Wednesday, July 23, 2014

Về Thăm Trường Xưa



VỀ THĂM TRƯỜNG XƯA

Một ngày cuối tuần vài người bạn rủ nhau đi ăn tiệm Thái, gần trường học ngày xưa. Tiệm ăn nhỏ nằm trong một khu shopping ở góc đường. Lúc đang đi học, một cô bạn người Thái tự nhiên mê tôi, chơi thân như ruột thịt, nhất định bắt đến thử tiệm này. Thời gian đó, chuyện lesbian chưa rầm rộ như bây giờ, nếu có, người ta nhìn vào có thể nói hai đứa "yêu" nhau. Viết đến đây, tôi giật mình. Có khi nào....? Có thể lắm chứ, tôi ngây thơ không bao giờ thắc mắc khi thấy cô gái Thái ấy có những cử chỉ quá âu yếm với tôi. Oh la la... May mắn thay. Trở lại chuyện tiệm ăn Thái, hai đứa trở thành khách hàng thường xuyên mỗi tuần trong mấy năm tôi học trường đó. Có đến 20 năm tôi không trở lại nơi này. Sau đám cưới tôi đến vài lần cùng bạn bè và người thân bên chồng rồi biến luôn đến nay.

Vào bên trong, mọi thứ đổi khác từ cách trang trí trên tường cho đến bàn ghế, sàn nhà.  Câu đầu tiên tôi hỏi người đến bàn lấy order, có phải chủ cũ từ 20 năm trước? Họ cười và cho biết họ làm chủ được hai năm nay, trước đó đã có chủ khác mười năm. Vậy là ba đời khác nhau rồi. Gọi thử vài món tiêu biểu của Thái, thêm món soft shell crab, gặp trúng món ngon ghê. Satay gà không có gì đặc sắc. PadThai ngọt quá. Thịt bò khô tôi không thích bao giờ, thêm gỏi đu đủ với tôm khô, cũng tạm tạm. Tôi thích gỏi đu đủ của Việt Nam hơn, có khô bò, có tương ớt...

Vài tấm hình cho vui: 







Rời tiệm ăn chúng tôi lái xe đi thăm trường xưa. Lâu quá không trở lại, đường xá không thay đổi chỉ có trí nhớ đóng bụi. Chúng tôi chạy qua nhiều con đường, quen quen nhưng cũng lạ lạ. Cứ mơ hồ nhớ nhớ hình như ngày trước trường nằm ở con đường này nhưng không rõ ở góc đường nào. Một lúc hơi lâu, người nói đi tiếp, người bảo đi lui. Cuối cùng phải ngừng xe vào hỏi trong tiệm tạp hoá ở góc đường. Chủ tiệm bảo rằng tiếp tục đi xuống vài khoảng nữa sẽ thấy.


Trường cũ nhìn lạ quá. Họ mở rộng thêm nhiều công trình xây dựng chung quanh. Thư viện ngày trước chỉ một gian nhà nhỏ bây giờ ba tầng đồ sộ. Computer lab chỉ một phòng học tối hù, giờ đây căn lầu rộng rãi thênh thang. Thêm những toà nhà lớn mới xây rải rác trong khuôn viên. Ba cái hồ bơi mới toanh đúng tiêu chuẩn Olympic và phòng tập thật lớn như trung tâm thể thao tư nhân. Có thêm sân đá banh cỏ xanh mướt và nhiều sân tennis được sơn phết lại. Bãi đậu xe trồng nhiều cây, hoa cỏ đẹp mắt và thêm nhiều chỗ đậu trong nhà nhiều tầng. Tôi nhớ bao kỷ niệm ở đây từ những ngày mới qua. Tiếc, không ai nói cho biết, cũng không có thì giờ để thong dong. Vội vàng xoay vòng với học, và làm, rồi gia đình, rồi con cái, và lại học và làm tiếp tục. Bây giờ nhìn lại thấy tiếc và thèm được sống lại, chậm rãi từng giờ phút. Tôi thường kể cho con nghe và bảo con tận hưởng những giây phút còn ngồi ghế nhà trường. Nhưng cũng như mọi đứa trẻ khác, con cũng phải vội vàng học, lợi dụng từng phút nghỉ để chơi game, để xem TV, làm sao có thì giờ để chậm rãi như ý mình muốn. Cứ thế, rồi cũng sẽ đến ngày con nhìn lại và tiếc nuối.


Thế hệ của tôi sang đây vào tuổi lỡ cỡ, lớn không ra lớn và nhỏ cũng không còn nhỏ. Chỉ biết cắm đầu học và làm vì không còn cách nào khác. Thế hệ cha mẹ cũng phải vất vả để thích ứng với cuộc sống mới. Bao khó khăn từ ngôn ngữ đến phong tục tập quán. Tôi nhớ rõ, phải tự tìm lấy trường học, tự tìm lấy tuyến đường xe buýt và tự tìm kiếm thư viện, nhà thờ cũng như tự tìm thấy chợ nơi có bán thực phẩm người mình. Bao nhiêu lần đi lạc trên xe buýt, bao nhiêu lần đi muộn đến trường cũng như đi qua khỏi sở làm vì lỡ trạm ngừng ... Bao nhiêu lần ứa nước mắt trên xe buýt khi gặp những ánh nhìn kỳ thị vì họ tưởng mình người Chinese - những người trên xe buýt nói lớn tiếng và khạc nhổ bừa bãi. Để rồi mỗi khi có dịp ai đó hỏi, tôi luôn tự hào trả lời Tôi là người Việt Nam.

Có quá nhiều thứ để viết khi nhìn lại một phần đời đã qua. Từ chuyện đi ăn tiệm Thái, về thăm lại trường cũ đưa tôi trở lại khoảng ký ức không quên. Tôi đi qua nhiều trường khác nhau ở đây, nơi nào cũng cho tôi nhiều kỷ niệm. Chẳng có gì làm vốn liếng trong cuộc đời, tôi ôm ấp những mảnh ghép trong tâm về những nơi chốn đã qua, về những tình huống đã gặp, về những con người đã tiếp xúc và học được nhiều thứ về cái gọi là tình người. Tôi nghĩ rằng tôi giàu có hơn nhiều người lắm.



Tôn Nữ Thanh Dương
July 23, 2014



No comments:

Post a Comment