Thursday, February 25, 2010

Tuổi Mới Lớn



   
Tuổi mới lớn

 
Thanh Dương    

Thương tặng Sơn, người bạn     
cùng khu phố 42 năm xưa.    


     -Con có thấy con trai ông Quận đi họp không? Cái người ốm ốm cao cao?
     -Dạ con không biết.
     - Nó ngồi hàng đầu với bố tối nay đó.

    Năm ấy cô bé vừa tròn 15, cái tuổi thật đẹp của một đời con gái. Mắt sáng, môi hồng, tóc dài mượt mà, cô bé vừa trổ mã đã ra dáng một cô thiếu nữ đằm thắm, nết na, dịu dàng. Cô bé vẫn còn rất vô tư, cô nhìn đời chỉ thấy toàn màu hồng. Đi học cứ việc vui chơi với bạn bè chẳng cần biết gì khác, mặc ai theo đuôi cứ việc. Suốt cả năm học lớp 9, hàng ngày đi học về có một chàng học 12 ở Minh Đức tên Hùng lẽo đẽo theo sau mà cô bé chẳng để ý bao giờ. Bây giờ cô bé chưa biết lựa chọn ai, chưa biết gì nhiều nhưng cứ thấy có người theo sau là vui, là có chuyện để kể cho bạn nghe rồi.
     Nhớ hồi đầu năm học, Quang, anh họ của nhỏ bạn thân đã gởi một lá thư, gọi là thư rủ đi chơi thì đúng hơn là thư tỏ tình. Rồi Quân, ở gần nhà cũng nhờ nhỏ em làm chim xanh, đưa thư mời đi chơi. Những người này với cô bé đã biết nhau nên trong thư chỉ tả trời xanh mây nước nói xa nói gần rồi mời đi uống nước. Vậy mà cũng làm cô bé đỏ ửng cả đôi má khi đi học ngang nhà họ. Chẳng nhẽ nghĩ chơi với nhỏ bạn thân, thôi thì không thèm chơi với anh họ của nó vậy. Cô bé nghĩ rằng nếu chịu đi chơi với Quang, thì nhỏ bạn sẽ vào lớp tung tin thất thiệt có mà độn thổ. Thôi thì không trả lời. Còn Minh, nói thật cô bé không thích đâu. Bạn học từ hồi lớp 5, bây giờ bày đặt viết thư, thấy không tự nhiên tí nào cả.
     Bây giờ, là mùa hè, cô bé thấy mình lớn lên một tí và quan trọng hơn vì chung quanh có nhiều người muồn làm quen. Trong những buổi đi họp thanh niên trong khu phố, có vài ba anh chàng đến hỏi thăm, ai cũng xưng là anh, ừ thì ai cũng lớn hơn mình nên cho làm anh tuốt. Tại vì bố mà cô phải để ý tìm kiếm người mà bố nhắc đến, xem thử người ấy ra sao. Ngóng cổ cò nhìn quanh trong buổi họp xem ai là người con trai bố nói. Ai cũng ốm, ai cũng cao, dĩ nhiên là cao hơn cô bé. Tan buổi họp, trên đường đi về, có vài người bạn đi cùng, tự nhiên cô bé thấy im lặng, nhìn lại thì chẳng thấy bạn bè đâu, chỉ thấy có một anh chàng lạ hoắc đang đi bên cạnh.
     -Cho anh đi cùng cô bé nhé.
     Im lặng, người gì mà vô duyên, đường xá của chung, chứ của riêng gì ai mà hỏi.
     -Cô bé khó tính thế, có cho anh đi cùng không?
     Vẫn im lặng, chưa gì mà đã cho người ta khó tính. Ừ thì im luôn xem sao. Đến ngã rẽ rồi, làm ơn đừng đi theo nữa, cô bé bắt đầu thấy trống ngực đánh lô tô, lạy trời cho người này rẽ qua lối khác. Đi chung về gần đến nhà có mà chết, bố thấy thì chỉ có ăn đòn nhừ xương. Làm sao mà cái người ấy vẫn cứ đi bên cạnh, còn cười cười nữa chứ. Chẳng nhẽ phải mở miệng bảo đi chỗ khác chơi hay sao đây.
     -Cô bé đừng lo, anh đến nhà thăm bố luôn. Thôi chết rồi, gặp trúng dân lì thứ thiệt rồi. Chưa biết con đã đòi thăm cha. Ai quen biết gì anh mà thăm với viếng kia chứ? Cô bé nhất định không trả lời vì không muốn mắc mưu của anh chàng lì lợm này. Thôi cứ đi về thử xem sao. Đến cổng nhà rồi, cô bé đi vào, đang phân vân không biết phải đối xử như thế nào, không quen biết chả nhẽ cho vào nhà, mà người ta muốn đến thăm bố không mời vào có bị bố la không? Người con trai lì lợm đã tự động đẩy cổng đi vào, chẳng coi cô bé ra kí lô nào cả. -Cháu chào bác, bác có khỏe không ạ?
     Thôi rồi, quen biết đâu từ hồi nào vậy? Miệng mồm đâu mà dẻo kẹo. Không biết anh này muốn thăm bác thật hay muốn làm quen với con gái bác nhỉ?
     Thì ra anh là người con ông Quận mà bố đã hỏi hôm nọ.
    Những lần đi họp thanh niên kế tiếp, họ bàn chuyện làm văn nghệ. Cô bé và mấy cô bạn ở trong ban hát. Cũng có anh chàng lì lợm đó nữa. Chạy đi đâu cũng không tránh khỏi. Mỗi lần tập hát xong lại có màn anh đưa em về.

