Thursday, December 19, 2013

Thay Cho Lời Chúc Tụng










Thay Cho Lời Chúc Tụng




Em có một anh bạn thân, phải nói là thân lắm. Hiểu nhau và tâm sự với nhau đủ mọi thứ chuyện trên đời. Cũng vì thân lắm nên đã có lần choảng nhau, cãi nhau chí choé như hai đứa con nít.

Rồi từ đó giận nhau. Không thèm nói chuyện. Đúng ra là em giận, không nhìn mặt, không trả lời điện thoại, không trả lời thư... Một thời gian dài trôi qua. Em cảm thấy buồn bã khi không có ai để kể lể những chuyện lằng nhằng trong ngày, những ấm a ấm ức trong sở làm, những bực bội đã gặp chung quanh.

 
Rồi làm lành với nhau. Lại kể lể tâm tình như cũ. Hàng ngày nói với nhau, text vài chữ khi break time ở sở... Ngày có tuyết anh cũng cho em biết khi tuyết đổ phủ kín cửa nhà không mở ra được. Em đã lo lắng suốt mấy tiếng đồng hồ khi biết anh đang lái xe đi ngoài đường sương tuyết. Chỉ khi anh về nhà, điện thoại báo tin em mới yên lòng.

 
Đến mùa hè, đi nghỉ hè. Đã tính toán hẹn hò sẽ gặp nhau cùng đi leo núi Yosemite với cả nhà. Anh bạn còn hỏi chúng em có phiền không nếu anh ngáy to lắm khi ở cùng cabin... Vậy mà, có chuyện khác phải đi, thế là không gặp nhau như đã hẹn. Anh đi vacation phần anh, em đi chuyện của em...

 
Trước khi lên máy bay, anh gọi cho em biết. Chúc anh có chuyến đi bình an và yêu cầu anh gọi khi đến nơi, Vài tiếng sau, rồi vài ngày sau, và cả hai tuần sau cũng bặt tin. Chẳng có một tiếng reng, không có một chữ text nào. Có ai mà không bực mình chứ.

 
Một buổi sáng, có điện thoại từ số của anh. Em đã nghĩ trong bụng chắc ai đó dùng phone anh gọi báo tin gì... Ghét lắm từ hai tuần rồi, em lì không thèm gọi để hỏi tin. Trả lời thử xem ra sao, tiếng anh đầu bên kia, báo tin sắp lên máy bay đi về.  Hết chịu nỗi. Em ráng dằn lòng để không la lớn tiếng trách móc và kể lể dài dòng. Làm mặt tỉnh chúc anh một chuyến đi bình an, Lại yêu cầu khi nào về đến nơi gọi cho em biết để yên tâm.

 
Bổn cũ soạn lại. Hai tuần ... trôi qua. Không tin tức, không text message, không điện thoại. Ngày nào em cũng check website xem thử có tin phân ưu cáo phó gì của anh... Vậy mà em vẫn lì, không thèm bấm số gọi cho anh. Lỗi tại anh mà... Anh đã không gọi báo tin khi đi đến nơi. Anh chỉ gọi lúc trước khi lên máy bay có lẽ vì anh sợ,... không biết chuyến đi có gì gì không...

 
...


 
Nghĩ lại, em cám ơn anh lắm chứ không giận nữa. Vì anh đã gọi cho em trước khi lên máy bay. Nếu có gì xấu xảy ra, em cũng được nghe tiếng anh rồi. Trong trường hợp xấu đó, em là người cuối cùng anh nói chuyện...



I’ve learned that you should always have loved ones with loving words.
It may be the last time you’ll see them. (Omer B. Washington)

 
Tôi đã học được luôn nói lời yêu thương với người mình yêu mến.  Vì rất có thể đó là lần cuối bạn thấy họ.
Omer B.Washington (Mint dịch)



Hàng ngày tin tức nói nhiều về những tai nạn, có nhiều người chết bất đắc kỳ tử. Hôm cuối tuần em nghe thấy có cặp cô dâu chú rể trên đường về sau tiệc cưới, bị tai nạn xe hơi và chết cả hai. Vài ngày trước, cũng cô dâu chú rể vừa về sau buổi tiệc, chú rể đã mất mạng sau khi thấy một xe khác bị tai nạn và ra cứu... Còn bao nhiêu chuyện người thân mất đi trong tích tắc, bao nhiêu cảnh đau lòng xảy ra...  

Thấy nhiều, nghe nhiều, em thấy sợ. Không biết mình còn được bao lâu để nói lời thương mến với những người quanh mình? không hiểu mình sẽ ra sao, nếu có chuyện không lành xảy ra cho người mình yêu mến? Mình sẽ hối hận bao nhiêu? mình sẽ tự trách mình như thế nào?  Đã có ý nghĩ, so sánh thử cái tự ái, cái tôi to hơn cái núi của mình có đáng để đánh đổi mối thân tình cả đời không có gì mua được? 


Có thể chỉ khi mất đi rồi, mình mới thật sự hối hận. Và đã muộn.

 



Tôn Nữ Thanh Dương
Dec 18, 2013

No comments:

Post a Comment