Thursday, December 11, 2014

Mùa Lễ Cuối Năm




 
Mùa Lễ Cuối Năm




“Smile and the world smiles with you, cry and you cry alone.” 

 - Stanley Gordon West, Growing an Inch

 


Năm nào cũng vậy, không tính những ngày lễ trong năm, cuối năm là dịp cả nhà tụ tập gặp nhau bắt đầu từ Lễ Tạ Ơn, đến ngày Giáng Sinh, qua Tết Tây và Tết Ta. Tôi đã suy nghĩ nhiều về dịp lễ này. Năm nay chúng tôi không còn Cha, người Cha kính yêu đã như một cây cổ thụ bao bọc che chở đàn con bao nhiêu năm qua. Bóng mát một đời đã mất, tôi không biết chị em tôi sẽ như thế nào trong những ngày lễ sắp đến. 


Từ ngày học trung học tôi đọc được câu: "Cười và thế giới cười với em, khóc thì em khóc một mình"


Tôi biết thế nên từ ngày có tang Thầy đến nay, tôi cố gắng khóc một mình, không làm phiền đến người khác, bề ngoài tôi luôn phải làm mặt vui, không để lộ nỗi buồn trong tâm.  Bây giờ mùa lễ đến, quanh bàn ăn gia đình tụ họp, chỗ ngồi cố hữu của Thầy sẽ bỏ trống, làm sao tôi có thể vui? 


Những ý nghĩ từ đầu tháng 11 nhen nhúm trong tôi như thế. Đến gần ngày lễ Tạ Ơn, biết không thể từ chối ngày gặp nhau ở nhà anh chị, tôi chuẩn bị mà đầu óc không có chút hứng thú. Tôi đã nói với chị, "Em không muốn tụ họp nữa", rồi lại nói, "nhưng nghĩ lại, Thầy mất rồi, chỉ còn mấy chị em, tại sao ngày lễ không ngồi lại với nhau...". Cứ như thế, tôi bị dằn co giữa hai ý muốn, đi và không đi. Suy đi nghĩ lại, tôi không thể vì những ý riêng mà không dự họp mặt với các anh chị và các cháu, đó cũng là một dịp để cả nhà nhớ đến người Cha, người Ông yêu quý. 


Tôi nhớ lại hôm lễ Độc lập của Hoa kỳ, lúc đang có World cup Brazil. Lúc trước, Thầy là người không bỏ sót trận banh nào. Trận tứ kết đúng vào giỗ 100 ngày của Thầy. Anh lớn tôi thắp nhang khấn vái, và anh có câu: "Thầy không còn đây để xem World cup với chúng con...". Hôm đó, tôi vừa xem banh vừa rơi nước mắt. Trong suốt thời gian World cup, không một trận banh nào, chúng tôi không nhắc đến Thầy, kể cả bà con họ hàng cùng bạn hữu, thường xuyên nhắc nhở.


Anh chị em cháu chắt tụ tập, ăn uống với nhau, chuyện trò... , mọi người tránh không nhắc đến chuyện buồn nhưng chúng tôi biết rõ, trong tâm tư người nào cũng có một khoảng trống. Thầy không còn nữa, đáng lẽ Thầy ngồi ở ghế kia... Những chai rượu Beaujolais Nouveau hàng năm tôi đi mua với Thầy, cả nhà uống với nhau đêm Lễ Tạ Ơn, bây giờ sao vô vị. Anh tôi rót rượu cho cả nhà, cùng nâng ly, trong tôi có một giọng nói thầm, Thầy có uống với con không? 




Mừng Thầy 91 - Dec 2010




Mỗi sáng mỗi chiều, đọc kinh cầu nguyện, tôi vẫn tạ ơn Chúa ban, chị em tôi rất may mắn khi có Thầy và cũng được phước đức quá nhiều khi Thầy ra đi êm thắm, không người con nào phải nuôi bệnh Thầy lấy một ngày, không một điều gì cản trở hay phiền phức cho bất cứ ai. Người thân chung quanh kể cho chúng tôi nghe biết bao trường hợp đau bệnh lâu dài năm này qua năm nọ, từ người bệnh cho đến người thân ai cũng gặp nhiều điều phiền muộn. Tôi biết không thể đòi hỏi gì hơn, nhưng đứa con gái út trong tôi vẫn lên tiếng cằn nhằn, "sao Thầy bỏ con đi mà không nói với con ..."  Tôi là con gái út, mẹ mất sớm, Thầy bỏ hết tất cả để nuôi dưỡng, dạy dỗ và cưng chiều. Tôi vẫn thường lý sự với Thầy như vậy. Và tôi biết, hỏi để tự trả lời, tôi sẽ trả lời y như cung cách Thầy sẽ nói: "Thầy sống đủ cho con rồi."


Ngày Thầy 92 - Dec 2011



Muôn đời, không có chữ nghĩa nào, không có việc làm nào đủ cho tôi cám ơn Thầy, người vừa là Mẹ, vừa là Cha đã sống cho con, vì con hết cuộc đời mình. 




Tôn Nữ Thanh Dương
Dec 10, 2014




No comments:

Post a Comment