Thursday, June 26, 2014

#WORLD CUP 2014 - #US and Group G






#World Cup 2014 - #US and #GROUP G




Way to go US national men team,


#US vs Ghana


  #Clint Dempsey scores the US's fastest ever World Cup goal
(Photo by Michael Steele/Getty Images) 


USA defender John Brooks is mobbed by teammates after scoring a goal in the second half against Ghana. (Mark J. Rebilas-USA TODAY Sports)
USA defender John Brooks is mobbed by teammates after scoring a goal in the second half against Ghana. (Mark J. Rebilas-USA TODAY Sports)


Final: US 2, Ghanna 1
Third time's a charm



World Cup lần này có nhiều thứ bất ngờ xảy ra ngay từ những phút đầu tiên.

Chủ nhà Brazil mở màn bằng một trái vào gôn của mình từ cầu thủ số 6 Marcelo.

Đương kim vô địch Spain trận đầu tiên bị đội Netherlands hạ sát ván (1:5), và cũng là đội đầu tiên từ giả sân cỏ Brazil.

Hai đội banh tên tuổi là Anh và Ý cũng phải treo áo đi về trong vòng loại này.

Trận đấu giữa Mỹ và Ghana có nhiều bất ngờ hơn. Clint Dempsey, số 8 của Mỹ làm bàn đầu tiên vào giây thứ 30, chỉ mới nửa phút vào trận... Đó là trái suýt nhanh nhất trong lịch sử của World Cup từ trước đến nay. Vào phút thứ 86, cú đánh đầu như trong giấc mơ của John Brooks = đội Mỹ thắng Ghana 2:1.


Mỹ và Ghana gặp nhau ở hai lần World Cup trước. 2006 Ghana thắng Mỹ 2 - 1 ngay từ vòng đầu. 2010 Mỹ lại gặp Ghana ở vòng hai, và thua khi đá thêm giờ (1:2). Lần này, Mỹ thắng được Ghana nhưng còn hai đối thủ khác, lợi hại hơn là Portugal và Germany.


Buổi chiều Chúa Nhật 22 tháng 6, đội Mỹ gặp Portugal và đã chơi một trận banh quá hay. Portugal làm bàn khi mới vào trận được 5 phút, sau đó Mỹ đã suýt được hai trái, tưởng rắng thắng ... nhưng vào mấy mươi giây cuối cùng, Portugal gỡ huề.



Tuần lễ vừa qua thế giới soccer đang ồn ào vì trận Mỹ gặp Đức sắp tới, ngày 26 tháng 6. Biết bao nhiêu dư luận đoán xa đoán gần. Tôi nghĩ rằng, đội banh Đức giỏi và hay hơn vì họ già dặn nhiều kinh nghiệm. Người Mỹ mới chơi món soccer gần đây, và mới góp mặt vào World Cup vài lần, làm sao có kinh nghiệm bằng những nước Châu Âu? Trận đấu thứ ba này sẽ quyết định số phận của đội Mỹ, tiếp tục vào vòng trong hay đi về. Đối với tôi, thắng Ghana, hoà với Portugal là hay lắm rồi. Tôi ủng hộ đội Mỹ dĩ nhiên cũng mong Mỹ thắng nhưng không đặt kỳ vọng cao lắm. Kết quả ra sao cũng được. Đội Mỹ đã chơi hết mình và chơi hay, chơi đẹp.


Nhiều trận banh rất hay, hai bên ngang nhau, và chơi đẹp, chơi sạch. Cũng có những trận hay nhưng chơi xấu, chơi dơ, cộng thêm thái độ của trọng tài ... Không ai lạ gì màn ăn vạ trong khung thành để có cú phạt đền, cũng như trò thiên vị của trọng tài trong những trận banh.


Dư luận ồn ào nhất hai hôm nay là trận banh giữa Ý và Uruguay. Cẩu thủ Suarez mang số 9 của đội Uruguay dù chơi gỉỏi nhưng có tật xấu hay cắn đối thủ khi sắp bị thua. Trọng tài người Mexico nên làm lơ cho đội Uruguay nhiều lần và cho đội Ỳ thẻ đỏ khi không có gì nghiêm trọng. Vậy mà khi số 3 của Ý bị Suarez cắn vào vai trái, trọng tài đã "không thấy" dù số 3 cởi áo đưa vai cho thấy dấu răng còn mới tinh. Hình như trọng tài Mexico quên rằng thời này, video và hình ảnh chụp từ mọi góc cạnh được đưa lên internet trong vài giây, cả thế giới thấy được, làm sao mà trọng tài không thấy, khi chính ông là người điều khiển trận banh?

