Monday, October 7, 2019

THƠ TKB /10 BÀI THƠ CAO NGUYÊN


                                            

Buồn Chia Tay Phố Núi

Sớm mai qua phố núi
Thông vừa choàng cơn mê
Trưa giăng theo gió bụi
Đêm mưa bạt lối về

Sân trường nữ Pleime
Trắng tinh ngàn cánh bướm
Nắng vui theo bướm lượn
Quanh mây bụi vô tình

Hoa học trò nguyên trinh
Mà sao ươm bụi đỏ
Hay bụi gây niềm nhớ
Quấn quít bàn chân quen?

Thèm hoài ly chanh Rhum
Quán Nhớ đêm giá buốt
Ngấn môi em thấm ướt
Bên thành ly thơm nồng

Say cà phê Dinh Điền
Say men chiều phố nhỏ
Ký ức đầy bụi đỏ
Tình xanh ngắt Biển Hồ

Ơi! phố núi ngày xưa
Em có còn ngóng đợi?
Người đã đi xa mãi
Mang theo hồn Pleiku!

TRẦN KIÊU BẠC





Nhớ Về phố Núi

Đã lâu không về thăm lại Pleiku
Phố núi buồn hiu, lãng đãng sương mù
Gió sớm , mưa trưa chung màu đất đỏ
Mây vắt ngang đầu , nắng đổ lưa thưa .

Buổi chiều Pleiku chở đến phiên buồn
Phía Biển Hồ xa sợi nắng còn vương
Đếm giọt cà phê lắng qua đáy cốc
Lòng đã tơ vò trăm mối cô đơn!

Cho gởi lời thăm phi trường Cù Hanh
Nơi trót cho nhau phân nửa cuộc tình
Mỗi đứa ôm riêng nỗi sầu chia cách
Bạc tóc một đời mãi nhớ ngày xanh

Những đêm về qua phố cũ quen thân
Tưởng đã xa nhau vẫn thấy thật gần
Quán NHỚ đong đầy trăm ngàn nỗi nhớ
Cho tình nhân còn mãi gọi tình nhân.

Xanh xanh ngút ngàn rừng núi vây quanh
Dẫu nhớ thương nhau , xa thế cũng đành
Pleiku còn quẩn quanh trong ký ức
Vẫn đỏ bụi đường, vẫn ngát màu xanh!

Bên nầy bây giờ trời chớm vào Thu
Trăng đã treo cao trong khói sương mù
Nhớ lại màu trăng in sương khói cũ
Ấp ủ tâm tình phố núi Pleiku!

TRẦN KIÊU BẠC 

Con Mắt Cà Phê

Con mắt ngày nào, con mắt cà phê 
Đêm còn tròn xoe mắt đêm hun hút
Thức cho đừng quên lòng Ban Mê Thuột
Đêm ở đây dài như cứ dài them
Ai về đây rồi nhớ ánh mắt đâu tiên
Từ phía trái phi trường Phụng Dực
Con mắt cà phê đêm đêm thao thức
Theo cùng ai năm tháng thảo nguyên buồn
Ngủ đi rồi mắt vẫn mở triền mien
Mùi cà phê một ngày theo cơn gió
Cho một đời lửng lơ mùi thương nhớ
Bên rừng bạt ngàn nở đóa cà phê
Nửa ly mà đầy nhạc khúc Ban Mê
Nửa con mắt mà lưng tròng ngấn lệ
Đóa cà phê chờ mắt ai vẫn nở
Cao nguyên lụt đầy những mắt nhớ nhung!
TRẦN KIÊU BẠC

Đem Chút Tình Cho Phố Núi

Hỏi người phố núi Pleiku
Tinh mơ còn vịn sương mù mà đi ?
Trưa mang bụi đỏ theo về
Gió quay tóc rối, mây che mắt buồn
Còn không quán NHỚ tương phùng
Café khóc ướt, chanh Rhum ngậm ngùi
Ai đem nắng ngủ trên đồi
Để ngàn thương nhớ còn rơi Biển Hồ
Ơi người phố núi Pleiku
Mắt còn trong vắt trong mù sương phai ?
Pleiku vẫn nhớ thương hoài
Bóng hình ai, bóng hình ai, bóng hình ..

TRẦN KIÊU BẠC

Đêm Trở Lại Pleiku

Đêm nầy mình trở lại Pleiku
Phố mưa phố bụi phố sương mù
Chao ánh đèn khuya đường tối sáng
Phố buồn phố nhớ phố tương tư

Mưa dầm rơi ướt áo Pleime
Trường quen con gái thẹn chưa về
Xắn ống quần cao chờ mưa tạnh
Vô tình đất đỏ bám chân đi

Đêm chưa đổ xuống đỉnh Hàm Rồng
Biển Hồ vội khoác áo mùa Đông
Sương đã bủa vây Đồi Đức Mẹ
Nhớ đã cuồng điên chiếm ngõ hồn

Vào trong quán Nhớ sao là nhớ
Bạn cũ còn đây những dấu giày
Khói thuốc quay tròn trong quá khứ
Cà fé vẫn đắng giọt đen say

Pleiku còn mãi với nhớ mong
Phố của tình nhân phố ngàn thông
Phố cao của núi buồn như lá
Của " Em Pleiku má đỏ môi hồng "

Pleiku đêm lạnh trở lại đêm
Đêm nghe tiếng nấc dội về tim
Thăm lại phố xưa trong giấc mộng
Phố còn in đậm dấu chân quen!

