Wednesday, September 4, 2013

ĐÊM




San Juan Bautista Mission, CA



------ ĐÊM ------



Đêm ... Nhìn ra cửa sổ...

Trời lặng không một ngọn gió. Cây cỏ đứng im ru. 

Đêm ... Không trăng không sao ... 
Những ngọn đèn đường trải dài từng vệt đen gầy trên mặt lộ.... Nhìn bóng những cây đèn đường đứng yên trông giống như bóng người cô đơn đang lặng lẽ bước từng bước nhỏ... Vệt đen trải dài, xa thẳm, dài lêu nghêu, càng nhìn càng thấy nỗi cô liêu đang loang tỏa chung quanh. 

Nhìn xa hơn, bóng cây lớn toả trùm lên bụi cây nhỏ dưới chân. Ánh sáng từ ngọn đèn đường chìm lẫn trong tàng cây nhìn từ xa giống như một cây vàng dựng lên giữa đồng không mông quạnh. Cây với cành vàng, cây với lá vàng, cây với quả vàng... Đẹp. Ánh vàng hắt hiu đủ để quyến rũ ánh mắt phóng tầm nhìn xa hơn nữa, cao hơn nữa. Trên ngọn cây còn tí xíu ánh sáng như vòng hào quang vương miện chung quanh. Tự nhiên trí tưởng tượng dẫn dắt lên cao hơn ngọn cây, hình như có một thế giới khác nơi đó.


Từng bậc, từng bậc, tầm mắt đi theo luồng ánh sáng lên cao hơn. Vẫn còn màu vàng dịu dàng lan toả. Huyền bí ẩn chìm, chung quanh là màn đêm, chỉ một vùng sáng hào quang, không tưng bừng nhưng rực rỡ, không chói chang nhưng đủ rộn ràng ... Không một ngọn gió vi vu nhưng hình như tàng cây bắt đầu xôn xao phe phẩy... 

Qua những khoảng trống ngang dọc bởi những cành cây, len lỏi vào trong khung cảnh huyễn hoặc là những bậc lên cao dần. Như có ai dẫn đường, ánh mắt leo lên từng bậc  từng bậc, mãi chót vót trên đỉnh cao là một cái ngai, một cái ghế hình dáng như một cái ngai thì đúng hơn. Không gian tĩnh mịch nhưng không cho cảm giác ghê rợn. 

Háo hức, tò mò, ánh mắt muốn lên cao hơn, muốn lên đến tận đỉnh để nhìn, để sờ vào cái ngai trên cao ấy. Để làm gì không biết, giờ này hình như tâm trí để yên cho ánh mắt toàn quyền định đoạt. Không nghĩ suy xa gần, không tính toán hơn thiệt, trí óc đang nghỉ ngơi hoàn toàn. Nhẹ, nhẹ tênh, tâm tư không vướng bận gì, ngay cả hơi thở cũng không còn được chú ý đến. 

Ánh mắt càng lên cao, càng thấy rõ hơn chiếc ngai vàng trước mặt. Do dự, ngập ngừng, ánh mắt lưỡng lự không muốn lên cao hơn nữa. Thoáng qua trong tiềm thức, đến tận nơi làm gì, nhìn tận mắt làm chi, nếu đó chỉ là giấc mơ? Nếu đó chỉ là hình ảnh hư ảo, sờ vào sẽ tan biến thì sao? Sẽ bị hụt hẫng chăng? sẽ thất vọng đến chừng nào? Hình ảnh từ xa thật hào nhoáng chắc gì đến gần sẽ là thật? bao nhiêu lớp sơn bôi vẽ có thể sẽ rơi rụng khi chạm vào? 

Quay lại, ánh mắt tự nhủ, thôi đành để ngai vàng yên ổn nơi đó. Cao hay thấp cũng nên để yên. Nhìn từ xa vậy là được rồi. Khoảng cách quá gần sẽ làm lung lay vùng hào quang đang lung linh toả sáng. Bước vào vùng mê hoặc ấy, hoặc sẽ thất vọng khi mọi sự tan biến, hoặc sẽ đụng chạm phải thực tế phủ phàng của bề mặt sau lưng.

Ánh mắt vui vẻ quay về. Đường đi xuống từng bậc từng bậc cũng không khác chi lúc đi lên. Vẫn màu vàng huyền bí bao trùm khoảng không giữa những cành cây. Càng xuống thấp cây lá ít phe phẩy hơn. Rồi bóng đen trải dài của những ngọn đèn đường hiện ra. Ánh mắt thu tầm nhìn lại, quay nhìn lên ngọn cây một lần nữa. 

Trong màn đêm tĩnh mịch bao trùm, vùng ánh sáng vàng dịu ấy vẫn hiện hữu, rõ ràng, mời gọi và quyến rũ. Có cái gì đó thu hút... Quay đi ánh mắt biết rằng, mỗi đêm mình sẽ có một nơi chốn đi về thật ấm áp và gần gũi. 


Tôn Nữ Thanh Dương  
Sept 04, 2013




No comments:

Post a Comment