Đây không phải lần đầu tiên cẩu thủ người Uruguay làm vậy. Hy vọng hội đồng bóng đá FIFA sẽ xét xử và có hình phạt xứng đáng. Năm xưa khi nghe Mike Tyson cắn đứt tai của người đối thủ boxing, tôi cảm thấy ghê tởm cho con người ấy và không bao giờ thèm để ý đến môn boxing cũng như người chơi món đó. Bây giờ, lại đến cầu thủ của môn đá banh, mong rằng đây là lần cuối cùng xảy ra chuyện này.

Tật cắn người của cẩu thủ số 9 nổi tiếng đến nỗi, đã có không ít người đánh cá Suarez sẽ cắn cầu thủ Ý, họ đã thắng cá độ với những món tiền không nhỏ. Tưởng cá cược chuyện làm bàn, thắng hay thua, ai ngờ cá độ về chuyện "cắn" cầu thủ. Hết ý kiến !


****


Tôi viết bài này ngày hôm qua, sáng nay thấy tin mới nhất, cẩu thủ Suarez đã bị FIFA cho bản án cấm đá 9 trận quốc tế và treo giò 4 tháng.

Thêm tin nữa là Recife, nơi Mỹ gặp Đức hôm nay, đang bị ngập lụt vì bão. Mưa không ngưng từ 12 giờ qua, sáng sớm nay mức nước mưa lên đến 2.9 in, đường phố ngập tràn nước.

Trận thì quá nóng, trận thì mưa dầm, làm sao họ chơi banh được?

(Nhớ lại trận banh khi đội Mỹ phải chơi dưới tuyết rơi, lạnh kinh khủng. Thấy vậy chơi thể thao cũng cực quá đi chứ.)


Còn vài phút nữa đến giờ bắt đầu trận đấu giữa Mỹ và Đức.  


GOOD LUCK TEAM USA.


Tôn Nữ Thanh Dương
Jun 26, 2014

Sunday, June 22, 2014

#WORLD CUP 2014 SO FAR - HOW ARE THINGS GOING?






The World Cup so far, how are things going?


 


06-06-14-HSD-soccerdoc-scroll
Brazil World Cup 2014

 
RIO DE JANEIRO (AP) -- In the weeks leading up to the World Cup, reports of strikes, demonstrations, unfinished stadiums and inevitable traffic problems dominated the news. But since the first match kicked off on June 12, goal-filled games, superstar performances and upsets have delighted fans - particularly those from Latin America.
By Sunday night, 32 of the 64 matches will have been played. Nearly halfway through this World Cup, The Associated Press takes a look at how things have stacked up so far.

SAFETY - Tourists have complained about muggings and pickpockets, but overall the safety for fans so far has been solid. Brazil's reputation for violence - a United Nations report says the country has more annual murders than any other - has many fans on high alert and taking special care of where they travel. There have been incidents of gunfire near areas where fans are watching matches or staying, but none targeting World Cup tourists. The clashes between drug gangs and police that often result in shootouts have been muted in Rio - as has often been the case during big events. Skirmishes between rival fans have been rare, with hooligans from any country not yet making an impact. The mass demonstrations that sent millions into the streets during last year's Confederations Cup tournament have not reappeared, and the scattered protests have mostly been dispersed quickly by police.

TRANSPORTATION - Despite transportation strikes leading up to the World Cup, subways in Sao Paulo and Rio de Janeiro have efficiently carried fans to matches. The other host cities rely on roadways, and they've been congested. That's normal for Brazil's metropolitan areas. Pele himself complained that he missed the first half of the Brazil vs. Mexico match because his car was stuck in traffic on his way to a viewing party in Sao Paulo. Brazil's airports have handled the load of tourists traveling around the continent-sized nation although there have been complaints of delays and cancelations. Terminal expansions weren't completed in time for the Cup, but there have been no major problems for flying fans around - just fewer of the creature comforts found in airports elsewhere.

STADIUMS - The state of the stadiums was a major concern before the tournament started. Workers died in construction, organizers gave up on some finishing touches and temporary seats were brought in just days before the games began. The stadiums have performed better than expected, but not without some problems. A rickety staircase at the Maracana was repaired after video showed it swaying under thousands of fans. The grass at the Manaus stadium looked a little dry before the games, but wasn't a huge problem. Some stadiums have had long queues to get through security. Most alarmingly, more than 100 Chilean fans in Rio broke into the Maracana, getting past security and damaging a media center before being corralled, arrested and told to leave the country.

TECHNOLOGY- Goal-line technology was introduced at the World Cup for the first time and was an instant hit, being used at least twice in the opening rounds of competition to rule if the ball had crossed the line for a goal or not. The technology was introduced after the World Cup four years ago, when an England goal against Germany was not allowed even though the whole world saw that the ball had crossed the line by almost a yard. FIFA boss Sepp Blatter, until then an implacable foe of using technology, changed his mind suddenly and tests began. In Brazil, seven video cameras are trained on each goal, able to tell with a margin of error of 1.5 mm if the ball has crossed the five-inch wide goal line. The first goal to be given using the new technology made the score 2-0 to France against Honduras. The word ''GOAL'' flashed up on the referee's wristwatch and the goal was given. Teething problems annoyed the Honduras players and FIFA promised to have a look at some details of what the public got to see, but there was widespread belief that the technology had removed one of the most controversial elements of the game and made referees' task much simpler.

