Thư mực tím - 04
Mãi
hoài là những điều bất di bất dịch của cuộc đời, sanh. lão, bệnh, tử...
biết là thế nhưng em sợ lắm, khi nhắc đến bệnh và tử. Không phải em
muốn sống lâu
sống hoài, nhưng mỗi khi bệnh thì không tránh khỏi bi quan và nghĩ đến
chết.
Cái câu nói ở cửa miệng "Rồi thì ai cũng phải chết" theo em thật là đãi bôi. Nói như thế để tự an ủi mình hay an ủi người? Nếu an ủi mình thì kệ mình. Mình có gan đối diện với cái chết như thế nào thì kệ mình. Nhưng nếu để an ủi người thì thật là vô duyên. Một người đang bệnh hoạn, đau đớn, lo sợ đủ một trăm thứ, đã không giúp cho người ta được tí xíu an ủi nào về tinh thần còn chơi cái câu ấy, thật là không biết suy nghĩ.
Từ ngày có con, em đâm ra sợ đau ốm
và chết. Mỗi khi bệnh gì đó, nằm liệt giường, đau đớn, em lại hay khóc
và nghĩ quẩn. Cứ sợ chết bỏ con không ai lo. Chỉ chừng đó thôi. Khi còn
trẻ, lì lợm gan góc, không bệnh hoạn gì, và chỉ lo chơi tối ngày, làm gì còn thì giờ để nghĩ
đến chuyện "bệnh tử" ... Từ ngày chịu trách nhiệm thêm một mạng sống
nữa, lại đâm ra sợ lây cho mạng mình .Cái câu nói ở cửa miệng "Rồi thì ai cũng phải chết" theo em thật là đãi bôi. Nói như thế để tự an ủi mình hay an ủi người? Nếu an ủi mình thì kệ mình. Mình có gan đối diện với cái chết như thế nào thì kệ mình. Nhưng nếu để an ủi người thì thật là vô duyên. Một người đang bệnh hoạn, đau đớn, lo sợ đủ một trăm thứ, đã không giúp cho người ta được tí xíu an ủi nào về tinh thần còn chơi cái câu ấy, thật là không biết suy nghĩ.
T nói sorry cà kê với em những chuyện buồn, em cũng sorry lại, vì
tự nhiên nói đến những chuyện này. Nhưng thà cứ nói với nhau, chuyện gì
thắc mắc trong đầu còn hơn để vướng bận mãi trong tâm, phải không T?
Hôm nay cũng tại đọc thư T có chuyện buồn lo nên em dở chứng viết lý sự cùn... Em ngừng ngang đây, hẹn T thư sau.
EmNguyệt Hạ
Nov 12, 2013
No comments:
Post a Comment