Thơ: Trần Kiêu Bạc
Hồng Vân diễn ngâm
Bỗng gặp lại mình trước gương con
Tóc vẫn ung dung nhuộm sắc buồn
Nếp nhăn chạy trốn vào đuôi mắt
Thấy mình như chấm nhỏ cô đơn
Nghiêng qua nghiêng lại thêm hiu hắt
Nhìn đi ngó lại đủ trăm chiều
Xoay qua thấy bóng mình xa cách
Nghiêng bên nào cũng thấy hắt hiu
Đẩy đôi mắt chạm vào khung kính
Quanh đời nghe sỏi cát lao xao
Để cho chiếc bóng rơi yên lặng
Chìm dần trong cõi nhớ nôn nao
Nếu nắng khoan dung hơn một chút
Sẽ không soi rõ dấu chân chim
Nếu mưa độ lượng rơi ngõ khác
Sẽ không ướt đẫm khóe mi buồn
Ước được cùng ai đứng soi gương
Nhìn nhau quên hết khúc giận hờn
Cứ để tình yêu nhòa trong kính
Hai người hai chấm nhỏ cô đơn!
Nếp nhăn chạy trốn vào đuôi mắt
Thấy mình như chấm nhỏ cô đơn
Nghiêng qua nghiêng lại thêm hiu hắt
Nhìn đi ngó lại đủ trăm chiều
Xoay qua thấy bóng mình xa cách
Nghiêng bên nào cũng thấy hắt hiu
Đẩy đôi mắt chạm vào khung kính
Quanh đời nghe sỏi cát lao xao
Để cho chiếc bóng rơi yên lặng
Chìm dần trong cõi nhớ nôn nao
Nếu nắng khoan dung hơn một chút
Sẽ không soi rõ dấu chân chim
Nếu mưa độ lượng rơi ngõ khác
Sẽ không ướt đẫm khóe mi buồn
Ước được cùng ai đứng soi gương
Nhìn nhau quên hết khúc giận hờn
Cứ để tình yêu nhòa trong kính
Hai người hai chấm nhỏ cô đơn!