     Chuyện tình đã bắt đầu như vậy. Anh là thầy giáo, bây giờ là mùa hè nên có mặt ở đây sinh hoạt với cô bé. Mùa hè qua, anh trở lại trường, mỗi cuối tuần anh lại về thăm. Dần dần anh về một tuần hai lần vì nói rằng anh nhớ cô bé qúa. Nhiều khi tan học ra thấy anh đúng đợi ngoài cổng trường cô bé cũng thấy vui vui và hãnh diện với bạn bè. Có lần trường đi lao động, anh đã mang ba lô giùm cho cô bé vào tận trong lớp học, bạn bè phải phục anh tài lì lợm.
     Mới đầu thì bố không nói gì, sau bố bắt đầu giảng cho vài bài về tình yêu.
     -Con còn nhỏ không nên yêu đương sớm quá không tốt cho việc học.
     -Bố ơi con không có ý định bỏ học để yêu đâu.

     Bố bảo rằng đừng cãi lời bố,
     -Bố đã hai thứ tóc trên đầu rồi nên bố biết hơn con.
     Thế là cô bé phải tìm cách gặp anh không để cho bố thấy. Bố mà bắt gặp được thì … cô bé không dám nghĩ đến.
     Nguyên một năm học lớp 10, hầu như một tuần hai lần cô bé đi uống cà phê Kim Liên với anh. Anh còn chia với cô bé những điếu thuốc thơm. Có khi anh nói đùa, người ta nhìn vào chắc nghĩ là anh với em chia nhau hút xì ke. Ngồi trong quán, chia nhau ly cà phê, hút cùng điếu thuốc lá, nghe những bản nhạc tình, thật là tuyệt, nếu trời mưa nữa thì khỏi chê. Đúng ra cô bé cũng chưa biết gì nhiều về tình yêu. Chỉ biết có người thanh niên thích mình, chìu chuộng mình và đưa đi chơi là đủ rồi. Khi nào trời không mưa, hai người lại đi bộ từ quán KL, sang đường Trịnh Minh Thế, qua đường Phan Đình Phùng, vòng vòng trở về chợ mới…. Chẳng hiểu sao khi đó uống cà phê đậm đặc buổi tối mà về nhà cô bé vẫn ngủ ngon như thường. Mỗi khi về muộn, cô bé phải nói dối bố mẹ là ở lại nhà bạn làm bài.

     Cứ như vậy, gần hết một năm học, cô bé vẫn tiếp tục đi chơi với anh. Hình như bố đoán ra hay là có ai mách bố. Một ngày nọ, bố bảo:
     -Bố nói rồi, con không được tiếp tục đi chơi với con ông Quận. Con không nghe lời là bố không cho con đi học nữa.
    
Phải đến lúc Cô bé vâng lời bố. Cô gặp anh và nói,
     -Thôi em không chơi với anh nữa, bố không muốn.
     -Để anh lên nhà xin phép bác nhé.
     -Không được đâu anh, bố nói em còn nhỏ, phải lo học.
     -Thế thì để mẹ anh đi hỏi cưới em vậy.
     -Em còn muốn đi học, em không muốn lấy chồng bây giờ.
    
Thế là chấm dứt một chuyện tình. Năm ấy cô bé bắt đầu lớp 11.


      Thanh Dương
     Tháng Hai, 2010 



 

Sunday, February 14, 2010

PVQ Tháng Sáu Pleiku






Ở Pleiku trời sương như khói
Áo màu xanh, xanh lá bên đường
Ta cũng thấy má người au đỏ
Còn tóc chừng ngai ngái mùi hương.

o0o

Nhà em đầu, nhà anh cuối phố
Mà mấy khi đều đặn tìm nhau
Kìa nhà em bông chi vàng ngõ ?
Ngập ngừng lòng quên bỏ lại sau.

o0o

Em yên ổn quanh đời che chở
Khoảng vườn xanh cửa khép im lìm
Một cây thông già lêu nghêu đứng
Chiều nay thêm một bóng lặng thinh.

o0o

Ở Pleiku buồn khi đêm xuống
Nghe rất thèm một mái nhà êm
Nghĩ rằng ở đây hoài cũng lạnh
Ta về buồn ấp ủ hơi đêm.

o0o

Tháng sáu Pleiku đầy hơi nước
Ta lang thang như kẻ cùng đường
Mới biết ta có thời tạo nghiệp
Ở Pleiku - tình tan như sương.


Phan Văn Quảng
17 July, 2008 16:07