Belgium's defender and captain Vincent
Kompany (L) vies with US forward and captain Clint Dempsey during a
Round of 16 football match between Belgium and USA at Fonte Nova Arena
in Salvador during the 2014 FIFA World Cup on July 1, 2014.
AFP PHOTO /
MARTIN BUREAU/AFP/Getty ...
#US MEN NATIONAL TEAM
Vậy là xong. Dư luận thông tin thời internet làm rầm rộ chuyện đội banh
của Mỹ vào World Cup 2014, qua khỏi vòng loại vào vòng 16. Và trận đấu
với Bỉ đã kết thúc sự góp mặt của Mỹ vào giải bóng tròn thế giới lần
này.
Trận banh với Bỉ làm tôi ngạc nhiên lắm. Không hiểu tại sao cầu thủ Mỹ
dù đá tận tình nhưng lại không làm bàn được mỗi khi có banh trước khung
thành. Mười lần như chục, qua bao nhiêu cản trờ, mang banh xuống trước
thủ môn bên kia, chuyền qua chuyền lại và mất banh. Nếu có sút thì
banh ra ngoài! Tôi đã la khan cổ, sút, sút... Con trai tôi cũng phải la
lên, just shoot the damn ball... nhiều lần, chỉ để thấy những cặp chân vướng víu quanh trái banh và đối phương đoạt mất.
Cầu thủ Mỹ đã phải chú tâm vào phòng thủ hơn là tấn công. Chín mươi phút
giữ vững được khung thành nhờ tay chân của thủ môn Tim Howard và hàng
phòng vệ vững vàng. Đội Bỉ tấn công liên tục, nếu không có tài nghệ của
chàng Tim này, có lẽ Mỹ thua đến trên 10.
Phải công nhận một điều, đội banh Mỹ đã chơi một trận quá đẹp chiều qua.
Dù bị tấn công tới tấp từ phút đầu tiên, toàn đội không hề tỏ ra nao
núng và vẫn giữ hoà khí. Họ vẫn nhịp nhàng chạy lên xuống và tìm cách
tấn công cùng một lúc chạy về giữ khung thành. Họ vẫn cố gắng dành
banh, chuyền cho nhau, vẫn cố gắng để sút dù bị mất banh rất nhanh. Tôi
đã xem nhiều trận và nhận thấy cầu thủ nhiều đội khác, khi chưa làm
bàn được hay khi bị thủng lưới, họ có thái độ rất xấu, như tìm cách gạt
chân, xô đẩy hay kiếm cớ để được phạt đền. Chẳng hạn như Fred của
Brazil đã nằm vạ trong khung thành trong trận ra quân đầu tiên của đội
chủ nhà hay là Uruguay khi thua Costa Rica đã chơi xấu và bị thẻ đỏ,
thẻ đỏ đầu tiên của World Cup 2014. Đội banh Mỹ đã giữ được tinh thần
đồng đội rất cao và giữ được tinh thần thể thao rất đẹp.
Đáng khen hơn nữa, hai đội Mỹ và Bỉ không đồng sức, không những về khả
năng chơi banh mà còn về tuổi tác (đội Bỉ trẻ hơn), nhưng đội Mỹ đã giữ
chân được đội Bỉ trong suốt 90 phút. Như vậy không hay thì gọi là gì?
Trong tám trận banh của vòng knockout này, có đến năm trận chơi thêm
giờ, và trận Mỹ-Bỉ là một. Tôi nghĩ rằng sau 90 phút, cầu thủ hai bên
đều hết sức, mệt mỏi, ai dai sức hơn thì thắng và thêm vào phần may mắn
nếu phải đá luôn lưu.
Tôi có hai điều thắc mắc về trận đấu Mỹ-Bỉ hôm qua. Tại sao huấn luyện
viên Klinsmann không thay cầu thủ trẻ vào sớm hơn để có thể làm bàn?
Người xem có thể thấy cầu thủ trong sân quá mệt mỏi đuối sức khi chạy
trên 90 phút như vậy. Tôi cũng nghĩ xa xôi không hiểu nếu có Donovan
thì kết quả trận đấu có thay đổi không? Tôi xem Donovan từ những năm
đầu tiên và thích khả năng làm bàn thông minh và nhạy bén của người cầu
thủ này.
Trong trận gặp Bỉ cũng như ba trận trước, ngoài thủ môn Tim Howard tôi
thấy các cầu thủ đều cố gắng hết sức. Từ trận đầu tiên cầu thủ Mỹ đã làm
nên lịch sử. Clint Dempsey làm bàn khi mới 30 giây vào trận; John
Brooks, lần đầu tiên đá World Cup, phản ứng nhanh đánh đầu để Mỹ thắng
Ghana. Hai trái thủng lưới Bồ Đào Nha từ Clint Dempsey và Jermaine
Jones đủ để đối phương đau đầu. Trái goal duy nhất trong trận đấu cuối
cùng từ anh chàng 18 tuổi có mặt lần đầu ở
World Cup, Julian Green, là điều đáng kể đến. Chỉ có trận gặp Đức là
thua, không làm bàn được nhưng vẫn là trận banh hay. Nói chung, tất cả
cầu thủ Mỹ đều đã chơi hết mình và chơi đẹp trong World Cup 2014.
Chỉ bốn trận đấu, đội banh Mỹ đã làm thay đổi quan niệm về soccer của
người Mỹ, và cao hơn nũa, họ đã thay đổi cái nhìn của giới bóng đá thế
giới về khả năng chơi soccer của cầu thủ Mỹ. Rất nhiều người không hề
hưởng ứng môn bóng tròn lúc trước, đã trở nên hâm mộ và ủng hộ nhiệt
tình trong những trận banh vừa qua. Và đội banh Mỹ đã có một chỗ đứng
trong thế giới soccer. Có phải nhờ ở tinh thần đồng đội và tinh thần
chơi hết mình cho danh dự của nước nhà?
Tôn Nữ Thanh Dương
July 2, 2014
No comments:
Post a Comment