Friday, July 26, 2013

LIFE IS TOO SHORT






Life is too short



Từ hơn một tháng nay, có nhiều chuyện xảy ra làm tôi phải suy nghĩ nhiều. Những ngày dài nằm liệt giường không đi đứng được, tôi cũng xa gần nghĩ đến sự mong manh của cuộc đời. Hôm nay thế này, ngày mai không biết ra sao. Một tích tách là đã thay đổi rồi. Tôi là người mạnh khỏe, không bệnh hoạn gì, vậy mà tôi hay bị những chuyện đau đớn thật là vô duyên, vô cớ. Những món tôi bị, cũng may mắn không phải là không có thuốc chữa, chỉ phải tội là đau đớn thân xác và phải chờ thời gian thật lâu mới từ từ khỏi...

Thấy có nhiều việc xảy ra một cách bất ngờ không có gì báo trước, tôi hay suy nghĩ vẫn vơ. Tôi còn có Thầy tôi người trên 90, dù mạnh khỏe nhưng tuổi đã cao, hàng ngày tôi tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần trước để sẵn sàng chấp nhận tin xấu khi đến lúc... Tôi vẫn thường hỏi chính mình, lúc đó mình sẽ phải làm gì, phải ứng xử ra sao vv... Tôi còn có chồng và con. Tôi còn có chị em cháu chắt, bà con họ hàng và tôi cũng có bạn bè thương mến. Tôi luôn cầu nguyện xin cho những người thân được bình an. Từ buổi sáng, chồng tôi đi làm cho đến lúc bước vào cửa buổi chiều, tôi mới biết là anh về với tôi. Khi con chào cha mẹ đi học, tôi không biết được việc gì sẽ xảy ra với con và chỉ yên tâm khi con về đến nhà. Hàng ngày khi ra khỏi nhà, tôi luôn có ý nghĩ không biết mình có trở về không? Cứ như vậy, mỗi ngày là một sự chờ đợi và cầu xin. Có nhiều người nói với tôi, Trời kêu ai nấy dạ. Đúng như thế, nhưng với tôi, chỉ khi nào cả nhà quây quần với nhau, tôi mới thật sự thấy yên tâm.


Hai tuần trước tôi được tin xấu của người bạn. Chuyện chả bao giờ ngờ là sẽ xảy ra như thế. Quen nhau từ những ngày còn ở tiểu học, lên trung học rồi xa nhau một thời gian. Qua bên này gặp nhau lại, tôi và người ấy rất hợp và hiểu nhau nhiều. Đám cưới tôi bạn lái xe mấy tiếng đồng hồ đến dự. Con tôi ra đời cũng có bạn về. Ngày cưới bạn ở Việt Nam tôi không về được, nhưng khi bạn có con đầu lòng, chúng tôi gặp nhau. Rồi đời sống đi theo với việc làm. Bạn đi xa hơn, càng lúc càng xa.  Gần như mất liên lạc mười mấy năm. Nay nhận tin... tôi ngỡ ngàng, không hiểu điều gì khiến sự việc ấy xảy ra... Tôi thắc mắc mãi, giá mà có dịp gặp gỡ nhau thường xuyên, không hiểu có gì khác hơn trong quyết định ấy? Tôi lại lo lắng cho gia đình vợ con của bạn.


Ngày hôm qua tôi được tin anh vừa thoát khỏi một trận đau của căn bệnh hiểm nghèo. Thêm một chuyện để tôi thấy rõ hơn, đời sống này quá là phù du. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ mình không bao giờ biết trước. May mắn là anh bình phục và báo tin. Tôi mừng cho anh.  Nói dại, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ báo tin cho tôi hay  Cũng như người bạn tôi, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, không thể nào làm lại được, rồi sẽ ra sao cuộc sống của vợ và con?


Tôi còn may mắn ngồi đây gõ gõ vài chữ. Tôi tạ ơn Cha Mẹ đã cho tôi ra đời và nuôi nấng tôi nên người. Tôi dâng lời tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã cho tôi tồn tại đến ngày nay. Một tiếng đồng hồ hay mười phút nữa, hay ngày mai, chuyện gì sẽ đến tôi không biết được, nhưng ít ra tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần và cũng đã sống trọn vẹn cho tôi, cho tất cả những người thân yêu của tôi, đến lúc này.

Nguyệt Hạ
July 25, 2013


No comments:

Post a Comment