...... Chịu khó dành thời giờ cho văn nha cô . Viết cho bộ óc em không những làm việc mà còn bắt được những suy tư mới lạ trong một giây phút nào đó. Những giây phút suy tư và phản ảnh sự sống cũng như khả năng đem suy tư vào bài viết là những thành công trong những bước đi của nhà văn . Rồi một ngày nào đó tư tưởng và niềm suy tư được đặt vào các nhân vật trong truyện ngắn hay dài là phần thưởng của những ngày tháng tìm nguồn mới lạ trong mình . Chúc NH những ngày vui hạnh phúc .chi .
Ngày hôm qua nhận thư chị TH,
chị viết như trên. Thật là cảm động. Chị lúc nào cũng khuyến khích nâng
đỡ tôi. Thật tình tôi rất thích viết, viết hàng ngày, viết hàng giờ.
Nhưng chung quanh có nhiều việc phải làm, và đụng đến việc nào cũng
thích, cũng say mê và bắt đầu là không bỏ được. Vì vậy mà cả năm nay
tôi không có đủ giờ để viết bài. Trong tài sản của tôi
có rất nhiều bài viết bỏ dở. Truyện dài có, truyện ngắn có, bài viết
có..... thơ cũng có, đủ cả. Vậy mà mỗi lần nhìn lại, tiếc nuối, rồi đóng
lại. Tôi có đủ kiên nhẫn nhưng không có đủ thời gian để hoàn thành những tác phẩm
dở dang. Tự an ủi, thôi bắt đầu một trang mới vì để tìm lại cảm xúc cũ
tốn nhiều giờ hơn. Sau đó lại thêm những trang dở chừng vì có việc khác
kêu réo......
Cứ như vậy, vài tuần rồi vài tháng
và hình như gần cả năm rồi. Mỗi ngày tôi vẫn viết nhưng viết cho
mình, viết ra những ý nghĩ thật lòng. Viết cho mình nên dễ hơn, viết một câu, một đoạn ngắn kể lại những
gì xảy ra trong ngày, ghi lại những ý nghĩ thoáng qua. Chữ nghĩa ý tưởng
không cạn nhưng thời gian không đủ và những việc khác lôi cuốn - không
nhiều hơn nhưng cũng ngang bằng với chuyện viết lách. Thêm vào những
chuyến đi, chỗ này chỗ nọ, nhiều điều hứng thú mới lạ trong cuộc sống.
Mỗi lần về sau một chuyến đi xa, háo hức lắm khi nhìn những bức hình
trong máy, những tưởng sẽ post lên và viết về nơi chốn mình đã đến, đã
đi ngang qua. Mong được kể lại những cảm xúc mới khi đặt chân đến vùng
đất lạ, cũng thèm được viết ra cảm tưởng khi trở lại vùng đất cũ. Vậy mà
ngày qua tháng lại, bao nhiêu chuyến đi, bao nhiêu hình ảnh để quên, cảm giác háo hức khi mới về từ từ nguội đi vì những chuyện
khác dồn dập đến.
Bây giờ những giòng chữ của
chị nhắc cho tôi phải cố gắng nhiều hơn. Có thể sẽ phải thức khuya hơn,
dậy sớm hơn để có thể thực hiện điều mình yêu thích. Khổ nỗi tôi có
nhiều thứ thích làm quá, phải làm sao? Thứ nào cũng khiến tôi say mê
không dứt ra được. Và thứ nào cũng muốn làm hoàn toàn không muốn bỏ dở
dang. Khó thật.
Nguyệt Hạ
Oct 26, 2017
No comments:
Post a Comment