Wednesday, May 7, 2014

Thư Cám Ơn





Nhớ Mãi Trong Tâm


Tháng vừa qua, tôi thường nhận thư cô giáo. Cô dạy tôi những năm đầu trung học. Hai năm trước chồng cô qua đời. Tôi gửi thư chia buồn với cô, và thư qua thư về, tôi chỉ biết viết hỏi thăm cô trong thời gian ấy. Chuyện mất mát thật đau lòng, nhưng không dễ để viết thành câu thành chữ ngoài những dòng sáo ngữ đã lập đi lập lại từ lâu.

Và lần này, cô là người gửi thư chia buồn với tôi. Thật cảm động khi nhận thư cô, giữa bao nhiêu thư từ, điện thoại của những người thân, bạn bè, thư cô đến và tiếp tục đến an ủi, nâng đỡ và giúp tôi nguôi ngoai sự mất mát quá to lớn này.

 Thư mới nhất tôi nhận được sáng hôm nay, cô viết: "Hãy vì hiện tại của nhiều người thân còn lại mà vui sống nghe em". Tôi vẫn đang cố gắng sống vì những người thân quanh tôi đó chứ. Nhưng hình như chưa đủ. Từ ngày Thầy tôi mất, tôi không còn thiết gì nữa dù rằng tôi vẫn làm đầy đủ bổn phận hàng ngày. Vẫn sáng đi chiều về, vẫn cơm nước chợ buá, vẫn đi đây đi kia, nhưng hình như tâm hồn tôi đã có một khoảng trống thật lớn không thể nào lấp đầy được.


Những năm gần đây, Thầy cao tuổi, tôi đã nhiều lần tự nhủ rằng, nếu muốn Thầy sống với con cái hoài thì mình ích kỷ quá, vì cuộc sống người già chẳng có gì vui, hàng ngày buồn bã, cô đơn, dù con cái có thăm viếng thường xuyên, điện thoại hỏi han sáng tối, vẫn không thể nào gọi là đủ. Hàng ngày tôi chỉ biết cầu xin  mọi sự an lành đến với Thầy vì tôi không biết phải cầu nguyện như thế nào. Còn trẻ, biết rằng mình có Cha Mẹ và biết thế mà thôi. Khi bắt đầu nghĩ đến chuyện phụng dưỡng Cha Mẹ lúc tuổi già sức yếu thì thời gian với Cha Mẹ không còn bao lâu nữa.


Ngày tôi còn nhỏ, Thầy thường dạy thế này, tôi nhớ mãi, "Huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục, anh chị em như tay chân, có bao giờ mà rời? Vợ chồng như chiếc áo, cởi ra là xong. Cha Mẹ chỉ có một, mất đi là không bao giờ có lại nữa." Khi ấy, tôi chỉ biết vâng dạ nhưng không nghĩ xa hơn. Giờ đây mới thấm thía rằng, Cha Mẹ mất rồi, thật sự là MẤT. Là HẾT. Là tận cùng. Là khoảng không vô vọng. Chưa bao giờ, chữ MẤT có ý nghĩa nặng nề như thế đối với tôi.


Bên cạnh những an ủi từ bà con họ hàng ruột thịt, và cô giáo, tôi cũng nhận rất nhiều những chia sẻ, an ủi từ các anh, chị, và các bạn của tôi. Ai cũng khuyên tôi nên bớt buồn đừng để ảnh hưởng đến tinh thần cũng như thể xác. Không ít người khuyên tôi nên tiếp tục viết, để có thể nguôi ngoai được sự mất mát này. Ngay từ ngày đầu tiên, anh NCD đã tận tình chỉ tôi những việc cần phải làm và anh đã giúp sửa đi sửa lại từng chữ khi tôi viết tờ cáo phó đăng lên báo. Không ngại đêm hôm khuya khoắt anh vẫn điện thoại chỉ cho tôi từng thứ một. Tôi rất cám ơn anh. Dì C, chị MĐ và QC cũng như hai anh TND, ĐCT từ đó đến nay vẫn điện thoại thường xuyên thăm hỏi. Anh TQT và các bạn ở đây cũng như ở VN luôn email thăm và an ủi tôi. Edith, QC và những người bạn ở gần đã có mặt bên tôi những lúc cần thiết.  Điều làm tôi cảm động nhất, khi người bạn thương mến, NH, đã dấu chuyện chồng của NH bị stroke trong những ngày Thầy vừa mới qua đời vì thấy tôi đang quá buồn, không muốn cho tôi biết thêm tin xấu. May mắn thay anh ấy đã qua khỏi. Bạn thương ơi, những lúc như thế mới thấy được tình bạn của mình đáng quý như thế nào.


Những ân tình này, tôi làm sao quên được. Với người thân, bà con họ hàng, hay là cô giáo, anh chị bạn bè quen biết, ngoài đời thật cũng như qua diễn đàn, thân cũng như sơ, tôi xin cám ơn tất cả những tình cảm thương mến mọi người dành cho tôi trong thời gian qua.


Tôn Nữ Thanh Dương
May 7, 2014


No comments:

Post a Comment