghỉ hưu?
    Tuổi già già, người về hưu rồi thì chắc trở lại tính thời gian bằng tháng. Bao nhiêu tháng nữa đến kỳ giáp năm kỷ niệm gì gì đó, hay đến lễ lượt để gặp con cái ...
    Tuổi già hay người đã lớn tuổi hung rồi có lẽ tính thời gian bằng ngày trở lại. Không biết mình còn bao nhiêu ngày nữa ... 

    ........ 

    Cái tuổi ham ngủ thì đây:
            Đời người có một gang tay
            Ai hay ngủ ngày thì mất nửa gang.
(Ca dao) 

    Hai cái tuổi không có trong sổ sách:
    Tuổi ngọc hay còn gọi là tuổi mộng mơ, thời gian tính bằng phút, còn bao nhiêu phút nữa thì hết giờ học để tự do thả hồn ra cửa sổ.
    Còn cái tuổi lãng mạn thì thời gian có lẽ tính bằng đời người. Ai lỡ mang cái máu lãng mạn rồi thì lãnh đủ cả đời, có khi nào mà hết lãng mạn ? 

    Có lẽ cũng tạm đủ. Chắc gì mình còn sống đến tận cùng để tính thời gian như vậy ... 


Tôn Nữ Thanh Dương  
Cali, tháng 6-2012  

Thursday, January 12, 2012

Anh Cho Em Mùa Xuân



;