INNOVATIONS - Soccer has well and truly entered the age of technology. It's not just 22 players running around after a ball any more. At this World Cup, most of the teams are using all sorts of high-tech devices to manage their players. The players can be wirelessly monitored during games and practice. A widget in the jerseys transmits heartbeat and other medical data to the coaches who monitor on iPads and can tell when a player is peaking or tiring. A chip in players' boots transmits distance run and speeds to the benches as well. One shoe manufacturer has introduced a boot weighing just 99 grams and millions have been spent developing what FIFA calls the perfect ball. The Brazuca ball made by Adidas, unlike its predecessors made by the same German company, has been hailed at the World Cup. It doesn't deviate in the air too much. The ball itself has even attracted almost 2 million Twitter followers. High-tech jerseys are made to combat the heat of Brazil. One of the biggest success stories of the Cup has been introduction of Vanishing Spray applied by the referee to a line 10 yards from where a free kick is due to be taken. In the past, a wall of players intended to block the kick would often sneak forward toward the ball, but the referee now marks out 10 yards and uses an aerosol to apply a white line that vanishes after 30 minutes or so. Defenders are banned from crossing the white line and players have obeyed the ruling.

FAN EXPERIENCE - Fans from all over the world have come to the homeland of ''jogo bonito'' and the overwhelming reaction in the stands, in the streets and on social media has been positive. Fans have enjoyed the hospitality, the weather, the food and drink and the sites of Brazil. Latin American neighbors have particularly enjoyed the tournament, in part because their teams are doing very well. Fans from Chile, Argentina, Colombia, Uruguay, Ecuador and Mexico have packed stadiums and belted out their national anthems proudly. Even the United States - which has had a tiny fan base at some recent World Cups - has sent a large and vocal crew of supporters, taking over Natal when the U.S. played in that coastal city. The biggest complaint from fans has been about the price of scalped tickets. With most big games sold out, prices to high-demand games have been well over $1,000 per ticket.

MATCHES - The games have been excellent, with some saying the early group games have been among the best in World Cup history. Teams have played aggressively, and there have been just a handful of draws. Trailing teams have made comebacks, and a several upsets have captivated TV audiences around the world. Superstars such as Neymar, Robin Van Persie and Lionel Messi have played well. Although there were a handful of questionable calls, most games were decided by the players, not referees. Although a couple of European powers - Spain and England - were eliminated early, fans in most of the world have enjoyed the goals and the games.



 

Sunday, June 15, 2014

Thơ Trần Văn Lương



Tâm sự người cha già.
 
Dạo: Lòng không muốn sống xa nhà
Nhưng trời bắt tội tuổi già biết sao!

(Kính mến gửi về Chú, ngậm-ngùi đánh dấu ngày mà Chú, vừa tới tuổi 90, phải vào nhà dưỡng-lão, mặc dù con gái Chú rất thiết-tha muốn được đưa Chú về nhà.)

Đêm bệnh-viện, sầu tơi trên tóc trắng,
Người già nằm, bóng hạc lắng chiều sương,
Mắt ngu ngơ như nắng lỡ độ đường,
Nhìn con gái dựa bên giường gà gật.

Đầu ngật ngầy váng vất,
Thương con mình tất bật ngược xuôi,
Mấy ngày qua luôn túc-trực không rời,
Đến tối mịt mới về nơi tổ ấm.

Bàn tay già chầm chậm,
Thờ thẩn nắm tay con.
Từ rãnh mắt xoáy mòn,
Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ.


X X X
 
Khuya rồi đó, sao con chưa về ngủ,
Chuyện tuổi già, con ủ-rũ làm chi.
Chín mươi rồi, Bố chưa bị cất đi,
Mình may mắn, có gì mà áo-não.

Hãy để Bố vào ở nhà dưỡng lão,
Như mọi người vừa khuyên bảo sáng nay,
Vì một mai khi rời khỏi nơi đây,
Khó khăn sẽ theo tháng ngày dai dẳng.

Bố không muốn mình trở thành gánh nặng,
Để cho con phải lo lắng miệt mài
Đời con còn nhiều trách-nhiệm trên vai,
Đâu có thể chực-chầu hoài sớm tối.

Thân gầy còm yếu đuối,
Sao kham nổi đường xa.
Thêm việc sở, việc nhà,
Chuyện con cái, dễ gì mà vất bỏ.

Người già thường cau-có
Nằm liệt giường, càng khó tính gấp trăm.
Dù cho con chẳng quản ngại nhọc nhằn,
Nhưng chịu đựng tháng năm dài sao thấu.

