
Đêm 24 tháng 12, bạn bè ngồi quanh bàn xì xụp ăn bún bò Huế nóng và cay
của chị Cả nấu. Vui vẻ, nói chuyện đùa giỡn chọc ghẹo nhau. Ăn xong
miếng bánh ngọt, cả bọn chạy ra khỏi nhà để đi party ở nhà QM vì hơi
muộn. Đến nơi, căn phòng nhỏ tràn ngập người và người. Tiếng nhạc, hơi
thuốc lá, hơi người làm ấm căn phòng dù bên ngoài trời đang lạnh...
Cả bọn ngoài sàn nhảy, ban nhạc đang chơi điệu Cha Cha Cha vui nhộn, một ông lớn lớn nhảy gần đó lên tiếng,
-Mấy cô bé này, còn nhỏ xíu không lo đi học mà lo nhảy nhót....
Cả bọn nhìn ông ấy coi thử là ai mà lên giọng dạy đời... Im lặng không ai nói gì ... Biết nói gì với ông ấy bây giờ ...
Điệu bebop vang lên cả bọn quên hết, cùng nhau quay cuồng theo tiếng
trống đàn, theo màu xanh đỏ của mấy ngọn đèn màu xoay xoay...
Nhảy nhót chán, cả bọn lại kéo nhau đi lang thang xuống phố. Chẳng nhớ
là đi đâu, chỉ biết là quá khuya, chia tay nhau. Mỗi đứa đi về một ngả,
chỉ có hai đứa ở gần nhau về cùng đường. Sương xuống, thấm lạnh, hai đứa
hai chiếc áo đầm ngắn tay, hở cổ... giày cao gót... Run lập cà lập cập,
răng đánh bò cạp... Đường vắng hoe không một bóng người, không một
chiếc xe, nhìn quanh quẩn tự nhiên tưởng tượng, đâm ra sợ ... ma. Hai
đứa ù té chạy. Ráng nói với nhau qua tiếng răng lập cập,
- Chạy đua coi thử ai đến nhà trước nghen.
Được hai ba bước, không ai bảo ai, hai đứa ngừng lại, cúi xuống tháo
giày. Hai đôi giày cao gót làm sao mà chạy được. Nhìn nhau, hai tay xách
giày, hai đứa lại ù chạy tiếp....
Đến ngả rẽ, ngừng lại, đủ để nói,
- Thôi tao về nghen.
Lại cắm đầu chạy vù đến nhà. Vào nhà rồi, vẫn chưa hoàn hồn, mở đèn
sáng trưng lên, đóng cửa chặt lại cho yên tâm. Cả nhà ngủ hết rồi, rón
rén đi thay áo quần, rửa mặt và leo lên giường chùm chăn kín đầu. Trời
lạnh quá. Biết vậy theo nhỏ kia về nhà nó ngủ lại, rù rì với nhau vui
hơn.
Đêm Noel năm mười lăm tuổi, nhớ đời. Cùng bạn bè
đón mừng sinh nhật. Đêm của thánh ca, đêm của an hoà... Một đêm lạnh
mùa đông phố núi nhưng chúng mình đã cùng nhau vui chơi trong một không
khí tràn đầy tình thương mến chung quanh. Kỷ niệm thời học trò ngọc ngà
không bao giờ quên được.
****
Mấy năm sau, chỉ còn
hai đứa đi học cùng trường nơi phố núi. Bọn mình chia xa, mỗi đứa một
nơi. XL đã dán hết hình của bảy đứa vào trang lưu bút, với dòng chữ:
"... tặng mi những khuôn mặt dễ thương nhất của 9/3, những đứa ngày xưa chúng nó phá như giặc ."
Những mùa hè, từ phố núi về thành phố, gặp lại QM, TD, ML và KN. Khi về
phố biển, gặp lại PM đã có chồng và hai con. Bạn bè gặp nhau, không bao
giờ có đủ bảy đứa nữa nhưng còn gặp lại nhau là còn mừng, còn vui. Tình
thân vẫn còn đó, thương nhau hơn dù xa cách...
Mấy
mươi năm sau nữa, bảy đứa cũng còn đó, đã liên lạc được với nhau, dù mỗi
đứa một nơi. Các cô gái nhỏ ngày xưa nay đã thành bà, có hai O bây chừ
đã sắp thành hai Mệ ... May mắn vẫn còn đầy đủ, nguyên vẹn. Cuộc đời
vui có buồn có. Không làm sao đòi hỏi gì hơn. Bạn bè thương mến ơi, hôm
nay còn có tin của nhau là còn yên tâm, là còn thấy chút niềm vui trong
đời. Vài hàng ghi lại kỷ niệm cuối cùng tụi mình có chung với nhau đêm
Noel năm đó, bây giờ cũng sắp đến lễ Noel, xa nhau nhưng vẫn nhớ đến
nhau và cầu nguyện cho nhau nhé.
Thương yêu,
Nguyệt Hạ
Giáng sinh 2012