Tuesday, June 28, 2016

NẮNG CALI







Bắt đầu vào mùa hè ở đây trời trở nóng. Nóng đổ lửa, nóng như lửa. À mà trời cũng đang đổ lửa xuống đấy chứ. Quanh tiểu bang Cali từ bắc xuống nam, đang có vài đám cháy. Cháy rừng, cháy nhà, nhìn hình ảnh trên TV cứ như là biển lửa. Tôi không hiểu người ta nói địa ngục như thế nào, nhưng nhìn những đám cháy trong mấy tuần qua tôi nghĩ địa ngục là đây.


Cuối tuần trước, trời nóng trên 100 độ F. Ngày thứ hai nơi tôi đạt kỷ lục, 111 độ. Nóng làm mình muốn điên muốn khùng. Còn may mắn chưa bị nóng đến tẩu hoả nhập ma. Nghĩ đến những người chữa lửa ngoài kia, họ đứng gần biển lửa, họ phải mang bộ quần áo màu vàng thấy là phát nóng giùm, và họ phải mang dụng cụ chữa lửa, nặng và nóng biết bao nhiêu. Mình ở trong nhà có nóng mấy đi nữa cũng chỉ bằng một phần nhỏ những người lính chữa lửa đang chịu đựng. Mình vẫn còn may mắn và sung sướng lắm. Thật sự ghi ơn những người làm nghề chữa lửa giúp cho dân chúng.

Trời nóng, cây cỏ cháy vàng, mặt đất như nung, vậy mà vẫn có hoa, có trái mới lạ. Hai năm nay bị hạn chế nước tưới cây, tôi theo đúng ngày cho phép, tuần hai lần, mỗi lần 15 phút. Cỏ cháy vàng phơi mình trên sân như đám rơm rạ, nhưng mấy cây hoa vẫn cho tôi đủ màu đủ sắc dù lá của chúng vàng nhiều hơn xanh. Cây chanh sau vườn vẫn sai trái, cây ổi đang ra hoa và nụ thật nhiều, những trái thu đủ xanh bao quanh trên cao, cây fig mới lên khoảng chục trái nhỏ tí xiú. Tội nghiệp hai cây ớt nhất, gần như không được tưới tí nào vì tôi đang muốn nhổ bỏ, lá rụng gần hết trơ cành khô khan vậy mà vẫn có trái đỏ đầy cây.


Phượng tím năm nay có hoa sớm lắm, tháng tư bắt đầu thấy những chùm hoa tím đong đưa ngoài cửa sổ. Nhìn bóng cây cao toả mát che khoảng sân cỏ cháy cũng thấy dịu mắt phần nào.






Hoa hoàng anh năm nào cũng nhiều dù không đủ nước. Lá vàng xen lẫn hoa vàng nhìn thương lắm. Có những nụ hoa vừa hé nở bị nóng quá nên héo rũ xuống thật tội nghiệp. Hoa hồng vẫn có đủ màu nhưng vừa hé nở buổi sớm, trưa đã gần tàn. Thương sao kiếp sống ngắn ngủi của những bông hoa trong thời tiết này.





Hoa quỳnh vẫn nở trong cái nóng cháy da, kéo dài ba tháng từ tháng tư đến tháng sáu nếu đếm cũng được cả trăm cái. Tôi cám ơn những chậu hoa này vì tưới rất ít mà năm nào cũng có hoa đều đặn.





Cây hoa trung thành hàng năm, không trồng, không tưới, năm nào cũng trở lại cho hoa thật nhiều,





Mùa hè đến vội nhưng không đi vội, kéo dài ngày tháng nắng nóng như nung. Còn đến mấy tháng nóng nữa, tôi thấy sức chịu nóng của con người ngày càng tăng lên. Nhiều năm trước nghe nói 80 độ F là than van. Năm sau thấy bảo 90 độ, cũng chịu được. Rồi đến 100 độ, thấy cũng có người chạy bộ ngoài đường. Và bây giờ 112 độ người ta cũng đi qua đi lại như thường. Phục sát đất.


Vậy mà bên vùng phía đông nước Mỹ lại có lụt lội. Nhìn cảnh nhà cửa bị tàn phá và nhiều người thiệt mạng vì nước dâng ngập ở tiểu bang Virginia trong lòng không khỏi nghĩ thầm, bao nhiêu thiên tai đại nạn xảy ra, cộng thêm không ít chuyện tàn ác do con người làm, không lẽ đất nước này đang đi vào chỗ tận diệt?


Tôn Nữ Thanh Dương

Cuối tháng sáu, 2016




Tuesday, June 14, 2016

ORLANDO MASSACRE

 
Sao Paulo, Brazil on June 12, 2016, Cris Faga / Nur Photo via Getty Images


So sad with the news, and anger, and frustration.
My heart and prayers are with the victims, the injured, and their loved ones. 


 

Monday, June 6, 2016

QUA MỘT NĂM







Quanh đi quẩn lại, chín tháng trôi qua, và con tôi sắp hoàn thành một năm đại học. Một năm với cuộc sống mới, con sống xa nhà, học, ăn, ngủ ... nơi xa lạ, chung quanh chỉ có vài người bạn thân. Mọi thứ đều khác với cuộc sống con đã biết từ lúc sinh ra. Vậy đó, bước thứ nhất tập làm người lớn, bước chập chững vào cuộc sống tự lập.

Dù chưa phải đi làm, chưa phải lo kiếm sống, nhưng năm đầu tiên ở trường đại học cũng dạy cho con nhiều thứ. Con phải tập sống như người lớn thật sự, sống với người lạ chứ không còn sống trong gia đình với người thân. Mọi thứ hoàn toàn khác, từ nói năng đi đứng đến giờ giấc sinh hoạt. Con may mắn ở chung phòng với một người tính tình hiền lành như con, cả hai đều lo học và không làm phiền đến người kia. Những thói quen đúng giờ và tôn trọng người khác được tập luyện từ nhỏ đã giúp con không ít khi vào môi trường mới này.

Khi con về thăm và nói rằng, con về nhà để ăn cơm mẹ nấu vì ở trường không có món như ở nhà. Tôi cảm thấy tội lỗi quá, vì đã lỡ nấu những món con thích và không tìm được ở ngoài. Chương trình học nặng nề, con thức khuya học cho xong làm tôi lo lắng không yên. Ngày trước tôi đã từng thức trọn đêm để làm bài, có lẽ khi ấy Thầy tôi cũng lo lắng vậy. Bây giờ có lo cho con mới biết công ơn cha mẹ ngày xưa. Thời này còn có chuyện học trò mang súng vào trường bắn nên thêm phần bất an. Tôi chỉ biết cầu nguyện xin cho các em được yên ổn học hành, đừng có chuyện gì xáo trộn trong trường lớp.

Và như thế, những tháng hè, có lẽ tôi sẽ tiếp tục nấu những món con thích để bù lại thời gian con ở trường. Và tiếp tục cảm thấy tội lỗi. Biết làm sao bây giờ, thời gian này phải để con tập làm người lớn, mẹ chỉ có thể làm một việc là nấu ăn cho con thôi.


Nguyệt Hạ
Tháng sáu 2016