Bố vẫn muốn sống đời bên con cháu,
Dẫu cơ-hàn, mà rau cháo có nhau.
Bao năm qua mất Mẹ , bấy năm sầu,
Bố gượng sống với niềm đau-lẻ-bạn.

Buồn nhớ lại ngày vượt biên hoạn-nạn,
Bỏ quê nhà, chấp-nhận vạn gian-truân,
Chết trong tay đã nắm chặt chin phần.
Mạng sống chỉ ngàn cân treo sợi nhỏ.

Con thuyền khốn khổ,
Sóng gió tả-tơi,
Phút chót đã kề nơi,
Lối định-mệnh, ai người sống sót.

Tưởng chỉ được nhìn Mẹ, con lần chót,
Nhưng Trời thương cho trót-lọt qua đây,
Trong khi bao người biển cả vùi thây,
Giờ sao nữa, chẳng mảy-may tiếc rẻ.

Bố chỉ hận mình không còn sức khỏe,
Đở đần con việc lẻ-tẻ hôm mai,
Để chiều về, con bớt phải loay-hoay,
Được yên nghỉ sau ngày dài kiệt sức.

Khi bị đẩy vào trong phòng hồi-lực,
Bố biết mình gần tới lúc xuôi tay.
Dù thoát nạn hôm nay,
Đời cũng phải rẽ ngay vào lối ngoặc.

Bố tự biết như ngọn đèn sắp tắt,
Nên cố tình bẳn gắt mấy ngày qua.
Nếu chẳng may phải theo gót ông bà,
Con cũng đở xót xa giờ đưa tiễn.

Mai kia rời bệnh-viện,
Con đừng bịn-rịn xót xa,
Hãy nghe lời y-tá dặn ngày qua,
Mà đưa Bố thẳng ra nhà dưỡng lão.

Cuộc sống mới dù là mưa hay bão,
Bố không buồn,tự bảo vẫn còn may,
Vì biết rằng, chỉ quanh-quẩn đâu đây,
Con cháu Bố đang vui vầy hạnh-phúc.

Rồi sẽ có những buổi chiều hun-hút,
Bố nặn dần từng phút ngóng người thân.
Nhưng rủi con chẳng tới được một lần,
Bố cũng hiểu, đừng bận tâm ray-rứt.

Bố không ngại chặng cuối đời khổ cực,
Nhìn thấy con hạnh-phúc, Bố vui lòng.
Tuổi đã nhiều, phận Bố thế là xong,
Con phải sống cho chồng, cho con cái.

Hứa với Bố, con sẽ không buồn mãi,
Nếu mai này, khi Bố phải ra đi,
Mà con không kịp đến lúc phân-kỳ,
Nói cùng Bố lời chia-ly vĩnh-viễn.

X X X
 
Đêm trơn giấc, người con rời bệnh-viện,
Đôi mắt già quyến-luyến vọng đưa chân.
Trong ký-ức phai dần,
Khuôn mặt những người thân vùng hiển-hiện.

Lòng chợt thoáng bùi-ngùi khi nghĩ đến
Phút lên đường, theo ước-nguyện ba-sinh,
Chân bơ-vơ trong tăm tối một mình,
Mò mẫm lối hành-trình về thiên-cổ.
 

Trần Văn Lương
Cali,10/2007


Saturday, June 14, 2014

Ngày của Cha







Clip cảm động về tình yêu thầm lặng Cha dành cho con






Wednesday, June 11, 2014

Honor System



Tìm được chỗ trống, tôi ngừng lại tắt máy và sửa soạn xuống xe. Nhìn quanh quẩn không thấy cell phone đâu cả... Trong túi cũng không, trong giỏ cũng không... Cho tay xuống gầm ghế xe cũng không thấy. Có lẽ để ở nhà. Lúc này lãng trí hay quên.

Hôm qua lên xe, xuống cửa sổ bên ghế phải, gương đi xuống nhưng phát ra tiếng rẹt rẹt lớn lắm. Tôi cho gương lên lại thử thì chỉ lên được chừng gang tay rồi ngừng lại và rẹt rẹt tiếp tục. Hoảng quá, tôi cho gương xuống hết và khoá cửa xe. Khoá cho vui chứ nếu cửa sổ xe không có, ai muốn mở cửa cứ việc cho tay vào bấm nút mở thôi. Hy vọng không ai đụng đến xe mình.

Chiều tối anh đi làm về ghé tiệm sửa xe hỏi, họ bảo buổi sáng mới có thợ sửa điện. Tôi nghĩ rằng phải chờ đến cuối tuần. Buổi tối, thời tiết bảo sẽ có sương sáng sớm mai, cũng có thể sẽ mưa lắc rắc... Anh phải lấy tấm nylon lớn bọc cánh cửa xe lại cho tôi.

