Friday, January 8, 2016

Tìm Lại Mùa Xuân



 
Lại một lần nữa, ngày tháng cuối năm đến thật nhanh. Tôi có cảm giác như mình đã bị bỏ lại sau lưng, không theo kịp với vòng quay của cuộc sống. Sáng hôm nay, ra vườn nhìn thấy cây hoa đào có vài cánh hoa hé nở, nghĩ thầm chẳng hiểu mình có còn "thấy" được mùa xuân hay không?

Mỗi dạo gần đến Tết, tôi thường nghe lại những bài hát Xuân của thời xa xưa. Khi không có thì giờ rảnh rỗi tôi để cho nhạc tự động chạy hết một lúc mười bài. Có thì giờ tôi chỉ nghe một bài, nghe thật kỹ từng lời từng chữ và nếu thích thì sẽ nghe lại vài lần nữa. Năm nay tự nhiên không hiểu sao, bài nhạc Tôi Đi Tìm Lại Một Mùa Xuân của nhạc sỹ Đoan Nguyên ở lại trong đầu tôi. Từng câu một, thật là thấm thía,

...
Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Mùa xuân xưa cũ qua mất rồi
Mùa xuân đã rơi vào dĩ vãng
Mà xuân nay vẫn còn dư hương
....


Từ ngày tháng nào không rõ, hình như tôi không còn thấy được mùa xuân theo đúng nghĩa MÙA XUÂN nữa. Đời sống bận rộn với những lo toan vội vã, không còn cho tôi có thì giờ thong thả để nghĩ đến và tận hưởng không khí mùa xuân như trước. Những buổi sáng ánh nắng chiếu vào cửa sổ phòng ngủ đánh thức tôi dậy, nhìn ra những bông hoa như đang cười với mình, tôi thấy được hạnh phúc gần gũi trong tầm tay. Nhưng cũng chỉ vài giây phút ngắn ngủi, rồi phải loay hoay với mọi công việc thường nhật, hết chuyện này đến chuyện khác, tôi chẳng có mấy khi được ngồi yên mà ngắm nhìn hay thưởng thức những cái đẹp đơn sơ, tự nhiên chung quanh.

Bây giờ thời tiết đang thay đổi ngoài kia, có những ngày nắng vàng tươi thật đẹp nhưng khí lạnh vẫn còn vương vất, đúng là không khí Tết. Lời của bài nhạc như nói lên được tâm trạng, tôi tự hỏi chính mình, có phải tôi đang đi tìm lại một mùa xuân của cuộc đời mà mình đã bỏ quên vì phải chạy theo nhịp sống vội vã nơi đây? Dù muốn dù không, mỗi sáng mỗi chiều, mở mắt ra bước xuống đường mình phải hoà với dòng đời, bước nhanh cho kịp với nhịp sống chung quanh. Chậm chân thì sẽ bị bỏ lại sau lưng, chậm hơn nữa sẽ bị đè bẹp.
Tôi không cầu mong danh lợi quyền vọng gì, chỉ xin một cuộc sống an bình bên người thân. Nếu chỉ vì những lo toan vặt vãnh của đời thường làm cho mình quên đi cái thiết yếu hơn trong đời sống tinh thần thì đáng tiếc quá. Ngày trước còn nhỏ ở quê nhà, mỗi mùa Xuân về là rộn ràng háo hức, dành trọn cả tháng trước để chuẩn bị từ trong ý nghĩ đợi chờ cho đến áo quần bánh mứt. Rồi trông, rồi chờ, mong cho đến ngày Tết. Tôi cảm được tâm trang khác biệt của những nôn nao ngày trước Tết, những hớn hở vui vẻ ngày Tết và sự tiếc nuối những ngày sau Tết.

Thời gian qua, nơi xứ sở xa lạ này, ngày nào cũng như ngày nấy.... Cho dù tôi có dành thời giờ chuẩn bị mua bán sắm sửa Tết đầy đủ, xôm tụ đến đâu thì cái cảm giác mong, chờ và hiện hữu trong ngày Tết không còn nữa. Bao nhiêu lần đón Tết tha hương rồi, nỗi nhớ "nhà" vẫn còn đó, hình như tăng dần lên theo năm tháng, chỉ là không ai muốn nói đến nữa đấy thôi. Cũng vui vẻ chúc tụng, cũng bánh mứt rượu trà, cũng phong bao lì xì mừng tuổi nhưng sao mọi thứ đều có vẻ gượng gạo, giả tạo.... Niềm vui thật sự đã đi đâu? Mỗi một giao thừa qua đi, miếng mứt hình như nhạt hơn, tách trà hình như bớt thơm và tình người hình như nguội lạnh dần.

...
Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Dù không mong đến chuyện tương phùng
Dù tháng năm trôi vào xa vắng
Và xuân nay khác biệt xuân xưa

Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Mùa xuân năm đó chưa thấy lại
Tôi vẫn đi trong chiều xuân tái
Tìm để mà tìm như thế thôi ...




Thời gian như một liều thuốc vô tình, có thể giúp tôi nguôi ngoai được nỗi nhớ "nhà", nhưng cũng có thể làm cho tôi nhung nhớ và tiếc nuối nhiều hơn khi nghĩ về những mùa xuân ngày tháng cũ... Đã qua đi bao nhiêu mùa xuân, đã xa cách ngàn trùng, không có cách gì kéo lại được nhưng sao trong tâm tư tôi luôn vọng tưởng đến mùa xuân ngày ấy, nơi quê nhà với đầy đủ những tình cảm chân thật của quê hương xóm làng và hương vị thật sự của ngày Tết cổ truyền. Có thể thật đúng, "Tìm để mà tìm như thế thôi".

Tôn Nữ Thanh Dương









No comments:

Post a Comment