Friday, July 22, 2016

Wednesday, July 20, 2016

Tháng Bảy Mưa Ngâu









Những đêm hè oi bức của tháng Bảy, Hương thường ra sân đi thơ thẩn nhìn trời ngắm đất. Không khí ngoài sân thật thoáng mát nhất là những lúc có một vài ngọn gió nhẹ thổi qua. Mùi hương đêm ngai ngái trong cái nóng oi nồng của mùa hạ thật dễ chịu. Cảm giác quen thuộc ấy làm Hương ứa nước mắt mỗi khi được đứng một mình trong đêm. Ngày nào trời không có những cụm mây lãng đãng có thể nhìn thấy một rừng sao sáng lấp lánh trên nền đen thẳm, khi trời nhiều mây mờ vẫn đục thì chỉ là những chấm sáng li ti.


Nhớ lại những ngày đi lang thang với anh, anh dừng lại lưng chừng con dốc lên đồi nhìn lên trời và chỉ cho Hương hai vì sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Hương cố nhìn theo hướng tay chỉ của anh nhưng vẫn chưa nhìn ra ngay hai ngôi sao anh nói. Anh giải thích, hai vì sao này không giống như những sao khác. Này nhé, chỉ có hai ngôi sao nhỏ bằng nhau, sáng bằng nhau và cách xa nhau một khoảng vừa phải.

Ngẩn đầu nhìn lên mỏi cả cổ, cuối cùng Hương cũng nhận ra hai cái chấm sáng mà anh bảo đó là Ngưu Lang và Chức Nữ. Anh kể theo truyền thuyết Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng Thượng đế, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên chểnh mảng việc tr
ời. Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên lơ là bổn phận.

Ngọc Hoàng nổi giận, bắt hai người phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông. Đó là giải Ngân hà chia cách hai vì sao Ngưu Lang và Chức nữ. Anh còn kể trong tháng Bảy có những cơn mưa ngâu, là nước mắt của hai người khóc khi xa nhau. Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ra ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau một lần vào đêm mùng bảy tháng Bảy âm lịch. Đàn quạ đen bắt cầu cho hai người đi sang gặp nhau, gọi là cầu Ô Thước. Từng đêm hai ngôi sao nhích lại gần nhau hơn một tí, rồi đến ngày gặp nhau và qua ngày mai là hai ngôi sao sẽ lại xa cách trở lại cho đến một năm sau.


Từ ngày không gặp anh nữa, hằng năm vào mùa hè Hương vẫn có thói quen ra sân ngắm nhìn trăng sao và nhớ đến ngày xa xưa ấy. Lần nào cũng vậy, Hương cố dõi mắt tìm hai vì sao nhỏ và sáng bằng nhau trên bầu trời rộng lớn với hằng hà sa số trăng sao.

Cái chữ ngày xưa, sao mà lúc nào cũng đẹp, sao mà lúc nào cũng thơ mộng. Hương không tài nào hiểu được tại sao chuyện tình với anh lại không thành khi hai người ai cũng bảo là thương yêu nhau. Mình không có duyên nợ với nhau hay tại không ai hứa hẹn gì với ai? hay có lẽ tại anh ví von chuyện mình như chuyện của Ngưu Lang và Chức Nữ trên trời? Vạ miệng đấy anh. Lúc nói ra điều đó chắc anh không nghĩ rằng mình sẽ ngàn đời cách biệt và không bao giờ gặp lại như bây giờ.

Tình yêu đến với anh và em như một sự tình cờ và ra đi quá đổi tự nhiên, mà bỗng dưng mình chấp nhận như một sự việc đã rồi. Có thể nói mình đầu hàng vô điều kiện, mình đã chia tay như một chuyện đương nhiên. Đến bây giờ Hương vẫn còn thắc mắc tại sao không ai tranh đấu hay cố gắng làm một cái gì đó để có nhau trong đời? Nhiều khi Hương nghi ngờ anh và chính mình. Có thật sự là yêu nhau không, khi cả hai đều buông xuôi theo số phận?