Hôm nay tôi cũng phải để xe trống cửa sổ như vậy. Trước khi đi, tôi tháo hết băng keo và tấm nylon ra khỏi cửa xe.  Lại hy vọng không ai nhòm ngó đến xe mình. Trong túi không có phone, có chuyện gì chả biết làm sao. Bây giờ người ta tháo gỡ hết những cột điện thoại dọc đường rồi. Tôi đi bộ một khoảng đường vào văn phòng nọ, làm một ít giấy tờ. Trong đó có phần hỏi số phone của người thân. Thật xấu hổ, tôi không nhớ số phone của anh. Số ở sở tôi ghi sai, đưa giấy tờ cho họ rồi mới nhận ra. Xin tờ giấy để sửa lại, đành phải để số cell phone của anh, cũng phải nhẩm tới nhẩm lui hai lần mới dám chắc là ghi đúng số. Lúc sau này, cho hết số điện thoại vào cell phone, khi gọi chỉ bấm tên, chẳng khi nào nhìn đến số. Thật tình, mình trở nên máy móc, chỉ khi nào cái cell phone hư hay mất đi thì có lẽ mới tỉnh ngộ.

Xong việc đi ra xe, yên ổn, không có ai đụng chạm đến. Tôi không biết sẽ để cửa xe trống như vậy được bao lâu? Vài lần thì được, làm hoài có bảo đảm là sẽ còn xe mà đi?


Tôi nghe nói ở đây, mọi thứ theo cái gọi là "Honor System": a system in which people are trusted to follow rules and to act in an honest way (theo Merriam-webster). Diễn nôm là làm theo những luật lệ đặt ra vì nghĩ rằng những điều đó đúng và hành động một cách trung thật. Chữ honest ở đây tôi không biết dùng chữ tiếng Việt nào cho thích hợp, ngay thẳng, trung chính hay thành thật? Tiếng Việt của mình thật phong phú và tùy theo trường hợp để dùng những chữ thích đáng.

Một điều dễ thấy nhất. Đi đến ngã tư không đèn đỏ, chỉ có bảng Stop, nếu là 4 chiều Stop thì người nào đến trước, ngừng trước có quyền đi trước, cứ lần lượt như vậy. Khu phố tôi ở, người ta tuân giữ luật lệ lắm nên không có gì phàn nàn. Đến nhiều chỗ lạ, khu đông đảo, xe cộ nhiều, ngang bảng Stop, khi không để ý, sẽ thấy có nhiều xe chạy đại, không cần biết ai đến trước đến sau. Có khi một xe đi, xe ở chiều bên kia chưa kịp lăn bánh, xe sau lưng đã nhấn ga chạy ào tới. Tai nạn xảy ra nhiều cũng từ ở chỗ chen lấn dành giật nhau như thế, dù chỉ hơn nhau một cái đầu xe không hơn không kém.

Mấy ngày nay nhờ vào sự trung thật của người qua đường, xe tôi vẫn còn yên ổn. Hàng ngày đi ngang những khu nhà yên tĩnh, những con đường sạch sẽ, tất cả đều nhờ vào công đóng góp của mỗi cá nhân trong việc giữ gìn sự Tôn Ti Trật Tự của xã hội. Tôi có thể thấy được sự khác biệt khi đến những nơi khác, rác rưởi vất đại nơi công cộng dù chỉ hai bước là đến thùng rác gần đó, tiếng nhạc ầm ỉ dù đêm đã khuya hay người lớn văng tục bừa bãi ngoài đường phố. Không thể đổ lỗi cho tình trạng kinh tế nghèo hay giàu của địa phương. Có tiền hay không có tiền, chỉ một vài hành động nhỏ góp vào việc giữ sạch, làm đẹp và tôn trọng người khác không tốn công tốn của gì hết, chỉ tốn một ít suy nghĩ và sự tự trọng của chính mình. Khi bớt nghĩ đến mình và nghĩ đến người khác một tí mọi việc sẽ tốt đẹp hơn nhiều.



Còn rất nhiều thứ đáng nghĩ đến trong cuộc sống này. Từ chuyện bảo vệ môi trường sinh thái cho đến giữ gìn văn hoá truyền thống của đất nước. Từ chuyện tiện nghi trong cuộc sống đến chuyện làm sạch làm đẹp đường phố. Ai cũng có thể hạn chế dùng bao nylon hay cho chai hủ lon hộp vào thùng recycle. Ai cũng có thể làm đẹp thêm cho văn hoá nước mình bằng cách xử sự lịch sự với nhau trên bất cứ lãnh vực nào. Ai cũng có thể xả rác, ai cũng có thể xổ nho văng tục nhưng cái khó hơn là giữ sạch và nói đẹp. Làm gì thì làm, mong sao mai sau nhìn lại, mình có thể tự hào đã không làm trò cười trong quá khứ. Thiết tưởng thế cũng tạm gọi là đủ cho một kiếp nhân sinh.

