Tuesday, November 18, 2014

Châu Long, Bến Lạ Bờ Quen ... TKB







Trần Kiêu Bạc


Xin ngã nón cúi đầu trước tình bạn    
Lưu Bình, Dương Lễ, Châu Long thời xưa    
      Một vầng trăng đêm đứng lại ngoài song
      Rắc những sợi vàng bên lòng khung cửi
      Thiếp lặng câm những lời chưa muốn nói
      Để im lìm bóng lẻ với thoi tơ

          Thiếp còn một thân, một bến. một bờ
          Thuyền trôi đi đau đáu bờ Dương Lễ
          Chàng biết đâu áo cô đơn ướt lệ
          Qua bên kia sông đậu bến Lưu Bình


         Mầm non ngày nào nay đã lên xanh
         Ba năm trời đắn đo lời oán trách
         Một thư sinh đêm đêm chăm đèn sách
         Một yếm đào vàng vọt bóng thoi đưa

            Cả nhân gian nghi hoặc cũng không ngờ
            Trong lòng thiếp trắng tinh tình bằng hữu
            Lòng nhủ lòng mình là hoa có chủ
            Thì sá chi ong bướm lượn quanh vườn


          Cảm ơn Bờ cho Thiếp gởi yêu thương
          Đa tạ Bến cho thuyền neo đậu tạm
          Thời gian qua đếm không dài không ngắn
          Tình bạn dài thêm những nét tin yêu

      Rồi mai đây đời sẽ lại xanh rêu
      Trong mắt nhau thấy hoa bằng hữu nở
      Thiếp dong thuyền trở về đêm trăng tỏ
      Ghé lại bờ xưa hát khúc trăm năm

      Dù bến lạ bờ quen, vẫn trinh tiết một Châu Long…

                                               Trần Kiêu Bạc
                                                01-11-2010






No comments:

Post a Comment