Tưởng như không nhớ Sài Gòn
Đã thay màu tóc đã mòn đôi
chân
Nào ngờ lòng cứ bâng khuâng
Xa lâu bỗng thấy lại gần nhau hơn
Em về bên ấy
đừng quên
Có anh như sóng bồng bềnh trôi theo
Ngày đi nắng chở quạnh hiu
Đêm về
sương rủ buồn theo dấu người
Nhắn tin gọi Sài Gòn ơi!
Có mang hơi ấm cho người
yêu không
Gởi em nhiều khúc nhớ nhung
Nhớ thương lên cả một rừng nhớ thương
Có
nhau trên những cung đường
Giận nhau xin nhớ câu nhường nhịn nhau
Một sát na
cũng khổ đau
Huống chi đời đã dài lâu đoạn trường
Xa nhau biết mấy dặm đường
Đêm
đêm mình gặp qua hồn chiêm bao
Lời xưa em vẫn ngọt ngào
“Dẫu trầm luân mãi dạt
dào thương anh”
Anh giờ tóc đã hết xanh
Em còn xanh tóc loanh quanh dấu buồn
Gởi
lời thăm hỏi Sài Gòn
Thấy trong cõi nhớ chỉ còn mình em!
TRẦN KIÊU BẠC (12/2017)