Nguyệt Hạ

Jun 11, 2014



Tuesday, June 10, 2014

NU CUOI DEP





* Một nụ cười không làm nghèo người phát nó nhưng làm giàu người nhận nó.

* Một nụ cười chỉ nở trong khoảnh khắc, nhưng có khi làm cho ta nhớ suốt đời.

* Kẻ phú quý tới bực nào mà không có nụ cười thì cũng vẫn còn nghèo; còn kẻ nghèo hèn tới đâu mà sẵn có nụ cười trên môi thì vẫn còn cái vốn vô tận.


* Nụ cười mang hạnh phúc trong gia đình, nó là nguồn gốc những hảo ý trong thương nghiệp và là dấu hiệu của tình bè bạn.
* Nụ cười bồi dưỡng kẻ mệt nhọc, nó là hình ảnh bình minh cho kẻ ngã lòng, là nắng xuân cho kẻ buồn rầu và là thuốc mầu nhiệm nhất của tạo hóa để chữa lo âu.
* Nụ cười không thể mua được, không thể xin như khất thực được, không mượn được, mà cũng không thể ăn cắp được. Vì ta khư khư giữ nó thì nó chẳng có giá trị gì, nhưng nếu ta dùng nó một cách rộng rãi thì giá trị nó vô cùng. Cho nên khi bạn gặp một người mệt nhọc, không còn sức tươi cười với bạn được thì bạn hãy mỉm cười với người đó đi. Vì người nào không còn lấy nụ cười để tặng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết.

* Một nụ cười không làm mất mát gì cả, nhưng lại ban tặng rất nhiều. Nó làm giàu có những ai đón nhận nó mà không làm nghèo đi người sinh ra nó. Nụ cười chỉ nở trên môi trong khoảnh khắc phù du, nhưng ký ức về nó đôi khi tồn tại cả một đời.
* Người dù giàu sang đến đâu đi nữa cũng cần đến nụ cười, và người dù nghèo hèn cùng tột cũng sẽ được nụ cười làm cho trở nên giàu có.
* Nụ cười nuôi dưỡng hạnh phúc trong gia đình, gầy dựng thiện ý trong làm ăn, và làm lớn mạnh mối tương giao trong tình bạn, mang đến sự thư giãn những khi ta mỏi mệt, niềm hi vọng những khi tuyệt vọng và ánh sáng những khi ta tăm tối trong muộn phiền.

Nụ cười, cũng như tình yêu, là cái không thể mua bán vay mượn, hay thậm chí đánh cắp từ người khác. Bởi vì, khi đó, nó chỉ là cái gì đó khiên cưỡng và vô nghĩa.


* Có những người không bao giờ nở một nụ cười với bạn. Không hề gì, bạn cứ trải lòng mình ra và tặng họ nụ cười của bạn. Họ là những người không còn nụ cười để cho, vì lẽ đó, họ chính là những người cần nụ cười của bạn hơn ai hết.

* Hãy tươi cười với mọi người. Chúng ta chẳng những không mất gì cả, mà trái lại, sẽ nhận được rất nhiều


Hình ảnh nội tuyến 2





10 Lý Do Để Mỉm Cười
2. Mỉm cười làm chúng ta vui vẻ thêm.

3. Mỉm cười khiến ngày tháng chúng ta đã và sắp đi qua trở nên có ý nghĩa. 

4. Mỉm cười giúp ích đối với việc kết bạn.

5. Mỉm cười biểu thị sự thân thiện, dễ gần.









6. Mỉm cười tạo nên một ấn tượng tốt cho người khác.

7. Mỉm cười với người khác, người khác cũng sẽ mỉm cười với bạn.

8. Nếu bạn mỉm cười thì bạn càng trở nên tự tin và thu hút hơn.
9. Nụ cười của bạn sẽ làm giảm bớt sự lo lắng của người khác.













10. Một nụ cười có thể giúp bạn có tình yêu đích thực. Nụ cười tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại là món quà vô giá mà tạo hóa đã hào phóng ban tặng cho loài người. Chúng ta sẽ sống thế nào khi không biết cười? Chúng ta sẽ biểu lộ sự vui mừng bằng cách nào nếu không có nụ cười. Nụ cười có thể xua tan mọi đau buồn, hàn gắn mọi vết thương, làm dịu đi nỗi cô đơn và quan trọng hơn hết là mang mọi người đến gần nhau hơn... Nụ cười là thứ tài sản quí giá mà không phải ai cũng dễ dàng có được nếu chẳng chịu mở rộng lòng mình để đón nhận nó..






