     Năm nay Tết đến sớm hơn mọi lần, vừa mới Tết Tây lại chuẩn bị Tết ta. Đâu đó đã vang lên những bài hát Xuân, những bài hát chúng ta nghe quen thuộc năm này qua năm nọ, một trong những bài ấy là bài "Anh Cho Em Mùa Xuân", do Nhạc Sỹ Nguyễn Hiền phổ nhạc từ bài thơ Nụ Hoa Vàng Cho Em của nhà thơ Kim Tuấn.
     Tôi gặp anh Kim Tuấn từ khi còn bé tí, hình như lúc mới lớp ba lớp nhì gì đó. Vì là anh họ nên chúng tôi luôn gọi anh là anh Khuê chứ ít khi gọi bằng bút hiệu làm thơ của anh. Tôi là con gái út thường được theo Thầy tôi đi thăm viếng bà con các nơi. Khi ấy vào buổi sáng, Thầy tôi hay đến nhà bác B.T., thân sinh của anh Khuê, nhà bác là tiệm thuốc tây Kim Tuấn ở đường Phan Bội Châu dưới phố.
     Đến nhà, người lớn trà nước nói chuyện với nhau thì bác gái luôn đưa tôi ra phía sau tìm thức gì đó cho tôi ăn và hỏi chuyện. Hai bác chỉ có anh là con trai một nên có lẽ bác gái cũng hơi buồn vì nhà vắng vẻ khi anh đi vắng. Đối với anh tôi là cô em nhỏ trong nhà. Anh rất hiền, ít nói, hay cười. Tôi vẫn nhớ mãi, bác gái thường đặt tôi ngồi trên bộ xa lông nệm dày êm ái, chung quanh có những chiếc gối đệm lưng màu đỏ đậm thật là ấm mắt. Bác thường làm bánh mì ốp la cho tôi nếu xuống sớm. Khi đến bữa trưa thì bác làm cơm và cả nhà dùng bữa chung. Có khi xế chiều thì bác gọi những phần nem lụi từ gánh nem nướng của bà Khanh trước nhà vào cho tôi nhâm nhi. Rất nhiều lần ăn xong bác bảo tôi lên giường ngủ trưa. Không quên được chiếc giường nệm cao ngất mà tôi phải leo lên một cách vất vả, với khăn trải giường bằng sa tanh trắng láng mướt và mát mẻ...
     Đến nhà nhiều lần nên hai bác coi tôi như con ruột. Và anh Khuê cũng dành nhiều thì giờ nói chuyện với tôi mỗi khi gặp. Anh hay hỏi chuyện học hành trường lớp và chú ý đến môn văn của tôi. Mấy năm sau, khi tôi học trường Nữ Pleime thì anh dạy Anh văn ở trường Phạm Hồng Thái. Tôi nhớ mãi một câu chuyện anh đã kể cho học trò trong lớp và kể lại cho tôi nghe như sau.
     -Ngày cuối tuần có một phụ huynh mời anh đến nhà. Khi anh đến, các cô con gái mang trà ra mời. Anh cầm chén trà lên, ngón tay chạm dưới đáy chén thì thấy nhớt nhợt.... Thì ra người nào đó rửa bát đã không để ý và không rửa kỹ dưới đáy chén. Anh khuyên các cô học trò, từ nay khi rửa chén bát phải để ý rửa kỹ dưới đáy, vì khi người lạ đến, chỉ cần thấy điều sơ hở đó là họ đánh giá không đẹp về mình ngay.
     Câu chuyện anh kể cứ nằm hoài trong đầu tôi. Từ khi đến tuổi phải rửa chén bát, tôi luôn luôn để ý rửa thật sạch bên dưới của các món ly chén... Và khi đến nhà ai, tôi tránh không dám để tay đụng dưới đáy ly chén của họ, sợ lỡ đụng nhằm chỗ rửa không sạch thì cảm giác ấy không bao giờ xoá được, chẳng thà không biết còn hơn.
     Khi tôi lớn dần, anh hay nói chuyện thơ văn và tôi cũng thuộc nhiều bài thơ anh đưa cho xem và tôi chép vào vở. Từ lúc nào không rõ, ở nhà gọi anh là "Vĩnh Khuê những bước chân âm thầm", cái tên dài thoòng rất đặc biệt, và tôi lúc nào cũng lẩm nhẩm bài hát ấy. Rồi Tết đến thì lại thuộc làu bài, "Anh Cho Em Mùa Xuân", khi nào chưa nghe bài ấy thì hình như chưa có Tết, đối với tôi. Những ngày đầu năm, cả nhà có khi đi chung, có khi mấy chị em đi riêng, thường xuống nhà hai bác chúc Tết, nhưng phần lớn là để gặp anh nói chuyện. Hàng ngày, có khi đi học về, mấy chị em cũng ghé vào nhà anh một tí trước khi về nhà.
     Sau này, khi cả gia đình anh dọn về Saigon, tôi cũng có vài lần đi theo Thầy tôi đến thăm hai bác tại căn nhà đường Phát Diệm. Lúc đó anh Khuê đang làm thầy giáo. Lần trước thì bác trai còn khỏe. Chúng tôi ở lại ăn cơm với cả nhà. Bác gái vẫn thương tôi như ngày nào và sự ân cần của bác không thay đổi. Lần đến thăm trước khi đi, anh đi vắng, lúc đó bác trai đã rất yếu, phải thở bình oxy. Chị Khuê, mà tôi gọi là chị Phương, thay bác gái làm cơm đãi khách, hai cháu bé con anh, Bảo Khôi và Bảo Khánh, thật là đẹp trai, mạnh khỏe và hiếu động. Tôi chơi với hai cháu chạy theo muốn hụt hơi. Bác gái đã lớn tuổi, vẫn là hình ảnh một người mẹ hiền đối với tôi. Chị Minh Phương là người hiền lành và chu đáo chăm lo gia đình. Tôi rất thương chị dù mới gặp lần đầu tiên. Hai chị em tâm sự với nhau khi tôi phụ chị làm cơm. Tôi thấy chị quá giỏi, trông nom cha chồng đau bệnh, mẹ chồng già yếu, và hai con nhỏ đang còn phải lo ăn lo bú, mọi việc trong tay chị tươm tất. Người ta nói, sau lưng một người đàn ông thành công là một người đàn bà..... Tôi không cần biết gì hơn, nhưng tôi biết lúc đó, anh Khuê chắc hẳn yên tâm khi ở nhà có một người vợ đảm đang như chị.
     Dù ở xa tôi vẫn biết anh tiếp tục làm thơ và có xuất bản thêm vài tập thơ nữa. Mấy mươi năm rồi, thơ anh vẫn vậy, tình cảm và dịu dàng, êm ái. Tôi thích nhất mấy câu này của anh, mà tôi đã chép giữ lại từ ngày ấy,

