TỰ AN ỦI MÌNH
Tôi biết gia tài
tôi mất hết
Một ngày quên
ngóng mắt nhìn sang
Bây giờ tìm đâu
còn dấu vết
Mở cửa lại không
thấy bóng nàng
Bên đó không còn
ngọt phấn son
Tóc không còn
vượt quá eo thon
Sáng lẩn trong
chùm sương buổi sáng
Chiều trốn vào
bao nỗi chập chờn
Mất em tôi mất
gần tất cả
Chỉ còn hai má
lúm đồng tiền
Hai đồng sót lại
trên đôi má
Không ai lấy được
hẳn còn duyên
Không tiếc hứa
trăm lần không tiếc
Em còn hai má với
hai đồng
Ước chi được
em thương tạm ứng
An ủi cho vay
chỉ một đồng!
TRẦN KIÊU BẠC
No comments:
Post a Comment