Hãy tạo cho mình nụ cười bằng những việc làm có ý nghĩa, bạn sẽ thấy cuộc đời này tuyệt diệu biết chừng nào! Bạn có thể làm cho bản thân mình trở thành một con người mới: buổi sáng thức dậy mỉm cười, mỉm cười bước ra khỏi nhà, mỉm cười khi gặp gỡ người khác, khi làm việc mỉm cười, khi nghỉ ngơi cũng mỉm cười - tất cả điều này là một thói quen tốt. Mỉm cười là một niềm vui mà tự bạn có thể thực hiện được. Khi bạn tặng nụ cười cho người khác, bạn có thể sẽ cảm nhận được niềm vui chân chính, người khác có được sự cổ vũ khích lệ của bạn, tâm tình  thêm tươi đẹp, vì một trái tim muốn biểu lộ niềm vui, chúng ta mỉm cười!
. Bạn hãy nhanh chóng tìm niềm vui đến cho người khác vì một thế giới




























Cảm Nhận về thơ TRẦN KIÊU BẠC




CẢM NHẬN VỀ MỘT BÀI THƠ CỦA TRẦN KIÊU BẠC

Mỗi năm vào chủ nhật tuần thứ hai của tháng bảy là chúng tôi họp lớp  - Bạn ĐHSP Saigon. Chương trình luôn gồm phần sinh hoạt với các tiết mục thơ, văn và trao đổi bài sưu tầm về các đề tài sức khỏe, cuộc sống… Năm rồi, gặp nhau tại Saigon vào ngày 14/7.  Ông xả của bạn lớp phó đã in vi tính và phát cho chúng tôi mỗi người 5 tờ giấy A4, trong đó có vài nội dung và bài thơ “Những chiếc ghế còn bỏ trống” của nhà thơ Trần Kiêu Bạc.
Với giọng đọc diễn cảm của một giáo viên Văn trường cấp 3, ông xả bạn (áo đỏ) đã đưa chúng tôi đến với thơ Trần Kiêu Bạc qua bài “Những chiếc ghế còn bỏ trống”, loại thơ 7 chữ và gồm 11 khổ. Ý thơ giàu cảm xúc, hòa nhịp với tâm trạng của những người hiện diện sau những ngày tháng tất bật với cuộc sống để rồi, trong ánh mắt ban đầu chúng tôi đã cảm nhận được những điều nhà thơ TKB tinh tế trình bày :
Nhìn nét thân quen từng khuôn mặt
Đã thấy đổi thay giữa cuộc đời

Năm 1977 khi ra trường, chỉ vài bạn ở Saigon, còn đa số nhận nhiệm sở xa, điều kiện gặp nhau của những năm về trước không phải dễ dàng. Mãi gần mười năm sau, anh lớp trưởng và bạn lớp phó đã tập trung được bạn cũ nhưng chưa đến mười người. Rồi mỗi năm, khi có người này, lại không có người kia. Do điều kiện về kinh tế, môi trường sống và sức khỏe… Những chiếc ghế còn bỏ trống hầu như năm nào cũng có và niềm vui của ngày họp mặt thường không trọn vẹn:

Ly rượu mừng nhau vơi phân nửa
Chìm tận đáy ly những khóc cười
Thủy tinh trong suốt qua tầm mắt
Rượu một dòng lại chảy nhiều nơi

Lời thơ của TKB mộc mạc, đơn giản, nhẹ nhàng nhưng chạm sâu vào trái tim của từng người với nỗi buồn vắng bạn trong những lần hội ngộ. Một sự tiếc nuối và lạc quan trong thi phẩm đã làm cho bài thơ thêm nồng nàn và giàu hình ảnh:
Dẫu biết ngàn năm sông vẫn chảy
Một bờ sông lở, một bên bồi
Vẫn nghe trong đám phù sa ấy
Một dây thân ái đã đâm chồi

Bài thơ “Những chiếc ghế còn bỏ trống” của nhà thơ TKB đã đến và để lại trong tôi nhiều cảm xúc vào dịp đó. Tôi xin chân thành cảm ơn nhà thơ đã nói hộ tâm trạng của chúng tôi, khi thiếu vắng bạn mình trong những lần gặp gở. Bài thơ, còn là một thông điệp giúp tôi nhìn lại chính mình với những điều đang xảy ra và cần phải làm gì để không luyến tiếc về sau trong các mối quan hệ.
Ông xả cô bạn đã đọc bài thơ trong không gian yên tĩnh với sự chăm chú lắng nghe của nhiều người. Sau đó, nhiều bạn đã nêu lên cảm xúc của mình với sự khâm phục chất thơ trong tâm hồn thi sĩ. - Hôm ấy, tôi có vẻ huênh hoang và bảo - Nhà thơ đã có thời gian công tác ở Pleiku, là thành phố tôi đã học hết bậc Tiểu học và Trung học. Hiện, nhiều bài thơ của anh đang được post trên trang web LTPNPK và tôi giới thiệu địa chỉ trang web. - Có bạn hỏi: Tôi và nhà thơ quen nhau?... Tôi không quen nhà thơ và chưa từng gặp ngoài đời, nhưng với bút danh Trần Kiêu Bạc đối với tôi rất là gần gũi vì tôi đã đọc nhiều bài thơ của anh trên web LT.