                    Ở trên núi ta làm thơ với núi
                    có khi buồn làm bạn với rừng khô
                    dăm chiếc lá xạc xào trong trí tưởng
                    thiên thu ơi lòng nhớ cõi mơ hồ

                    Ở trên núi có trời cao gió cuốn
                    một mình ta phiêu lãng cùng mây bay
                    một mình ta phiêu lãng cuối chân ngày
                    ta xứ lạ khói chiều trong mắt đỏ
                    em ngậm ngùi chốn ấy nào ai hay
                    .....
                                                   (Mình Ta Trên Núi - Thơ Kim Tuấn)

hay là những câu:

                    .....
                    Người ở đâu ta ở chốn này
                    núi nhìn xanh thẳm chiều mây bay
                    mắt nhìn xanh thẳm cơn phiền muộn
                    ta với đời ta như giấc say

                    Giấc say một chút buồn ghi dấu
                    tình đã mù khơi cùng gió bay
                    em đã mù khơi cùng cõi mộng
                    ta đã mù khơi nào có hay
                    ....
                                                   (Một Chút Buồn - Thơ Kim Tuấn)

     Trong những ngày cuối năm nghe lại bài nhạc Anh Cho Em Mùa Xuân, những lời thơ của anh gần như đã nằm lòng vì tôi đã nghe bài này từ mấy mươi năm qua, tôi nhớ đến anh và muốn viết vài hàng, nhắc lại những kỷ niệm về một người anh kính mến. Năm 2003, ngay hôm sau tết trung thu tôi nhận được tin ở nhà gọi sang báo là anh đã qua đời, thật là bàng hoàng và thương tiếc vì anh ra đi quá sớm. Mỗi lần trung thu hay Tết Nguyên đán thì tôi lại nhớ đến anh cùng gia tài thơ anh để lại ... Có lẽ cũng nhờ hơi hướng thơ văn nơi anh khi tôi gặp anh lúc còn rất nhỏ, mà tôi đâm ra yêu thích thơ thẩn từ khi mới lớn cho đến bây giờ.
     Thật sự anh đã cho mọi người mùa xuân, một mùa xuân bất tận qua những lời thơ ngọt ngào của anh. Xin cám ơn anh đã để lại cho đời những vầng thơ dịu dàng, êm ả thấm sâu và sống mãi trong lòng người.
     Đến bây giờ thì anh đã "một mình ta phiêu lãng cùng mây bay" rồi phải không anh?


                                               PM: Tôn Nữ Thanh Dương
                                                       tháng 01 - 2012 


 

Wednesday, January 4, 2012

Xuân Nhớ






Xuân héo 

Xuân đến rồi ư ? Xuân ở đâu ?
Chỉ nghe trong gió thoảng hương sầu
Chiều nghiêng sợi nắng nghèo chia bóng
Nhớ gẩy cung đàn xưa nốt đau
Câu vọng cổ em hò dưới bến
Khúc nam ai lời dội ngang đầu
Nâng ly ta chúc mình quên lãng
Bụi cỏ bên đàng úa đã lâu .




Xuân Nhớ


Nghe nói Xuân về, có thấy đâu?
Trời mây u ám cỏ cây sầu
Tâm tư xao xuyến cung đàn lỡ
Âm hưởng thăng trầm tấu khúc đau
Giọng hát ngày nao rung động mới
Câu hò ngọt lịm vấn vương đầu
Nâng niu kỷ niệm ngày xưa cũ
Hờ hững vô tình tự bấy lâu

Nguyệt Hạ
 


THUYỀN VỀ BẾN CŨ

Xuân về nhưng chẳng thấy vui đâu
U ám trời mây nắng nhuộm sầu
Thương kẻ tha hương xa tổ ấm
Xót tình cố quốc chạnh lòng đau
Năm tàn tháng lụn buồn phai tóc
Một nhớ hai thương nặng mái đầu
Mơ một xuân nao nồng tổ ấm
Thuyền về bến cũ đợi từ lâu.

Lá chờ rơi