Monday, September 23, 2019

Mùa Thu 2019






    

Ngày đầu tiên của mùa Thu năm 2019. 

Thời tiết bắt đầu dịu đi vào buổi chiều tối và sáng sớm. Buổi sáng thức giấc trời hơi mờ mờ se se lạnh, có vẻ đúng nghĩa mùa Thu. Mờ mờ ảo ảo sương khói làm người ta thấy lười biếng hơn khi phải chui ra khỏi chăn làm bổn phận hàng ngày. 

Mùa Thu với không khí dịu dàng thường là nguồn cảm hứng cho các nhà thi sĩ. Tôi có một người bạn, mùa Thu mới làm thơ, mùa Thu mới trở lại viết lách. (Này bạn ơi, tôi nhớ bạn lắm đó, mau mau trở lại nhé.) Tôi cũng muốn vậy nhưng không được. Lúc sau này có những chuyện bất ngờ đến dồn dập, bên cạnh những bận rộn thường nhật, tôi không còn thời giờ nào cho riêng mình, không còn giờ để nghỉ ngơi đừng nói đến thơ văn chữ nghĩa. Đôi lúc tôi chỉ muốn mở máy lên viết ngay những ý nghĩ đang đến trong đầu nhưng không tài nào có tí giờ rãnh rỗi để ngồi xuống được. Đã có ngày tôi quá mệt và stress đến mức tâm trí tôi đông cứng lại. Cũng làm được những việc theo bản năng như lái xe, nấu cơm làm thức ăn, giặt giũ, vv... nhưng ngoài ra tôi không nghĩ được gì hơn. Tôi ở trong cái thế phải hoàn thành những gì mình bắt đầu dù muốn dù không và như vậy tôi không được than phiền gì cả.

Tuần trước tôi có việc phải đi xa và lái xe về một mình buổi tối. Mấy mươi năm qua, đi đâu cũng có cháng đi cùng, chàng lái xe cho tôi, nếu tôi có lái xe cũng có chàng ngồi bên cạnh, có lái xe một mình cũng đi ban ngày. Đây là lần đầu tiên tôi phải lái xe một mình về buổi tối. Vừa mệt, vừa buồn ngủ, khoảng 10 giờ đêm, tôi lạng qua lạng lại trên freeway, nghe tiếng bánh xe cán lên những miếng tròn giữa hai lane lộp cộp lộc cộp, tôi biết nhưng vì buồn ngủ quá nên cứ vài mươi phút lại lạng qua lạng lại một lần. Đường về phải qua ba cái freeway khác nhau, mỗi lần chuyển đường thật nguy hiểm, đêm nhưng xe rất nhiều, xẹt qua xẹt lại không ai nhường ai. Chàng lái xe theo sau tôi, có khi bị xe khác chen vào giữa, khi bắt kịp xe tôi chàng phải nháy đèn cho tôi biết. Thật tình từ lúc lên xe đi trước, nhìn lại phía sau tôi không thể nào nhận ra xe chàng vì xe nào cũng giống xe nào vào buổi tối, chỉ thấy có hai chiếc đèn sáng thôi. Gần hai giờ đồng hồ trên đường, rồi cũng đến nơi, thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ rằng chàng cưng tôi quá nên bây giờ mới có chuyện vậy. Xuống xe, bị chàng la cho, lái xe gì mà nguy hiểm quá, đi theo sau cứ sợ có gì ...

Đó là một chuyện lái xe, còn bao nhiêu thứ khác nữa trong vài tháng qua. Từ từ tôi sẽ kể bạn nghe. Hôm nay tôi gõ được vài hàng này, cũng cám ơn mùa Thu, nhờ trời đất dịu đi lòng người thanh thản hơn chăng? Mong rằng bạn sẽ có những ngày tháng êm đềm và bình an nhé.


Nguyệt Hạ
Sept 23, 2019



Monday, September 9, 2019

THƠ MẸ TKB

--
NHỮNG ĐƯỜNG NHĂN BIẾT NÓI

Chỉ nhìn một đường nhăn
Nằm vắt ngang trán Mẹ
Là thấy nỗi băn khoăn
Rơi vào tim thơ trẻ


Mở khúc hát ngày qua
Nghe hoài bài Lòng Mẹ
Nhạc Y Vân vẫn trẻ
Mà hồn con đã già

Nằm úp mặt vào tay
Thấy đời thôi xanh biếc
Mẹ đã đi biền biệt
Đường nhăn trán vẫn đầy

Đường nhăn không nói ra
Mà nói nhiều vô kễ
Một tình Mẹ bao la
Hơn núi non trời bễ

Những đường nhăn biết nói
Dẫn con đến ngày mai
Đường tương lai chói lọi
In mãi đường nhăn nầy!


TRẦN KIÊU BẠC