Kể từ hôm đó, tờ giấy A4 có bài thơ “Những chiếc ghế còn bỏ trống” đã được tôi lưu giữ làm kỷ niệm. Mãi đến thời gian gần đây. Khi đọc lời giới thiệu của anh Cửu Dũng trên trang web LT về tâp thơ “Qua dấu bụi thời gian” của nhà thơ TKB và thông báo ai muốn có tập thơ, xin liên hệ. Tôi cảm thấy phân vân, muốn thì rất muốn, nhưng từ bên ấy chuyển về thật là ngại. Tôi sợ làm phiền anh CD, bởi anh  bận rộn rất nhiều công việc và đường dây kiểm duyệt bên này không biết ra sao. Nếu, anh CD gởi, mà tập thơ bị mất thì thật là tiếc. Nhưng may mắn, “Qua dấu bụi thời gian” đã về đến tôi và vài bạn khác.
Cảm ơn nhà thơ và anh CD đã giúp tôi có thêm cơ hội đọc lại nhiều lần bài “Những chiếc ghế còn bỏ trống” (trang 48 - 50), cùng nhiều bài khác của tác giả, về mẹ, về Pleiku, về kỷ niệm và cả những tháng ngày sống trên đất khách… Trong phạm vi bài viết này, tôi xin mạo muội ghi cảm nhận về một bài thơ khi chúng tôi - những người bạn học trường Sư phạm - đã được cùng nghe. Đối với tôi, cảm xúc đọc lại bài trong tập thơ vào lúc này, càng sâu lắng hơn so với lần được nghe hôm họp lớp. Có lẽ, khi đó chúng tôi không có nhiều thời gian để cảm nhận hết sự sâu sắc của bài thơ. Còn bây giờ, tôi đọc thơ anh chậm rải trong căn phòng yên tĩnh và bên ngoài là tiếng rả rích của cơn mưa. Những cơn mưa thấm sâu vào nỗi nhớ và ý thơ của tác giả đã tạo nên một khoảng không gian bao trùm giữa niềm vui, nỗi buồn và sự trống vắng - Cuộc sống thay đổi, từng mùa thay đổi, cái nóng lạnh của đất trời lại len lén vào tim, nhà thơ đã cảm nhận và viết :

Ngợp trời mùa Hạ hoa rung nắng
Lại chớm mây Thu xám đất trời
Biết đâu sẽ ập mùa Đông đến
Để lá bay theo những ngậm ngùi

Tình bạn giữa những người cùng học, cùng làm… rồi với những thăng trầm của cuộc sống, người nơi này, kẻ nơi khác, thậm chí có bạn đã qua đời và tính đến nay đã hơn mấy mươi lần họp mặt, nhưng lớp chúng tôi vẫn chưa đủ bao giờ…

Chỉ thương chiếc ghế còn bỏ trống
Bạn không về nữa biết ai ngồi
Biết đến khi nào mà hò hẹn
Hay là tay trắng sẽ buông xuôi?



Đọc đến đoạn thơ này, tôi cảm thấy nghèn nghẹn, bởi những điều tác giả viết chính là thực tế của cuộc đời. Tạo hóa xoay vần, sinh lão bệnh tử, cát bụi trở về cát bụi và biết đâu ngày nào đó, tôi cũng là người bỏ lại chiếc ghế trống mà thôi !...
Với bài thơ 11 khổ, tác giả kết lại ở 4 câu với tâm trạng buồn và những hình ảnh vô cùng lặng lẽ :

Tôi viết bài thơ buồn độc vận
Như một mình giữa bóng trăng soi
Tôi nhặt miếng trăng rơi xuống cỏ
Kết nên tình bạn sáng muôn đời.

Một lần nữa, xin cảm ơn nhà thơ TKB và anh CD đã chuyển về tặng tôi tập thơ. Đó là món quà quí về tinh thần, giúp tôi có thêm nhiều bài thơ để đọc và cảm nhận. Thơ anh TKB là tiếng lòng thổn thức, rung động xoay quanh cuộc sống đời thường, đã được anh diễn tả với ngòi bút dung dị nhưng sâu lắng và tha thiết. Thơ của anh đúng như lời anh đã viết “Thơ trong máu thịt”, là tiếng nói của một người giàu tình cảm đối với mẹ, quê hương, bạn bè… Đọc thơ anh, tôi học hỏi được rất nhiều điều. Riêng các bài thơ được post trên web LTPNPK, ngoài học hỏi từ thơ anh, tôi còn học hỏi được công trình của các tác giả làm PPS, Video Clip, được nghe giọng ngâm khi trầm khi bổng và truyền cảm của nghệ sĩ Hồng Vân, càng đưa thơ anh bay xa đến rất nhiều người với sự kính phục và trân trọng.

Nguyễn Hoàng Đào
12/5/2014