Như vậy đấy, anh ạ, em vẫn đang nhớ lại chuyện tình của mình ngày nào. Cái thưở xa xưa ấy nghĩ đến là em chảy nưóc mắt vì nhớ nhung, tiếc nuối. Giờ này anh ở đâu? có khi nào anh nhìn đến hai ngôi sao Ngưu Lang Chức Nữ mà nhớ đến ngày xưa? Sao anh chỉ cho em chuyện trăng sao trên trời làm gì và ví von như thế để giờ này mình mãi mãi xa cách nhau bằng một vòng trái đất hay bằng một giải ngân hà... Ngưu Lang và Chức Nữ còn được gặp nhau một năm một lần, anh và em thì đã xa cách ngàn trùng không bao giờ có dịp gặp lại.


Hương tự cho phép mình mỗi năm đến tháng Bảy mưa ngâu là ra sân để nhìn ngắm trăng sao và nhớ về quá khứ. Đôi khi Hương nghĩ thầm, hay tháng Bảy là ngày giỗ của mối tình ngày xưa đã chết. Không giải thích được, cũng không tìm cách đổi thay, Hương vẫn ra sân mỗi đêm hè oi ả và ngước nhìn lên trời để tìm kiếm hai vì sao và sống lại cảm giác xưa quen thuộc. Lòng vẫn ngậm ngùi và thương nhớ khi nghe lời nhạc, "... số kiếp hay sao, không cho bắt cầu
"…*

Vì gia đình, vì những người thân Hương sẽ không ... "xin sông nước để cho gần nhau"...*, nhưng trong lòng Hương vết thương sâu chắc không bao giờ chữa lành được. Trăng sao vẫn còn đó, dải ngân hà vẫn còn kia, chia cách không bao giờ gần lại thì Hương vẫn còn đây muôn đời gậm nhấm nỗi cô đơn một mình.


Nguyệt Hạ 
Mùa mưa ngâu 2010


** Nhạc phẩm Hẹn Hò, Phạm Duy 
 

Friday, July 15, 2016

CHUYỆN BUỒN




Năm nào cũng có chuyện buồn, chuyện đáng kể trên quê hương mình, cũng như nơi quê hương thứ hai và các nơi khác trên thế giới. Tháng tư, tin cá chết dọc bờ biển miền Trung Việt Nam, nhìn hình ảnh xác cá trắng bãi biển, hình ảnh dân chúng biểu tình, lòng nhói đau mà không làm gì được. Quê hương tôi, dân tộc tôi có tội tình gì, sao phải chịu quá nhiều thương đau thảm họa?

Bên này đại dương, khắp thế giới có quá nhiều vụ khủng bố xảy ra. Buồn quá và thương quá cho những người dân vô tội đã thiệt mạng.

Tháng ba ngày 22 bom khủng bố làm chết nhiều người nhất lịch sử nước Bỉ, hai vụ tại phi trường và một tại nhà ga. Trước đó, ngày 14 bom nổ tại thủ đô Ankara Thổ Nhĩ Kỳ. Tháng giêng, một làng nhỏ ở miền bắc Nigeria bị nhóm quá khích tấn công, đốt nhà và giết hơn 65 người.

Tại Hoa kỳ, tháng sáu bắt đầu bằng tin buồn. Một giáo sư đại học UCLA bị học trò cũ mang súng vào văn phòng bắn chết. Chưa đến hai tuần sau, xảy ra vụ Orlando, 49 người bị bắn trong khoảng 3 giờ đồng hồ đêm thứ bảy rạng sáng Chúa nhật 12 tháng 6. Không kể những vụ bắn giết lẻ tẻ, tuần đầu tháng bảy thêm năm người cảnh sát thiệt mạng trong số 12 người bị bắn lén tại Dallas, khi người ta đang biểu tình vụ cảnh sát bắn hai người Mỹ đen tuần lễ trước đó.

