Monday, November 25, 2013

LIFE STILL GOES ON




LIFE STILL GOES ON



Sáng Chuá Nhật, lái xe đi nhà thờ. Đường xá vắng vẻ, thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy ngang... Không khí thật lặng, tĩnh. Không thấy cả người bộ hành. Bình thường tôi rất thích cảnh yên tĩnh như thế, vì hàng ngày phải đương đầu với mọi tiếng động ồn ào, cảnh xe cộ vội vã chen lấn nhau trên đường...
 

Nhưng tôi thấy cảm giác hơi lạ lạ sáng hôm nay. Cái cảm giác rờn rợn của buổi sáng "hôm sau ngày động đất", hay "hôm sau ngày chín mười một". Thành phố như còn đang say ngủ dù mặt trời đã lên cao. Cây cối không buồn lay dù vẫn có gió thổi nhè nhè. Trời vẫn trong xanh nhưng hình như nắng không còn tươi. Bánh xe vẫn lăn đều nhưng hình như không ai còn muốn nhấn ga vụt lên để hơn kém nhau nửa vòng quay...
 

Tôi lái xe chậm chậm qua những con đường quen thuộc. Hàng ngày đi ngang, không bao giờ có thì giờ để ngắm cảnh vật. Cuối tuần cũng vậy. Mắt mãi lo nhìn xe và đèn đường phía trước. Sáng nay, trước mặt không có xe nào, đèn đường cứ mãi màu xanh cho tôi mặc tình nhìn ngắm hai bên.
 

Bỗng nhiên, vài chiếc xe chạy vù qua mặt. Từ các ngã đường, đã có xe cộ nối đuôi chờ đèn thay màu. Trên vỉa hè có thêm người đi bộ, vội vã.... Cây cối như sực tỉnh bởi những tiếng động, cây lá xào xạt và chim chóc từ những hốc lá bay ríu ra ríu rít...Tôi chợt nghĩ ra rằng, dù có thế nào đi nữa, life still goes on.
 

Thấy được điều mầu nhiệm của cuộc sống. Sau những việc xảy ra, thiên tai hay người làm, đời sống vẫn tiếp tục, tuần tự, đều đặn, dù có khựng lại đôi chút. Ngày  hôm qua, đêm hôm qua, chẳng có điều chi hệ trọng xảy ra, không hiểu sao sáng nay đi trên con đường vắng tôi có cái cảm giác đó. Để rồi chỉ vài tiếng động chung quanh và những hình ảnh đập vào mắt cho tôi thấy được sự kỳ diệu của đời sống đang tiếp tục luân lưu. Cũng có thể nói là điều bình thản đến tàn nhẫn của cuộc đời. Đại nạn, người chết nhà tan... gì gì đi nữa, cuộc đời vẫn tiếp tục thản nhiên. Hình như không cảm xúc, hình như không thương xót. Chỉ có tôi, con người quá đa cảm với mọi sự việc chung quanh thường hay bị chi phối.

Ngày qua, thư của anh, báo cho tôi tin một người thân quen, cô chưa được ba mươi tuổi, đang trong tình trạng tuyệt vọng sau một thời gian không lâu điều trị chứng bệnh không thuốc chữa và đứa bé chưa đến năm tuổi của cô sẽ mất mẹ trong thời gian thật gần.


Làm sao tôi có thể yên lòng khi một người bạn khác gọi điện thoại nói với tôi chuyện một anh bạn mới bốn mươi chỉ còn thời gian vài ngày vì chứng bệnh nan y.


Sáng thứ hai, thật sớm, tôi nhận được email của bạn từ Việt Nam. Anh của một cô bạn gái đã mất rồi. Người anh này chưa đến sáu mươi.



Tôi không thể nào không nghĩ đến những hoàn cảnh tuyệt vọng như thế. Đời sống có thản nhiên, có lạnh lùng và tôi là người có tình cảm, có trái tim mềm yếu. Nhưng suy nghĩ lại, tôi xin tạ ơn cuộc đời. Vì đời sống đã rất bao dung, chứng kiến bao nhiêu chuyện đau khổ, tuyệt vọng, vẫn tiếp tục một cách bình thản để người còn lại có đủ niềm tin và nghị lực đi tiếp chặng đường trước mặt. Mỗi người có một phần, chỉ cầu mong rằng, đến phiên mình, sẽ biết chấp nhận trong bình an và không có gì nuối tiếc cũng như không có gì phiền muộn cho người còn lại.


 

Tôn Nữ Thanh Dương
Nov 25, 2013

No comments:

Post a Comment