Tuesday, October 1, 2013

Bạn và Thời Gian







Bạn và Thời Gian


Cuối tuần đang đi lang thang trong Macy, nghe tiếng chàng,
- Ồ người mất ngủ kinh niên đây.
Quay lại nhìn thì ra hai mẹ con bạn đang đứng trước mặt.
- Hi NH, long time no see.
- Hello Ann, khỏe không?

 
Chàng của tôi gọi Ann là người mầt ngủ, vì nhiều lần gặp bạn lúc nào cũng thấy mắt bạn đỏ và thâm quầng. Tôi biết ngay bạn không ngủ đủ vì phải lo toan nhiều việc. Mà có bà nội trợ nào được ngủ thẳng giấc khi vừa đi làm vừa lo mọi chuyện trong gia đình ?

 
Chúng tôi ở cùng phố, phố nhỏ thôi, đi qua đi lại thế nào cũng đụng nhau. Nhưng chúng tôi không gặp nhau thường. Hình như lần gặp trước khoảng 3 tháng rồi, hôm ấy đang đi trong chợ, nghe tiếng chào. Là bạn thân từ hồi còn ở ca đoàn, hai đứa như cặp bài trùng không bao giờ rời. Đi nghỉ hè cũng đi cùng, mua xe cũng mua cùng một hiệu. Tóc tai cũng để dài như nhau. Chàng của tôi là bạn học của Ann, chàng của Ann cũng là bạn học của tôi. Hai đứa làm đám cưới cùng một năm, cách nhau vài tháng. Khi có con, đứa con thứ hai bạn đặt tên giống con tôi, không biết vô tình hay cố ý. Lạ nữa là họ của hai ông bố lại giống nhau. Khi con còn nhỏ, những sinh hoạt trong thành phố, văn phòng thường gửi thư nhầm về địa chỉ bạn vì tên họ hai đứa nhỏ giống hệt nhau.


Dần dần hai đứa bận rộn chuyện nhà cửa việc làm con cái nên xa nhau từ từ. Bạn có đến ba đứa con nên bận hơn tôi nhiều. Thỉnh thoảng hai đứa gọi hỏi thăm nhau một tí. Chả bù ngày trước khi con còn nhỏ, giờ làm ở sở hai đứa thường gọi cho nhau, vừa làm vừa tán dóc. Không biết chuyện gì mà ngày nào cũng nói, không bao giờ hết chuyện. 

 
Cũng đến bảy hay tám năm rồi không liên lạc thường xuyên với nhau. Tuy biết bạn vẫn ở chỗ cũ, biết rõ sinh hoạt của bạn, nhưng chúng tôi không tìm cách gặp nhau...  Bao nhiêu lần hứa hẹn, hè sẽ đi camping chung hay tôi hứa sẽ trở lại ca đoàn với bạn ... Chỉ biết cười trừ mỗi khi nhắc lại... Bạn còn hơn tôi, nhà ở kế bên nhà thờ nên vẫn còn chung thủy với ca đoàn. Ngày xưa là ca đoàn trẻ, nay những ca viên ấy trở nên "lớn", chúng tôi gọi là ca đoàn già ... 

 
Mỗi người có những mối bận tâm riêng trong cuộc sống. Tôi không trách móc gì bạn và có lẽ bạn cũng không phiền lòng tôi ... Tôi hỏi bạn,
- Con gái năm nay lớp mấy rồi?
- Tháng sau vào đại học rồi đấy.

 
Tôi giật mình. Mới ngày nào. Có một lần, con còn nhỏ, tôi đang mùa hè, chưa trở lại trường. Bạn mang con đến nhờ tôi babysit. Hai đứa nhỏ, gái 2 tuổi và trai út vài tháng... Tôi trông con cho bạn một tuần lễ. Hàng ngày chải tóc cài nơ cho bé gái mà trong lòng nghĩ bực, tại sao có con gái mà bạn không chải gỡ gì cho con, để tóc tai con bé bù xù ?


Sau này bé gái về nhà, nhắc mãi, cô ấy chải tóc cho con... Thế mà bây giờ bé lên đại học ? Thì cũng phải, mình đang mơ ngủ hay sao? con tôi cũng lớn quá rồi, chưa đến hai năm nữa con mình cũng sẽ đi đại học thôi.

 
Tôi qua sang hỏi Jackie,
- Con biết lái xe chưa?
- Dạ biết ạ.
Bạn nói thêm,
- Hôm nay cho lái xe chở mẹ đi cho quen đấy. Có bằng lái vài tháng rồi, nhưng chỉ đi quanh quanh gần nhà thôi. Sợ mai mốt đi học không quen... cũng lo lắm.

 
Tôi biết nỗi lo của người mẹ. Tôi cũng đang lo lắng một trăm thứ chuyện cho con khi nghĩ đến lúc con đi học xa, phải tự lái xe, tự lo ăn uống, tự lo giặt giũ áo quần, vv và vv....


Rồi tôi lại tự nhủ, để cho có dịp tự lo như thế, chúng nó mới học được nhiều thứ và trưởng thành được. Chỉ mong sao chúng đừng phải trả giá quá đắt vì những sự dại dột của mình.

 
Nói qua nói lại những chuyện tốn kém khi con vào đại học... Những lo toan, những ưu phiền của bạn. Đứa lớn năm thứ hai, cô gái bắt đầu và đứa út còn high school.


Thời gian ...

 
Vèo một cái, tôi quen bạn một phần tư thế kỷ. Nghe sợ quá. Chả dám hứa hẹn gì khi chia tay.

- Thôi bye nhé, hẹn gặp lại sometimes.
- Ừ bye, take care nhé.

 


Nguyệt Hạ
Sept 27, 2013




No comments:

Post a Comment