Monday, October 31, 2016

Chuyện Nhỏ Cuối Tuần



Có khi nào bạn gặp trường hợp, xe hết xăng, đứng trước cây xăng mà không mở nắp bình xăng ra được không? Đó là chuyện chúng tôi gặp phải cuối tuần qua.

Buổi chiều tối khi có chuyến đi xa, bình xăng cạn, ghé vào trạm xăng thì chúng tôi không thể nào mở miếng che nắp bình xăng được. Từ bao lâu nay chúng tôi chỉ cần đẩy nhẹ trên miếng tròn tròn ấy là nó bung ra, rồi vặn nắp mở. Lúc đó hết người này đến người khác thay nhau đụng nhẹ, đụng mạnh, cạy gỡ, đánh đấm vào nắp đậy bên ngoài mà không thấy nhúc nhích gì. Phía sau trong xe có một miếng gì đó tôi cũng thử kéo mấy lần, vẫn không thấy miếng nắp bung ra. Tôi đã dùng chìa khoá xe cạy vào kẽ hở của miếng nắp ấy nhưng không thấy chỗ nào để bẫy lên. Ở nhà còn xe nên chưa đến nỗi hốt hoảng. Đã tính quay về, đổi xe khác cho chuyến đi, tôi nghĩ đến chuyện ngày mai mang xe ra tiệm sửa. Lên xe, tôi lấy cuốn manual ra đọc, tìm trang nói về xăng, và cách mở nắp bình xăng. Thật là đơn giản. Lâu nay chúng tôi chỉ biết một cách, do người bán xe ở dealer chỉ là đẩy nhẹ vào miếng nắp đó, còn hai cách nữa nhưng có đọc sách đâu mà biết. Chỉ cần dùng cái key fob (remote mở khoá xe) bấm mở là miếng đậy bình xăng bung ra, (có một điều lạ, mỗi lần bấm mở cửa xe thì nắp đậy xăng có bật ra đâu? sao bây giờ lại mở?) Một cách nữa là dùng chìa khóa mở cửa xe nhưng xoay theo chiều kim đồng hồ, cách này lạ quá, sẽ thử xem sao. Mở được nắp, đổ xăng đầy bình trời tối lắm rồi nên phải đi ngay.

Tôi có chiếc xe này đúng mười ba năm và rất thương nó nên không muốn thay xe khác, dù mọi người chê tôi đi xe cũ luôn thúc giục tôi đổi xe. Ai nói gì thì nói, tôi giữ xe gần như mới và sẽ giữ thêm một thời gian nữa. Mười ba năm nhưng tôi ít đi xa nên số cây số vẫn còn thấp, xe vẫn chạy tốt và đẹp đẽ, tôi không màng đến những chiếc xe đời mới với những tiện nghi hiện đại. Đối với tôi vô ích. Chiếc xe này đưa tôi đi các nơi, qua bao nhiêu vùng đất mới lạ, qua bao nhiêu chỗ làm khác nhau, qua bao ngày nóng lạnh mưa gió... Đã bao nhiêu giờ tôi ngồi trên xe, khi lái một mình tôi nói chuyện với xe, xe cũng như người bạn thân đồng hành với tôi mọi lúc. Tôi có vài chiếc xe khác trước chiếc này, xe nào tôi cũng thương cũng qúy, xe đã giúp tôi rất nhiều, tôi biết ơn xe của tôi lắm.

Khi mới mua xe về, chẳng bao giờ chúng tôi đọc cuốn manual, không phải một xe mà lần nào mua xe cũng không đọc. Tôi còn nhớ có lần mưa lớn quá, tôi lái xe một mình trên freeway. Nước mưa nhạt nhoà gương sau xe nhưng tôi không biết làm sao mở quạt nước phiá sau. Lúc ấy hoảng lắm nhưng không dám thử vặn lung tung, sợ lỡ làm gì hư hỏng món khác thì tiêu đời. Lại có lần đi trên đường có sương mù nhiều, mờ mịt chẳng thấy gì phía trước. Xe có fog light nhưng chưa bao giờ tôi dùng nên không biết mở thế nào. Nghĩ thầm về nhà sẽ đọc trong manual cho biết, rồi lại quên luôn. Hình như không phải chỉ xe, mà bất cứ món nào cũng vậy. Từ máy tính cho đến máy in, máy chụp hình cho đến điện thoại, radio hay cassette, TV hay tủ lạnh, máy giặt máy sấy hay máy cắt cỏ, vv và vv. chả bao giờ mở mấy cuốn chỉ dẫn ấy ra xem. Chỉ toàn lúc hư hỏng trục trặc gì đó mới mở ra dò đúng trang đọc đúng phần cần tìm rồi thôi. Lúc nào cũng có một ý nghĩ, khi nào rãnh sẽ đọc cho biết. Bao nhiêu món đồ hư hỏng mà mấy cuốn sách còn mới tinh, bao nhiêu cái xe đến rồi đi mà có khi mấy cuốn manual chưa mở ra một lần. Bây giờ còn tệ hơn nhiều, vì có gì thì mở internet ra tìm, nhanh hơn là mở sách. Thời đại thông tin hiện đại làm chúng tôi hư hỏng quá đi mất.

Đó là chuyện trục trặc cuối tuần qua.

Nguyệt Hạ
Cuối tháng mười 2016





No comments:

Post a Comment