Tuesday, September 16, 2014
Cafe Cũ
Cafe Cũ
Cafe cũ hâm lại uống vào vừa lạnh vừa ấm.
Cái cảm giác lạ lạ thật buồn cười. Nửa nóng nửa lạnh, trộn vào nhau, nhưng không thể nào hoà nhập được.
Sáng qua, tôi pha một ly đầy cafe sữa thật ngon. Một ngày tôi không thể nào uống hơn một phần tư ly cafe vì trái tim bất thường của tôi sẽ rock and roll trong lồng ngực. Lấy ra một phần cafe đủ cho buổi sáng, tôi cho ba phần tư cafe còn lại vào tủ lạnh để chiều về làm cafe đá. Buổi chiều bận rộn cơm nước, đến tối không uống được nếu không muốn thức đêm đếm đèn đường...
Hôm nay, cho ly cafe vào microwave, 11 giây đầu tiên vì không muốn cái ly yêu thích bị vỡ. Kế tiếp 22 giây, đưa lên miệng, vành ly lạnh, những giọt cafe chạy vào miệng ấm áp. Cái cảm giác vừa nóng vừa lạnh thật khó tả.
Cứ như vừa vui vừa buồn. Nếu ví như vừa khóc vừa cười thì hơi con nít. Lúc sau này, thành người lớn tôi không thể nào vừa khóc vừa cười được nữa. Nhiều khi nước mắt sắp sửa rơi ra thì lại phải gượng cười và quay đi để đừng ai thấy ... Vừa vui vừa buồn thì nhiều lắm. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể có hai trạng thái vui buồn lẫn lộn. Đang vui vẻ với mọi thứ đầy đủ chung quanh, chợt nghĩ đến những người thiếu thốn ngoài kia, thế là buồn. Đang vui cười khi thấy mình làm được việc gì, nhớ đến những thất bại đã qua, thế là buồn. Đang nói về một vấn đề nào đó, tự nhiên trí óc đi lan man đến những ý nghĩ xa xôi, thế là buồn.
Chỉ vì ly cafe cũ mà lan man nghĩ ngợi đến bao nhiêu thứ. Vị ngọt vị đắng của cafe và sữa, cảm giác lạnh và ấm lẫn lộn cũng hay hay. Đôi khi thử những điều mới lạ cũng hay hơn làm hoài những gì quen thuộc. Nếu tôi chỉ uống mãi cafe nóng mỗi sáng không bao giờ biết được vị giác lạ này. Tiếc thay bao nhiêu thứ trong cuộc sống không được thay đổi và "thử" cảm giác lạ đơn giản như ly cafe.
Nguyệt Hạ
Sept 16, 2014
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment