Tuesday, September 15, 2015

BIG SUR





1. MORRO BAY 

 



 Gần cuối hè, chúng tôi có một chuyến đi về hướng bắc của tiểu bang Cali. Dù đã đi con đường này rất nhiều lần nhưng lần này ngừng lại nhiều ngày để khám phá những cảnh đẹp vùng Big Sur trên đường Highway 1.

Chặng ngừng đầu tiên: Morro Bay. Đây là khoảng giữa đường từ San Francisco và Los Angeles, gần chỗ gọi là Hearst Castle. Nơi này có một hòn đá thật to ở giữa biển, gọi là Morro Rock, du khách đến viếng thăm nhiều. Khí hậu nơi đây rất tốt, dễ chịu quanh năm. Bạn có thể đi cắm trại ở Morro Bay State Park, câu cá, surfing, chơi golf, ngắm các loại chim chóc, hay ngắm Otters và các loại cá biển.




Người ta có thể mướn thuyền đi dạo trên biển, chèo ra gần Morro Rock ngắm Otters hay nhìn Sea Lion ngay trên dock dưới chân nhà hàng, chỉ cách nơi mình đứng vài bước:






Các tiệm ăn sát bờ có những món hải sản thật tươi ngon và giá cả phải chăng. Lần nào ghé lại, chúng tôi cũng không bỏ qua buổi ăn trưa nơi này.





Rời Morro Bay, chúng tôi đi trên Highway 1 về phiá Carmel-By-The-Sea. Con đường đèo ngoằn ngoèo, một bên là núi một bên là vực, không cẩn thận có thể bay xe xuống biển. Đường nguy hiểm nhưng đẹp vì cảnh trí hai bên, nói đẹp là đẹp với người ngồi bên cạnh, chứ người lái xe thì không thể nhìn ngắm gì được. 





Đối với tôi, quốc lộ 1 ven bờ biển của Việt Nam có nhiều đoạn đẹp hơn đường highway 1 ở đây. Một vài ví dụ như từ Tuy Hoà vào Nha Trang, bạn chưa ngừng lại ở bãi biển Đại Lãnh là một thiếu sót. Khi tôi còn nhỏ được ghé ngang Tu Bông, Vạn Giã mỗi lần đi qua đoạn đường này, tôi cho rằng bãi Đại Lãnh là bãi biển đẹp nhất, hay đoạn dọc bờ biển Lăng Cô ở Đà Nẵng, một trong những bãi biển nỗi tiếng của Việt Nam. Đường đèo nguy hiểm so với Việt Nam thì Highway 1 chưa thấm vào đâu. Những đoạn đèo nguy hiểm ngày trước tôi đi qua là Đèo Hải Vân, Đèo Cả, Đèo An Khê khúc cua Cùi Chỏ, vv... Những đoạn đèo ngặt và dốc, rất nguy hiểm khi lái xe ngang đó.




Tôi nghe nhiều tin về chuyện GPS chỉ đường người ta đi sai nên không muốn dùng GPS bao giờ. Lần này chúng tôi dùng cell phone, mở cái Map Quest ra tìm đường đến khách sạn. Nghe theo lời chỉ đường của cell phone. Quẹo phải, quẹo trái một hồi, chả thấy khách sạn đâu, chỉ thấy vào khu nhà ở của dân trong vùng hẻo lánh. Bấy giờ trời gần tối, tôi bắt đầu sợ, chỉ muốn quay xe lại ra phố hỏi thăm. Ngừng xe hỏi một người đang đi bên lề đường, họ trả lời không biết. Thật là không tin được mấy cái kỹ thuật hiện đại này. Chúng tôi trở lại phố, vào chợ hỏi, người bán rất tử tế đi ra parking chỉ đường cặn kẻ. Thì ra chúng tôi đi quá nơi cần đến thật xa. Trong vùng đó chung quanh là núi và biển nên cell phone không còn hữu dụng.


Buổi sáng thức sớm, tôi muốn xem mặt trời mọc trên biển. Thất vọng lắm khi anh nói, mình đang ở phía Tây làm sao thấy mặt trời mọc được? Chỉ có thể thấy mặt trời lặn. Thì thôi... Chờ mãi, khi nắng lên rọi sáng một phần biển từ ban công nhìn ra... 



Và buổi chiều tối mặt trời xuống như vầy:






Tôn Nữ Thanh Dương
Tháng 9, 2015


No comments:

Post a Comment