Chuyện bắn người ở đây xảy ra như cơm bữa. Tôi đã rơi nước mắt khi thấy cảnh sát bắn những người vô tội. Chuyện ở Orlando, những người đồng tính không hại gì đến ai, tại sao lại giết họ? Ai cũng có quyền sống, sống như thế nào là sự lựa chọn cá nhân miễn sao họ không làm gì hại đến xã hội hay người chung quanh. Mình thích hay không là chuyện của mình. Có lý nào đi bắn giết như vậy? Biết là không có câu trả lời, tôi vẫn thắc mắc không hiểu tại sao người ta có thể tàn sát đồng loại mình? Chưa nguôi chuyện Orlando lại đến chuyện Dallas. Năm người cảnh sát đang làm nhiệm vụ giữ trật tự cho đám người biểu tình thì bị bắn từ sau lưng, kẻ sát nhân này quá hèn hạ. Thù hận không thể giải quyết bằng thanh toán người khác. Điều đáng để ý, kẻ giết người ở Orlando cũng như kẻ bắn cảnh sát ở Dallas, sinh ra, lớn lên, đi học và có bằng cấp, có việc làm ở Mỹ, nhưng đã cầm súng bắn vào dân Mỹ, thật là phản bội.


Chiều qua nghe tin khủng bố bên Pháp, lại mất mát, lại đau buồn. Lần trước chuyện khủng bố ở Paris chưa quên được, bây giờ ở Nice. Nhìn hình ảnh lúc chiếc xe truck lao vào đám đông thật kinh hoàng. Kẻ sát nhân cũng là người Pháp (Tunisians in France) đi giết người Pháp. Lý tưởng nào chỉ lối cho con người trở thành sát nhân? Tám mươi tư người thiệt mạng, có nhiều trẻ em trong số đó, hàng trăm người bị thương. Không còn lời lẽ nào diễn tả được tâm tư người chứng kiến.


Đôi khi tôi tự hỏi, có nơi chốn nào cho mình sự bình an tuyệt đối, có đất nước nào bảo đảm cho mình sự sống còn, có chính phủ nào bảo vệ dân chúng khỏi mọi điều bất ổn khi trật tự trong xã hội đang bị đảo lộn đến mức không còn luân lý đạo đức gì nữa? Dù rằng trong gia đình mình vẫn giữ gìn được tôn ti trật tự, luân thường đạo lý nhưng khi bước ra khỏi cửa, có điều gì che chở cho mình tránh được mọi sự bất trắc?

My heart and prayers are with all of you, VICTIMS.

Tôn Nữ Thanh Dương 
Jul 15, 2016






Friday, July 1, 2016

CŨNG MAY - TKB









CŨNG MAY (trọn bài)

Cũng may mưa đổ về sông rộng
Áo em chỉ ướt nửa vạt sau
Mưa chẳng hẹn hò ôm áo mỏng
Cớ sao vạt trước cũng phai màu

Cũng may nắng trãi qua lòng phố
Em hứng xôn xao biển tóc thề
Tóc lỡ bay qua vuông cửa sổ
Trăm năm tình lạc đã quay về

Cũng may thề hẹn thưở nắng mưa
Gió cũng ôm theo khúc cuối mùa
Tình trót quay đi tình sẽ lại
Như lúc hẹn hò giửa nắng trưa

Cũng may từ biệt không buông hết
Không còn gởi lại tiếng yêu nhau
Ai nhớ ai quên mình vẫn nhớ
Chờ nhau đến lúc tóc phai màu

Cũng may gặp được em tử tế
Để thơ tãi được chút linh hồn
Bây giờ mình đã thành tri kỷ
Thơ bổng dính đầy dấu môi hôn

Cũng may mình đến trong tiền kiếp
Chắc nợ nần nhau tự lúc xưa
Chờ mảnh trăng tròn thay trăng khuyết
Đợi nhau ngàn kiếp cũng không vừa

Cũng may tháng Tám mình quen nhau
Đã qua tháng Bảy đẫm mưa ngâu
Nên đã nhìn nhau thề trong mắt
Yêu măi dù đời lắm bể dâu

Cũng may tay đã nắm bàn tay
Kiếp sau đêm tối cũng thành ngày
Qua ngày, qua tháng, trăm năm nữa
Cho nhau hạnh phúc dẫu một giây

Cũng may, mình thầm nói cũng may
Trễ nhưng không muộn khúc sum vầy
Mai mốt trong vô thường cuộc sống
Tay mình còn nắm chặt tay ai!

TRẦN KIÊU BẠC
(8/3/2016)