TRẦN KIÊU BẠC



RƯỢU CẦN và TRĂNG PHỐ NÚI

Không chờ ngọn gió mùa Thu
Trăng quen đã xuống Pleiku đêm nầy
Đêm chưa kịp tỉnh trăng say
Trăng mang nỗi nhớ đổ đầy Buôn xa
Trăng đêm nay bỗng thật thà
Vô tư rót nhớ tuôn qua rượu cần
Khách ơi đừng vội quay chân
Rượu chưa vơi ché còn gần nhau lâu
Khách ơi đừng vội đi đâu
Rượu cần cho nhớ trăng sầu cho thương
Buôn đêm khoác áo mù sương
Đêm không bụi đỏ đêm còn lửa reo
Nhìn qua Phố núi cheo leo
Trăng vừa đi mất mang theo rượu mời
Rượu cần ơi! Rượu cần ơi!
Rượu không trăng cũng nhớ người Pleiku .
TRẦN KIÊU BẠC

Cao Nguyên Không Em Ngày Trở Lại
Về lại  Pleiku không còn thấy người đ
Mắt cay đỏ trong mịt mùng bụi đỏ
Không có em đồi cao còn khát gió
Lá trả màu xanh pha sóng hát Biển Hồ
 Không bước chân em con dốc quanh co
Chạy vòng quanh cho hàng thông lên tiếng
Chờ gặp sương mù trăng buôn chờ sáng
Ngẫu hứng trăng tan trong ché rượu cần
 Không tóc em cafe' nhớ rưng rưng
Tay lóng cóng lấy gì hơ lửa ấm
Câu thơ lẻ vì em mà lãng mạn
Cho thơ dài thêm những khúc cháy lòng
 Lại nhớ em trong chút chéo xà rông
Gió đưa qua cũng vặn mình quay lại
Mưa xốn xang lòng cao nguyên trống trải
Đợi em về hút ngọt rượu cần nghiêng
 Pleiku ơi! Thao thức mãi chờ em
Đỉnh Hàm Rồng treo hoài cành thương nhớ
Biết còn em trong ngàn thu bụi đỏ
Hay mất em rồi ngoài xanh ngắt rừng xanh?
TRẦN KIÊU BẠC

Dã Qùy Cao Nguyên

Còn mang trên vai  nhan sắc dã quỳ
Dẫu đã xa ngàn phố cao nguyên cũ
Phố mãi lấm lem dốc cao bụi đỏ
Dã quỳ vẫn in lớp lớp hoa vàng
 Ôm trong lòng nỗi nhớ nhiều ngăn
Rừng hoa dại nhốt trong ngăn lớn nhất
Chờ gió rơi vào rượu cần say khướt
Sắc vàng rung lên cái nhớ dã quỳ
 Nắng lao xao, trời xanh thắt lòng ai
Tiếc một nỗi màu xanh không chạm đất
Để dã quỳ nằm sóng soài chờ nắng tắt
Một mình hoa vàng trong bụi đỏ không tan
 Nhớ vẫn không cùng thương vẫn miên man
Gùi trên lưng, ngô đầy khố xanh khố đỏ
Sao không gùi theo sắc vàng hoa thương nhớ
Để thị thành vắng mãi sắc vàng tươi?
 Dã quỳ cao nguyên chỉ gặp một lần thôi
Sắc vàng lạ kỳ theo người cùng năm tháng ....
 TRẦN KIÊU BẠC.

Trở Về Cao Nguyên Trắng

Đi về phía ấy Kon Tum
Thấy mây rơi xuống sông buồn Dakbla
Trắng như trắng dãi ngân hà
Cát như cát của lòng sa mạc dài
Về cao nguyên trắng, đêm nay
Đêm còn say ngủ, đêm đầy Kon Tum
Trong len lén khúc mưa rừng
Đường đi không hết mà trăng đi rồi
Dã quỳ vàng với đêm trôi
Gió lên rất chậm xao đồi cây xanh
Lạc trong lối phố quẩn quanh
Lạc trong mắt lạ lạc ngàn chân quen
Còn trong nhau mỗi cái tên
Mà Kon Tum đã bỏ quên bên lề
Thôi thì lấy cát trắng đi
Gởi ai vàng sắc dã quỳ cao nguyên 
TRẦN KIÊU BẠC




LẠ LÙNG NỖI NHỚ PLEIKU

Chỉ một chút bụi đường mà nhớ mãi Pleiku
Màu bụi đỏ bay rớt nhầm má ai hồng đỏ
Tình đan nhau như mù sương phải lòng hoa cỏ
Đợi ai đi về lòng tơ vò những xốn xang
 Phố núi thường giăng mây cho nặng khúc nhớ nhung
Nắng treo lưng chừng tô màu xanh rừng đậm đặc
Không son phấn Pleiku vẫn bốn mùa nhan sắc
Dã quỳ vàng áo ai dịu mát đến dễ thương
 Sáng chiều điểm trang nhẹ nhàng một lớp mù sương
Đêm lặng yên còn nghe rộn ràng đêm thiếu nữ
Chút bụi đỏ vô tình làm mắt ai mất ngủ
Xa nhau rồi vẫn loay hoay nỗi nhớ Pleiku!

TRẦN KIÊU BẠC

No comments:

Post a Comment