Thursday, August 8, 2013

TRONG TẦM TAY



San Juan Capistrano Mission




TRONG TẦM TAY



Thỉnh thoảng khi ăn không ngồi rồi, không có chuyện gì làm, đôi lúc tôi cũng thắc mắc đến hai chữ "bình an" ...  Hai cái chữ này nghe thấy đơn giản nhưng để thực sự có được không dễ chút nào.

Từ ngày biết chạy vạy lo cơm áo gạo tiền thì hình như hai cái chữ ấy đã biến đi khỏi cuộc sống thường nhật. Đời sống vật chất bận rộn làm gì có thì giờ để ngồi đó mà nghĩ ngợi xa xôi. Từ sáng đến tối, thức dậy là đủ một trăm thứ việc, làm sao cho kịp giờ, làm sao cho khỏi trễ... để đi ra khỏi nhà, đến trường, đến sở.  Tối về thì chạy đua với xe cộ ngoài đường sao cho về kịp giờ nấu cơm ăn cơm và tham dự những sinh hoạt buổi tối của con cái...

Cuối tuần trước, nhân ngày lễ Memorial, tôi cùng gia đình đi thăm một nhà thờ xưa ở vùng biển miền nam tiểu bang Cali. Cảnh nhà thờ xưa đổ nát chỉ còn lại những bức tường trơ trọi và tháp chuông, nhưng khuôn viên nhà thờ rất đẹp. Cây cối hoa cỏ và hồ nước tạo cho mình một cảm giác bình yên thoải mái. Nếu  chỉ vào để ngắm sơ thì đi một vòng khoảng vài chục phút là hết. Nhưng tôi đưa Thầy tôi, người đã trên 90 tuổi đi dạo, nên phải đi chậm và ngừng nghỉ nhiều lần. Vài tiếng đồng hồ nơi đó, đi qua khu vườn hoa, đi qua những bức tường cũ, nhìn ngắm những cái chuông còn lại... ngồi nghỉ ở hồ cá có hoa súng màu hồng màu vàng ... Đâu đâu cũng mang lại cảm giác thật sự thảnh thơi.
 
San Juan Capistrano Mission


Khi vào trong nhà nguyện, nghiêm trang, lặng tĩnh. Ngồi nghỉ và đọc vài bài kinh cùng dâng lời cầu nguyện. Tôi cảm nhận được mình đang có sự bình an. Thật giản dị. Tôi hiểu được rằng, chẳng cần tìm kiếm đâu xa, hạnh phúc là lúc này đây, tôi đang được đi chơi với người cha yêu kính và gia đình thương yêu của tôi. 
  San Juan Capistrano Mission





















Không cần phải đến nơi nhà cao cửa rộng, không cần phải có mặt ở nơi xa xỉ hoành tráng... Chỉ cần một khoảng không gian yên tĩnh, với người thân có mặt quanh mình, ai cũng vui vẻ thoải mái, trong tâm không vướng bận gì, đó là bình an. Đơn giản như thế. Thời gian là của mình, không để những lo toan của cuộc đời rượt đuổi vòng quanh. Khi tôi đi dạo ngoài trời, tôi chú tâm vào cảnh vật, cây cỏ, cảm nhận được sự ưu đãi mình đang có từ thiên nhiên. Tôi cám ơn từng tia nắng ấm, từng làn gió mát, từng cánh hoa màu sắc rực rỡ, từng cành lá chao động lao xao... Cứ thầm nghĩ và tạ ơn trong lòng, mình đang còn may mắn được có dịp đi thăm nơi này chốn kia, còn được mạnh khỏe đi đứng, chưa cần phải nhờ đến ai dìu dắt, vẫn còn được nhìn ngắm mọi thứ chung quanh bằng chính đôi mắt của mình, tai vẫn còn nghe và đầu óc vẫn còn suy nghĩ được... Tất cả những thứ hàng ngày mình vẫn có nhưng hình như hiếm khi mình dừng lại để "biết ơn" (appreciate) sự có mặt đó.
 
 
San Juan Capistrano Mission

Một ngày nghỉ lễ qua đi thật vui,  tôi trở về nhà với tâm trạng thật thoải mái và yên lành. 



Nguyệt Hạ
Cuối tháng Năm, 2013


 

Bạn thương mến,

Nguyệt Hạ viết bài này cách đây hơn hai tháng và bài viết bị bỏ quên. Hai tuần lễ sau ngày đi chơi là Father's Day, cả nhà đã có hai ngày cuối tuần thật vui Cha con sum vầy. Qua hôm sau Nguyệt Hạ bị đau chân và không đi được gần ba tuần lễ.

Có bị đau và nằm một chỗ mới nhận ra mình đã "dùng" cơ thể mình một cách tự nhiên mà không bao giờ nghĩ rằng, tất cả những gì mình có là do ân sủng của Ơn trên ban cho và có thể mất đi không biết lúc nào. Thêm một lần nữa, Nguyệt Hạ biết rằng cuộc sống này quá ngắn ngủi và mọi chuyện bất trắc có thể xảy ra vào những lúc mình không ngờ trước.

Hôm nay Nguyệt Hạ gửi đến bạn, những người bạn yêu mến của Nguyệt Hạ một chút tâm tình chia sẻ. Xin hãy giữ chặt mối dây thân ái bạn nhé.

Thương mến,
Nguyệt Hạ

Aug 08, 2013



No comments:

Post a Comment